Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 320:

Thịt Bò híp mắt cọ xát vào lòng bàn tay của cô, nghiêng đầu liếm liếm tay của cô.

Nó đang làm nũng với cô.

“Con ở đây đợi mấy ngày, mẹ và ba con qua mấy ngày nữa sẽ đến đón con, về nhà rồi thì mỗi ngày sẽ mang con đi chơi nha.”

Diệp Du Nhiên nhìn nó như vậy thì cảm thấy đau lòng vô cùng.

Thịt Bò giống như nghe hiểu, có chút buồn bã hừ hừ hai tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô nữa.

Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn Diệp Du Nhiên, trong lòng hừ một tiếng, lúc này mới biết đau lòng cho nó.

Người đến tuổi trung niên, khó tránh khỏi có chút thích dạy dỗ, tầm mắt của bác sĩ quét qua hai người họ, sâu xa nói: “Sống cùng với nhau thì sẽ tránh khỏi có chút va chạm, nhưng, uống rượu rồi đánh người thì cũng không phải là thói quen tốt…”

Mộ Tấn Dương nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên, lúc trước bởi vì tức giận mà cũng không nhìn kĩ cô, hiện giờ nhìn rõ trên trán cô có băng gạc, mi tâm khẽ nhăn lại không dễ nhận ra, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không đánh cô ấy.”

“…” Bác sĩ có chút lúng túng ho khan một tiếng, tiếp tục giao phó chuyện của Thịt Bò.

Mộ Tấn Dương trả phí, từ trong phòng thú ý đi ra, tuy vẫn không quan tâm đến Diệp Du Nhiên phía sau, nhưng bước chân của anh cũng đã đi chậm lại.

Diệp Du Nhiên nhìn thấy anh không đi nhanh như lúc nãy, khẽ mím môi chạy chậm đuổi theo.

Lúc đuổi tới phía sau anh, cô cắn môi, đưa tay kéo lấy tay anh.

Cảm giác được bàn tay lạnh băng mềm mại lồng vào bàn tay mình, giống như là sợ bị hất ra, cô nắm có chút chặt, anh theo bản năng nắm chặt tay cô.

Sau đó lại rất nhanh mà thả ra.

Tuy anh thả ra rất nhanh, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn nhạy bén cảm giác được, trong lòng vui vẻ, lôi kéo càng chặt hơn.

Mộ Tấn Dương đen mặt hất hai cái, kết quả cũng không hất ra được.

Tức giận nhẫn nhịn một buổi tối, lúc này bước thật nhanh không nói một lời.

Thời tiết sáng sớm rất lạnh, Diệp Du Nhiên đuổi theo anh đi được mười mấy phút, bắp chân trần đã lạnh đến mức có chút tái nhợt.

Anh đột nhiên bước nhanh, Diệp Du Nhiên cũng nhanh theo, nhưng cô quên mình đang mang giày cao gót.

Thế là, cô rất không may mà bị trật chân.

“A…”

Cô hoảng sợ kêu một tiếng, muốn ngã ra phía sau, mà Mộ Tấn Dương vốn không để ý đến cô thì rất nhanh quay người lại, đưa tay ôm lấy cô.

Diệp Du Nhiên rơi vào trong lồng ngực quen thuộc, khẽ ngẩn người, càng vui vẻ ra mặt, cô biết Mộ Tấn Dương sẽ không thật sự giận cô mà.

Nhưng nụ cười này trong mắt của Mộ Tấn Dương càng lộ ra vẻ châm chọc.

Anh lạnh lùng nói một tiếng: “Đứng dậy.”

Diệp Du Nhiên nghe lời đứng dậy, gần như là lập tức, Mộ Tấn Dương thả cô ra, bước nhanh về phía trước.

Xe của anh vừa vặn dừng trước mặt anh, anh đi hai ba bước qua, mở cửa xe ngồi vào trong.

“Mộ Tấn Dương, anh đứng lại cho tôi.” Diệp Du Nhiên luôn đuổi theo anh, cuối cùng cũng cảm thấy hơi tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK