Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 338:

Lần trước Mộ Tấn Dương bị ốm, sốt, cô vô ý xem qua trên mạng thấy vị trí này có rất nhiều mạch máu và vị trí các huyệt, sau khi đánh vào đây, não sẽ bị thiếu máu trong thời gian ngắn dẫn tới hôn mê.

“Cô…” Hồng Trường Sinh chỉ kịp mở miệng nói một từ này rồi ngã xuống.

Diệp Du Nhiên lùi lại một bước và thở hổn hển, tim đập rất nhanh.

Anh ta thật sự hôn mê rồi sao?

Diệp Du Nhiên không yên tâm lại đập mạnh thêm vài cái, sau đó ngây người một lát mới hoảng hốt đi tìm đồ.

Cô kéo dây đèn bàn trên đầu giường, kết quả kéo không được, cô rút luôn cả cái đèn bàn qua, lần lượt trói tay, chân của Hồng Trường Sinh lại.

Tiếp theo cô kéo ga trải giường tới quấn kín đầu của Hồng Trường Sinh rồi buộc chặt ra sau đầu, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi bệt xuống đất.

Khi phát hiện trên tóc mình có dính vật bẩn do cô nôn mửa lúc trước, cô tháo dây buộc tóc xuống, đứng dậy rửa vất bẩn trên tóc.

Cô liếc nhìn Hồng Trường Sinh nằm trên mặt đất, bị cô trói tới chẳng ra hình dạng gì, bây giờ trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Trước đó có người phục vụ nhìn thấy Hồng Trường Sinh dẫn cô lên, bây giờ cô nên xử lý thế nào? Chẳng lẽ lại trực tiếp ra ngoài sao?

Thấy dáng người Hồng Trường Sinh cao lớn, trên cổ còn có hình xăm, lại có vẻ ngoài hung ác, chắc không phải dạng người hiền lành gì…

Thôi kệ, cô cứ rời khỏi đây trước đã.

Diệp Du Nhiên ra khỏi trong phòng tắm. Khi cô còn cách cửa có hai bước lại chợt nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đạp ra.

Bóng dáng cao lớn của Mộ Tấn Dương xuất hiện ở cửa với gương mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu nhìn thẳng tới trên người Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên trố mắt nhìn Mộ Tấn Dương đột nhiên xuất hiện, ngây người mở miệng hỏi: “Sao… anh lại tới đây?”

Trong lòng cô vẫn luôn hoảng hốt, giờ phút này nhìn thấy Mộ Tấn Dương mới chợt bình tĩnh lại.

Mộ Tấn Dương chú ý thấy cô nhếch nhác, tóc ướt hết nửa, quần áo thì xộc xệch, anh không xác định được Hồng Trường Sinh rốt cuộc đã làm được gì hay chưa.

Vào giây phút khi nhìn thấy cô, nắm tay anh thả xuôi bên người siết chặt lại. Lát sau anh mới hỏi cô: “Không phải tôi đã bảo em về nhà sao? Em ở đây làm gì?”

Anh vừa dứt lời, mới phát hiện giọng mình khàn khàn.

Diệp Du Nhiên kinh ngạc ngây người một lát mới lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt anh trắng bệch thì đột nhiên hiểu ra được điều gì. Cô bước tới và nhào thẳng vào trong lòng anh.

Cô oán trách gọi anh một tiếng lại chẳng khác nào đang làm nũng: “Mộ Tấn Dương.”

Cô nhào tới hơi mạnh nên Mộ Tấn Dương phải lùi lại một bước nhỏ mới có thể đứng vững được, anh giơ tay ôm chặt lấy cô.

Một tay anh ôm lấy thắt lưng của cô, một tay khác chạm vào mái tóc ướt hết nửa của cô, trong lòng thấy lạnh giá, giọng nói có phần không yên, nhưng có thể nghe ra được là anh đang cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh: “Em không sao chứ…”

Giọng anh không lớn, không giống như đang hỏi Diệp Du Nhiên mà trái lại như đang an ủi bản thân anh.

Chắc không có chuyện gì đâu.

Cho dù trông cô có vẻ rất chật vật, nhưng vẻ mặt cô lại bình thường.

Chỉ có điều từ trước tới nay Diệp Du Nhiên dường như không thường làm nũng với anh như vậy.

Nghĩ thế, cơ thể Mộ Tấn Dương càng thêm cứng đờ, cánh tay ôm Diệp Du Nhiên càng chặt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK