Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 235:

Diệp Du Nhiên nghe vậy thì nhíu mày: “À.”

Hầu như tất cả đàn ông gặp chuyện như vậy đều sẽ giải thích như thế.

Mộ Tấn Dương: “Ừ.”

“…”

Sau đó thì sao?

Thấy Mộ Tấn Dương không có ý định nói tiếp, Diệp Du Nhiên bối rối: “Đây là lời giải thích của anh?”

Mộ Tấn Dương nói giọng nghiêm túc: “Đúng.”

Tâm trạng lúc này của Diệp Du Nhiên chắc chắn là…

“Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Diệp Du Nhiên dứt khoát đứng lên, chỉ vào cửa nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo.

Lần đầu tiên cô xuống bếp, anh không về cũng thôi đi, cả đêm cũng không về… cuối cùng chỉ giải thích một câu như vậy thôi.

Trước giờ cô vẫn giả vờ bình tĩnh nhưng mà vẫn bị anh chọc điên, không nhịn được lớn tiếng với anh.

Nhưng mà, Mộ Tấn Dương thì ngược lại, nhìn có vẻ càng bình tĩnh hơn.

“Muốn cút thì cùng cút.” Anh bình tĩnh nói xong mấy chữ này, cầm túi của cô đứng dậy.

Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của Diệp Du Nhiên, đi đến trước mặt cô, trực tiếp vác cô lên vai đi ra cửa.

Bụng dưới của Diệp Du Nhiên đè lên vai của anh, cả người ngả về phía sau anh, cánh tay anh mạnh mẽ đè chân của cô xuống, giống như là vác bao tải vậy, dễ dàng khiêng ra ngoài.

Anh khiêng cô ra ngoài, vẫn không quên tự tay đóng cửa lại.

Diệp Du Nhiên bị tiếng đóng cửa làm sực tỉnh, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, không để yên hết đánh lại đá chống trả: “Mộ Tấn Dương! Anh làm gì vậy! Anh bỏ tôi ra!”

Kiểu này, đúng thật là quá mất mặt!

Chân cô đi giày cao gót, mũi giày rất cứng, lúc đá Mộ Tấn Dương, ban đầu cũng không có nhẹ, đá vài cái thì nghe Mộ Tấn Dương khẽ rên nhẹ một tiếng.

Sau đó…

“Bốp!” Một tiếng bốp chói tai, giọng nói Mộ Tấn Dương vang lên, giọng uy hiếp: “Ngoan chút đi.”

Diệp Du Nhiên vốn còn lộn xộn trên vai anh bỗng yên tĩnh lại, cầm thú, dám đánh mông cô!

Cô cắn môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cầm thú!”

Nếu như bị người ta nhìn thấy cô bị vác đi thế này đã quá mất mặt, nếu như còn có người thấy Mộ Tấn Dương đánh mông cô, cô cảm giác mình chỉ có thể nói bái bai với gương mặt này.

Cảm giác được người trên vai cuối cùng cũng yên lặng, trong lúc cô không thấy được, Mộ Tấn Dương cong… khóe môi, giữa lông mày đều là sung sướng.

“Tôi khó chịu, mau thả tôi xuống…”

Thấy sắp đến cửa thang máy rồi, Diệp Du Nhiên mềm giọng giả vờ đáng thương.

Thật ra, bụng của cô đặt trên vai anh, cân bằng cả người đều được giữ ở đó, đúng là người có hơi khó chịu.

Mộ Tấn Dương nghe vậy “ừ” một tiếng, sau đó giống như là muốn đặt cô xuống.

Diệp Du Nhiên trong lòng vui vẻ, chưa kịp vui xong thì cả người đã rơi vào lòng Mộ Tấn Dương, bị anh ôm ngang người.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Du Nhiên là muốn nhúc nhích, nhưng mà nghĩ đến cái đánh mông vừa rồi, lại chỉ có thể khống chế bản thân, nháy mắt nói” “Tôi có thể tự đi được.”

Mộ Tấn Dương không quan tâm, ôm cô đi đến thang máy phía trước, vươn tay nhẹ nhàng bấm nút thang máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK