Chương 321:
Cô khập khễnh đi về phía trước, vẻ mặt nhìn là biết rất tức giận rồi.
Mộ Tấn Dương nhìn cô qua kính chiếu hậu, trong đáy mắt lộ ra một tia do dự, nhưng vừa nghĩ đến một màn vừa thấy lúc nãy, vẻ mặt trong nháy mắt u ám đi rất nhiều.
Anh nhẫn tâm mà lái xe rời đi.
Nhưng, cho đến khi đi rất xa, nhìn Diệp Du Nhiên qua kính chiếu hậu mặc áo khoác trắng chỉ còn một điểm nhỏ, anh mới lấy điện thoại ra.
Anh gọi điện thoại cho Nam Sơn, nói địa chỉ bệnh viện: “Đi qua đón Diệp Du Nhiên về, đừng nói là tôi gọi cậu tới đón.”
“Hả?” Nam Sơn nghe thấy không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhưng Mộ Tấn Dương đã cúp điện thoại rồi.
Anh ta không có gan đi gọi lại lần nữa.
Không đúng, hôm qua là sinh nhật của ông chủ, không phải muốn thân mật ngọt ngào với Diệp Du Nhiên sao? Hiện giờ đã xảy ra chuyện gì?
…
Diệp Du Nhiên trơ mắt nhìn Bentley màu đen của Mộ Tấn Dương đi càng xa, cuối cùng biến mất không thấy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Lần này, anh hình như tức giận thật rồi.
Cô vẫn muốn giải thích với anh, nhưng anh biểu hiện không muốn để ý đến cô.
Vẻ mặt Diệp Du Nhiên thương cảm đứng tại đó, cúi đầu nhìn chân bị trật của mình, dứt khoát cởi giày cao gót ra mà đi trên đường.
Mùa đông ở thành phố Vân Châu thật không phải là quá tốt, Diệp Du Nhiên đi chân trần không đến một phút thì đã cảm giác được đôi chân lạnh đến mức cứng lại không cảm giác.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.
Diệp Du Nhiên quay đầy nhìn, không ngờ lại là chiếc xe Rolls-Royce mà Mộ Tấn Dương trước đây đã từng lái.
Ngay sau đó, gương mặt thâm thúy của Nam Sơn xuất hiện sau cửa kính xe: “Bà chủ, sớm như thế ở đây làm gì vậy?”
“Nam Sơn?” Diệp Du Nhiên không ngờ sẽ gặp được Nam Sơn ở đây: “Anh sao lại ở đây?”
Nam Sơn nghe thấy thế thì ho khan một tiếng để che giấu áp lực khi nói dối của mình: “Tôi đi làm.”
“Anh ở xa như vậy à?” Diệp Du Nhiên kinh ngạc, từ đây đi đến CLB Ngọc Hoàng Cung không tính là gần.
“Đường bình thường đi quá kẹt xe, cho nên tôi vòng qua đường này, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Nam Sơn quan sát cô, âm thầm lắc đầu, tình huống lần này hơi nghiêm trọng rồi, ông chủ thế mà lại bỏ Diệp Du Nhiên ở nơi này.
Diệp Du Nhiên nghe vậy sửng sốt: “Tôi…”
Cô đi đâu đây?
Mộ Tấn Dương bây giờ nhất định là về nhà rồi, cô cũng phải về nhà phải không? Nếu như không trở về nhà thì phải đi đâu?
Nghĩ đến thái độ trước kia của Mộ Tấn Dương với cô, trong lòng cô liền dâng lên một cảm giác chua xót.
Bỏ đi, hay là trở về thôi, vốn là cô không đúng trước, cô nên giải thích với anh.
Nam Sơn không chút dấu vết quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên một cái, thấy sắc mặt cô hoảng hốt, yên lặng dời ánh mắt đi.
Suy nghĩ một chút, anh ta vẫn lên tiếng hỏi: “Ngày hôm qua, sinh nhật ông chủ, hai người trải qua thế nào?”
“Ngày hôm qua là sinh nhật của Mộ Tấn Dương?” Diệp Du Nhiên chợt quay đầu nhìn về phía Nam Sơn, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Nhưng anh ấy không nói gì…”
Anh chỉ nói bảo cô về nhà sớm, cũng chưa nói về nhà làm gì, thì ra là sinh nhật anh.