Chương 326:
“Nhưng mà, phải nói rằng, Tổng Giám sát Diệp đúng là có quyết đoán thật, lại dám cúp điện thoại của phó tổng.”
“Há! Tổng Giám sát Diệp là cháu gái ruột của chủ tịch hội đồng quản trị đó, công trạng lại tốt, thỉnh thoảng xin nghỉ thì sao chứ? Trước đó lúc chị họ của cô ấy đi làm ở công ty, chuyện thế này cũng không phải là không có…”
. . .
Đối với sự nghị luận của công ty, Diệp Du Nhiên hoàn toàn không biết.
Tuy chân cô đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn hơi đau.
Thế nên, cô chỉ có thể đi giày đế bằng, chỉ đành đến lúc chân hết đau, rồi tiếp tục xinh đẹp làm “đóng băng” người khác.
Lúc cô đến công ty, đã là ba giờ chiều, còn hai tiếng nữa sẽ đến lúc tan làm.
“Chào Tổng Giám sát Diệp !”
Diệp Du Nhiên gật đầu nhẹ: “Ừ.”
Trên người cô mặc một cái áo lông trắng đơn giản, bên dưới là một chiếc quần jeans màu xanh da trời, chân đi giày đế bằng, mái tóc dài cột đuôi ngựa ở sau lưng, cả người trông tràn đầy sức sống.
Làm cho nhân viên qua lại không khỏi nhìn cô thêm một chút, dù sao thì cũng rất ít khi thấy Diệp Du Nhiên mặc trang phục theo kiểu hưu nhàn này.
Nhưng mà, dáng dấp quá xinh đẹp đúng là phạm quy, cho dù không phải là bộ váy hàng hiệu đẹp đẽ, ăn mặc trang phục hưu nhàn cũng vẫn tỏa sáng như vậy, vẫn làm cho người trước mắt sáng lên như cũ, cảm thấy cực kì xinh đẹp.
Nhưng mà, cũng có người chú ý tới miếng băng gạc trên trán cô.
“Tổng Giám sát Diệp , trán cô…”
“À, tối qua trên lúc về sau khi tăng ca, xảy ra một vụ tai nạn nhẹ.”
Người nhân viên để lộ ra vẻ mặt như thế, hóa ra là gây tai nạn, phó tổng giám đốc cũng không có tình người quá đi mất, tổng giám sát Diệp xảy ra tai nạn còn gọi cô ấy đến.
“Thế cô không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì lớn, không phải hiện tại tôi vẫn có thể khỏe mạnh đi làm sao.” Diệp Du Nhiên nở nụ cười hiếm thấy với nhân viên kia, rồi xoay người đi vào thang máy.
Cửa thang máy sau đó khép lại, nụ cười trên mặt Diệp Du Nhiên liền phai nhạt.
Cô dựa vào trên tường thang máy, khoanh tay trước ngực, trong ánh mắt lạnh lùng lại có một chút mơ hồ.
Chuyện của Mộ Tấn Dương làm trong lòng cô chồng chất nghi ngờ, cô luôn cảm thấy thái độ của anh ta có chút kỳ lạ, thêm vào đó phía Diệp Nguyên Minh cũng bắt đầu gây khó dễ cho cô.
Diệp Du Nhiên nhắm mắt lại, nghe thấy một tiếng ”tinh”, mới mở mắt ra rồi từ trong thang máy ra ngoài.
Cô vừa về đến phòng làm việc, An Hạ đã ôm một chồng tài liệu bước đến: ”Du Nhiên, hôm nay sao cậu không đi làm? Đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay tớ nhiều việc muốn chết rồi, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, muốn bớt chút thời gian gọi điện cho cậu cũng không được.”
Sau đó An Hạ đặt đống tài liệu xuống, rất mất hình tượng mà thở hổn hển ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của cô.
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn An Hạ: “Diệp Nguyên Minh muốn làm gì thế?”
Cuối năm vốn rất bận, cũng là chuyện bình thường, nhưng mà Diệp Nguyên Minh làm những chuyện này, hiển nhiên có chút quá đáng.
Rất nhiều chuyện không nhất định phải hoàn thành ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn khăng khăng sắp xếp phải hoàn thành vào thời gian này.