Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 308:

Về phần không vừa lòng cái gì, đáy lòng anh ta có đáp án nhưng lại không muốn thừa nhận.

Diệp Du Nhiên liếc nhìn anh ta: “Xin lỗi, có lẽ tôi không có thời gian, ở nhà có người đợi tôi về cùng ăn tối.”

Diệp Du Nhiên nói xong mới nhớ ra, sáng nay khi ra khỏi nhà, Mộ Tấn Dương nói cô tối nay về sớm một chút.

Xong rồi.

Cô không chỉ không về nhà sớm mà còn ở công ty tăng ca muộn như vậy, ở công ty tăng ca muộn thì cũng thôi đi, lại còn không gọi một cuộc điện thoại về nhà.

Nghĩ đến đây cô mới lấy điện thoại ra xem, phát hiện trên đó lại không có cuộc gọi nhỡ nào.

Đáy lòng lướt qua một tia nghi hoặc, hàng ngày chỉ cần cô về hơi muộn một xíu là Mộ Tấn Dương sẽ gọi tới, hôm nay đến giờ này anh vẫn chưa gọi cho cô.

Diệp Du Nhiên cũng không để ý Huỳnh Tiến Dương vẫn đang ở bên cạnh, tìm số Mộ Tấn Dương rồi gọi cho anh.

Kết quả cô vừa gọi đi, Huỳnh Tiến Dương lại đưa tay cướp mất điện thoại cô, giọng nói lạnh lùng: “Không phải chỉ là cùng ăn một bữa tối thôi sao, em không nguyện ý đến vậy à?”

Dưới cái nhìn của anh ta, tình cảm của anh ta và Diệp Du Nhiên chắc hẳn là thắm thiết, không phải chỉ cùng ăn một bữa cơm thôi à, cô lại còn phải gọi cho Mộ Tấn Dương.

Người đàn ông đó căn bản không xứng với cô!

Điện thoại bị cướp mất, Diệp Du Nhiên sững sờ, đứng bật dậy, hét về phía anh ta: “Trả điện thoại cho tôi!”

Huỳnh Tiến Dương nhíu mày, thấy dáng vẻ tức đến thở hổn hển của cô thì cong môi cười, chính dáng vẻ này mới là cô thật sự.

Anh ta rất không thích cô dùng vẻ mặt lạnh lùng xa cách đối xử với anh ta.

Huỳnh Tiến Dương cười, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, đừng giận nữa, đi ăn cơm cùng anh, ăn cơm xong anh trả điện thoại cho em.”

“Trả. Điện. Thoại. Cho. Tôi!” Diệp Du Nhiên gằn từng chữ, trong mắt viết đầy sự chán ghét với anh ta.

Bây giờ cô đang thật sự rất giận.

Vì sao ai cũng tự cho rằng mình đúng.

Huỳnh Tiến Dương cao hơn cô, sức cũng khoẻ hơn cô, anh ta dễ dàng đưa điện thoại lên qua đầu, Diệp Du Nhiên liền hết cách.

Đúng lúc này, điện thoại Diệp Du Nhiên vang lên.

Huỳnh Tiến Dương nâng mắt nhìn màn hình điện thoại, phía trên hiện hai chữ “chồng yêu”, anh ta thấy cực kỳ chướng mắt.

Diệp Du Nhiên cũng nhìn thấy là Mộ Tấn Dương gọi tới, lòng cô càng sốt ruột, lạnh giọng nói: “Huỳnh Tiến Dương, trả điện thoại cho tôi, tôi không muốn ăn cơm với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn có qua lại gì với anh!”

Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Huỳnh Tiến Dương đờ đẫn có thể dùng tốc độ mắt thường cũng thấy, sau đó chuyển thành kinh ngạc.

Diệp Du Nhiên thừa cơ cướp điện thoại lại, nào ngờ Huỳnh Tiến Dương đã sớm có phòng bị, anh ta lui về sau một bước rồi tắt máy.

Cửa lớn Diệp thị.

Mộ Tấn Dương đỗ xe xong, quay đầu nhìn Thịt Bò ngồi ở ghế lái vì say xe mà mệt mỏi buồn ngủ.

Thấy tinh thần Thịt Bò kém, Mộ Tấn Dương hơi nhíu mày, đưa tay xoa đầu nó: “Say xe rồi, không có triển vọng gì cả.”

“Ư…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK