Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323:

Diệp Du Nhiên vừa sốt ruột giải thích với anh, vừa đi về hướng anh, nhưng cô quên mất chân mình đã trẹo rồi.

Lúc cô thiếu chút nữa ngã xuống lần nữa, eo liền được một bàn tay cứng rắn có lực nắm lại, cả người cô liền rơi vào trong một lồng ngực quen thuộc.

Diệp Du Nhiên ngửi được hương sữa tắm quen thuộc trên người anh, đoán chừng anh đã tắm rồi.

Trong chớp mắt khẽ run một cái, liền đưa tay ôm thật chặt eo Mộ Tấn Dương, cô cũng biết anh sẽ không thể không để ý tới cô.

Mộ Tấn Dương cảm giác được cánh tay mềm mại, mảnh khảnh quấn bên hông anh, anh dừng lại một chút, cúi đầu nhìn thấy khao khát trong đáy mắt cô, lời đến khóe miệng gắng gựơng bị nén lại.

Anh hơi khom người, ôm Diệp Du Nhiên lên, đi vào trong phòng.

Anh đối với ai cũng có thể nhẫn tâm, trừ cô.

……

Diệp Du Nhiên bị Mộ Tấn Dương ném lên giường, lúc chờ Diệp Du Nhiên ngồi dậy, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Mộ Tấn Dương đập cửa ra.

Diệp Du Nhiên há miệng, muốn gọi tên anh, nhưng không gọi ra.

Cô cho là anh chịu ôm cô, chính là không tức giận nữa, không nghĩ tới vẫn còn đang giận.

Ha ha, cho rằng chỉ có có anh biết giận? Cô cũng biết.

Diệp Du Nhiên giận dữ đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, liền thay quần áo ngủ đi ra nằm dài trên giường ngủ bù.

Tối qua, cả một buổi tối, cô đều đợi điện thoại của Mộ Tấn Dương, căn bản cũng không ngủ ngon.

Nhưng bởi vì trên chăn mền đều có mùi hương quen thuộc, khiến cô cảm thấy an tâm, cho nên cô cũng không lâu lắm liền ngủ say.

Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, Mộ Tấn Dương từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy người trên giường nằm yên lặng, Mộ Tấn Dương đứng ở cửa hơi run lên trong chốc lát, mới cầm hòm thuốc đi tới.

Đem hòm thuốc đặt xuống đầu giường, Mộ Tấn Dương cúi mắt nhìn Diệp Du Nhiên.

Đáy mắt cô có những vết xanh rất rõ, hiển nhiên là ngủ không được ngon giấc.

Xảy ra tai nạn xe?

Đi theo anh ta tới bệnh viện thú cưng, lại cùng đi ra, xem ra là không có vấn đề.

Mộ Tấn Dương cầm một chai thuốc, đi tới cuối giường, vén một góc chăn lên, lộ ra mắt cá chân đã sưng lên của cô.

Lông mày Mộ Tấn Dương nhăn lại, phun ít thuốc lên trên mắt cá chân, nhưng có thể là bởi vì cảm giác được chất lỏng của nước thuốc lạnh như băng, chân Diệp Du Nhiên rụt vào trong một cái.

Mộ Tấn Dương ngồi xuống, một tay cầm mắt cá chân của cô, một tay khác cầm chai thuốc lại phun một ít, sau đó động tác nhẹ nhàng xoa cho cô.

Diệp Du Nhiên ngủ hơi sâu, nằm mơ thấy mình đi bơi, lúc muốn lên bờ, lại bị thủy quái kéo chân lại.

Cô sợ hãi dùng sức co chân lại, kết quả thủy qúai kéo càng dữ hơn.

“A… buông chân tôi ra!”

Diệp Du Nhiên hét lên tỉnh lại, mới phát hiện là phòng ngủ ở nhà mình.

Không đúng, chân cô…

Cô rút lại, phát hiện rút không được, xoay người ngồi dậy đã nhìn thấy sắc mặt Mộ Tấn Dương u ám đang ngồi ở cuối giường nhìn cô.

Diệp Du Nhiên nháy mắt một cái, vén chăn lên nhìn chân cô ở trong tay anh, mặt khó hiểu hỏi anh: “Anh nắm chân tôi làm gì?”

Mộ Tấn Dương nhếch môi, giống như mỉa mai: “Bây giờ tôi liền buông ra.”

Diệp Du Nhiên lúc này mới phát hiện cái chân anh nắm kia chính là cái chân cô bị trẹo, vội vàng lên tiếng: “Đừng, anh ngàn vạn lần đừng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK