Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369:

Vế sau đã biến mất trong sự hòa hợp giữa môi và răng.

Một lúc sau, Mộ Tấn Dương mới lùi về sau, véo chóp mũi cô hỏi: “Em đã ngửi được chưa? Hửm?”

Diệp Du Nhiên khó chịu đẩy anh ra: “Anh thật nhàm chán!”

***

Thu dọn đồ xong, mọi người cùng nhau đi xuống lầu.

Bởi vì đã là chiều chủ nhật, cho nên có rất nhiều người muốn rời đi.

Mộ Tấn Dương xách hành lý, tay còn lại ôm cô, thân hình cao lớn che chắn cho cô, thỉnh thoảng còn thay cô chặn dòng người vội vã đi tới đi lui.

Đến cửa chính vừa khéo gặp phải một nhóm người ở tập đoàn Diệp thị.

“Du Nhiên.” Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí khích lệ nhóm nhé!

Trùng hợp hơn là lần này, Dương Linh còn chủ động chào hỏi cô.

Chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.

Diệp Du Nhiên mỉm cười: “Bà Diệp.”

Xưng hô xa lạ này làm cho Dương Linh đang giả vờ như thân quen lộ ra chút lúng túng.

“Lúc nãy thím thấy cháu bị cảnh sát dẫn đi, trong lòng lo lắng không biết cháu có liên quan đến vụ án không? Giờ thấy cháu không sao thì thím yên tâm rồi.”

Dương Linh nói với giọng điệu thân thiết, ánh mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt Diệp Du Nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra bà ta đang quan sát cô.

“Ý của bà Diệp là sao? Tôi chỉ bị mất một món đồ không đáng bao nhiêu, cảnh sát tìm tôi là để hiểu rõ tình huống, làm gì có vụ án nào chứ.”

Lúc cô nói câu cuối cùng thì thấy cảnh sát lúc trước thẩm vấn cô đang đi ra ngoài, cho nên câu cuối cùng cô cố ý nói to lên.

Rõ ràng anh cảnh sát đó nghe Diệp Du Nhiên nói thế thì nhanh chóng nhìn qua đây.

Dương Linh đưa lưng về phía cảnh sát nên không nhìn thấy bọn họ.

“Thì cũng là thím quan tâm cháu thôi. Rảnh rỗi thì về thăm gia đình nhiều hơn, cháu không sao, chúng ta mới yên tâm được.”

Bà ta vừa dứt lời đã nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói nghiêm túc, cứng rắn: “Bà Diệp đúng không? Làm phiền bà đi theo chúng tôi một chuyến.”

Cảnh sát giơ thẻ của mình lên: “Hy vọng bà có thể phối hợp làm việc với chúng tôi.”

Dương Linh không hề biết cảnh sát tới đây từ khi nào, sắc mặt bỗng tối sầm.

Nhưng thấy ở đây có nhiều người, rõ ràng không có cách nào từ chối được. Nhưng nếu không từ chối, chỉ sợ sẽ lan truyền tin đồn không hay.

Bà ta bất giác quay đầu nhìn Diệp Nguyên Minh.

Ông nhíu mày, định đi qua đây.

Đương nhiên Diệp Du Nhiên không để ông ta đi tới, cô quay đầu cười nói với cảnh sát: “Thím tôi là người rất tốt bụng, chắc chắn sẽ đồng ý phối hợp điều tra với các anh.”

Cô vừa dứt lời, anh cảnh sát đã gật đầu: “Cảm ơn bà đã phối hợp.”

“Đừng khách sáo…” Dương Linh nghẹn họng, sau đó miễn cưỡng nuốt xuống.

Diệp Du Nhiên khẽ hát, tâm trạng rất tốt leo lên xe, Mộ Tấn Dương xoa đầu cô: “Sao em nhìn ra bà ta có vấn đề thế?”

“Ai có vấn đề?” Cô nhất thời không hiểu anh có ý gì.

Anh nghe vậy thì sửng sốt, chậm rãi nói: “Là người phụ nữ ban nãy em gọi là thím đó.”

“Hả?” Diệp Du Nhiên trợn tròn mắt, lúc nãy cô chỉ là suy nghĩ nhất thời muốn tạo cho bà ta chút phiền phức thôi, cô đâu biết bà ta có vấn đề gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK