Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57:

Mộ Tấn Dương vừa định đưa tay mở đèn, nửa chừng thì anh ngưng lại, rút tay về, như sực nhớ ra điều gì.

“Diệp Du Nhiên.” Anh đưa tay vỗ vỗ vai cô.

Hai người ngủ chung giường đã lâu, và trên thực tế cũng chỉ đơn thuần đắp chăn và ngủ, ngoài ra không làm gì khác, ngoại trừ đêm hôm trước là do anh cố ý chọc cô, bắt cô phải dùng tay giải quyết giùm anh.

Diệp Du Nhiên vẫn còn khóc, Mộ Tấn Dương đành phải dùng sức lay cô, vô tình làm đau vết thương trên đầu cô, khiến cho cô đau quá tỉnh dậy.

Diệp Du Nhiên đã ngừng khóc, trong phòng tối đen như mực, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bên cạnh đang có cặp mắt đang nhìn cô.

Cô kéo kéo chăn, đổi qua tư thế khác để không trúng vết thương của mình, miệng nói: “Xin lỗi đã làm anh tỉnh giấc.”

Giọng nói bình thản không cảm xúc gì của Mộ Tấn Dương vang lên trong bóng tối: “Thật không giống em chút nào, hở cái là xin lỗi, yếu đuối như con thỏ đế.”

Diệp Du Nhiên bị anh nói mình nhát như thỏ đế mà vẫn không lên tiếng phản kháng, yên lặng giống như đã ngủ rồi.

Mộ Tấn Dương lên tiếng đập tan không gian yên tĩnh: “Nếu như em đã không tin tôi, vậy tại sao lại đồng ý đi theo tôi.”

“Tôi không phải không tin anh.”

Cô chỉ là không tin Mộ Tấn Dương có thể điều tra ra nhà tù của ba cô đang ở, trong khi nhà họ Diệp cố tình che giấu thông tin sự việc.

“Vậy tại sao em không nói gì cho tôi biết hết.” Mộ Tấn Dương đã nói trúng bí mật trong tim của cô, Diệp Du Nhiên không cách nào phản bác được.

Mộ Tấn Dương hơi nắm nắm tay mình lại, đợi cô trả lời.

Diệp Du Nhiên cắn chặt môi mình trong bóng đêm, chuyện liên quan đến ba cô, cô chưa bao giờ kể với ai.

Cũng có thể là do bóng tối khiến cho con người yếu ớt hơn, cho nên cô cũng khát vọng muốn bộc lộ ra hết.

Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng nói: “Ba của tôi là người rất dịu dàng, tôi vẫn không tin ba sẽ làm những chuyện đó, với lại ba rất yêu mẹ, tuy là tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ.”

Giọng hơi khàn khàn tan vỡ trong bóng tối, trong lời nói đó thoáng chút yếu đuối không được che đậy.

Không biết có phải là do bị tâm trạng của Diệp Du Nhiên ảnh hưởng hay không, hoặc cũng có thể là do đề tài này hơi nặng nề, giọng nói của Mộ Tấn Dương có chút dè chừng không khác gì Diệp Du Nhiên: “Ba em phạm tội gì?”

“Vô ý làm chết người.”

Diệp Du Nhiên chỉ đơn giản dùng vài từ để trả lời, nhưng trong ký ức còn sót lại của cô, những người khác có vô vàn lời giải thích về chuyện ba cô vào tù.

“Bọn họ nói ba tôi nổi dục vong, muốn có hành động khiếm nhã với cô kia, nhưng kết quả bị cô đó phản kháng, trong lúc giằng cô với ba tôi, cô ta bị té chết…”

Diệp Du Nhiên ngừng giây lát, rồi khó khăn lắm mới tiếp tục lên tiếng: “Nhưng ba tôi yêu mẹ tôi lắm, tính của ba cũng rất ôn hòa, ông không bao giờ làm những chuyện như vậy…”

“Năm đó em mấy tuổi?”

“Chín tuổi.” Bởi vì còn quá nhỏ tuổi, cho nên cô không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba bị cảnh sát đưa đi.

Bao nhiêu năm qua đi, cô chỉ trông mong được gặp lại ba cô, còn về vấn đề kháng án, cô chưa từng nghĩ tới.

Thật lâu sau đó, giộng của Mộ Tấn Dương lại vang lên: “Lúc đó em chỉ mới chín tuổi, sao em có thể khẳng định kết quả phán đoán của tòa là sai?”

Giọng Diệp Du Nhiên cực kỳ khẳng định: “Tôi tin tưởng ba.”

Sau đó, hai người không nói gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK