Chương 58:
Có thế là do bí mật đè giấu trong lòng quá lâu nay đã được tuôn ra, Diệp Du Nhiên nằm trên giường, ngửi mùi quen thuộc của người đàn ông bên cạnh, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà, trong lúc này, Mộ Tấn Dương lại xoay người xuống giường, tay cầm điện thoại đi đến chỗ xa giường nhất, nhấn số gọi.
“Chuyện trước đây của Diệp Chí điều tra một lần nữa, tôi nghi ngờ những chuyện trước đây là có người cố ý sắp đặt…”
Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh dậy, trong phòng đã trống trơn.
Cửa sổ đã được mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào, màn cửa bay phất phơ theo gió.
Cô từ trên giường ngồi dậy, chân vừa chạm xuống mặt đất thì điện thoại đã vang lên.
Là điện thoại của Mộ Tấn Dương.
Giọng nói ân cần cẩn thận dặn dò của anh phát ra từ điện thoại: “Bữa sáng trên bàn chắc cũng đã nguội rồi, em cho vô lò vi sóng làm nóng lại rồi hãy ăn.”
Đầu dây bên kia của điện thoại có vài tiếng tạp âm nhỏ giống như tiếng lật giấy tờ.
Diệp Du Nhiên đoán anh đang ở trong văn phòng.
Cô đi đến trước bàn ăn, trên bàn quả thật có sẵn bữa ăn sáng do Mộ Tấn Dương chuẩn bị cho cô, khóe môi cô bất giác hiện ra nụ cười, giọng cũng nhẹ nhàng thánh thót: “Vâng, anh đang bận à?”
Đầu dây bên kia tĩnh lặng vài giây, sau đó giọng của Mộ Tấn Dương mới vang lên: “Ừ, đang làm việc.”
Đang làm việc sao.
Diệp Du Nhiên đổi qua tay khác cầm điện thoại, lên tiếng hỏi câu mà Mộ Tấn Dương không ngờ cô sẽ hỏi: “Anh làm việc ở đâu vậy?”
Lại tiếng lật hồ sơ vang lên từ đầu dây bên kia rồi lại ngưng: “Một công ty nhỏ thôi, nhưng mà, lương đủ để nuôi em không thành vấn đề.”
“…” Ý của cô đương nhiên không phải như vậy, cô chỉ là tò mò nên hỏi cho biết thôi.
“Anh làm việc đi, tôi cúp máy đây.”
Diệp Du Nhiên cúp máy, nhưng cảm giác nhịp tim trong lòng đang nhảy loạn nhịp, cô đâu phải không có tay chân, ai thèm anh nuôi, đúng là đồ thần kinh!
Cô lại nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua tại biệt thự nhà họ Diệp.
Lúc bị vệ sỹ bao vây, Mộ Tấn Dương nắm tay cô, sắc mặt anh rất bình thản, vẻ mặt kiên định vững vàng.
Cô nhận ra được: Mộ Tấn Dương thật sự không giống những người đàn ông khác, anh rất tự tin, rất nhanh trí, bình tĩnh khiến cho người khác bất giác tin tưởng anh.
Anh không chỉ một lần đã thể hiện chứng tỏ cho cô thấy anh muốn cùng cô đi hết cuộc đời này.
Bây giờ nghĩ lại, cùng Mộ Tấn Dương đi hết quãng đời còn lại hình như không còn là chuyện khiến cho cô khó chịu như trước đây nữa.
Chỉ là, Mộ Tấn Dương càng tốt với cô, càng khiến cho cô có cảm giác tội lỗi.
Anh đối xử với cô rất tốt, tận tình chu đáo, việc gì cũng rất chu toàn.
Hoàn hảo đến mức khiến cho cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Diệp Du Nhiên vừa suy nghĩ, vừa rửa mặt, bất cẩn đụng trúng vết thương trên đầu.
Cảm giác đau đớn làm cho cô tỉnh lại.
Cô đột nhiên đích nhớ đến tối hôm qua, cô thật sự đã đoạn tuyệt với ông nội.
Lúc cô mới về nước, Diệp Yến Nhi đã thông đồng với Hoắc Tuấn Anh muốn hại cô, bây giờ Diệp Thành vì muốn củng cố quan hệ hợp tác làm ăn với nhà họ Hoắc nên đẩy cô vào hang cọp.
Nhà họ Diệp vốn không có chỗ dành cho cô, đã vậy thì cô càng không cần phải quay về.
Nhưng mà, cổ phần công ty không thể dễ dàng cho qua được.
Còn về phần chuyện nhà tù nơi giam ba mình, cô cũng sẽ nhất định tìm ra.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Du Nhiên chuẩn bị ra cửa.
Cô đối với những chuyện lúc chín tuổi đặc biệt có ấn tượng sâu đậm.