Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333:

Mộ Tấn Dương đi đến cửa khu giải trí, đột nhiên dừng bước, hơi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, xác định mình nhìn rõ xe của Diệp Du Nhiên kia, liền nhíu mày.

Cách theo dõi vụng về như vậy, nếu không phải anh cố ý nhường, cô đã sớm bị bỏ rơi rồi.

Chỉ có điều…

Anh cúi đầu nhìn bàn tay phải đang nắm chặt nổi đầy gân xanh, vốn phải cảm thấy tức giận, nhưng lại không nhịn được mím môi cười.

Ngây thơ!

Tuy rằng ngây thơ, nhưng anh vẫn bị trúng đạn rồi.

Anh đi vào bên trong, hỏi nhân viên phục vụ: “Xin hỏi toilet ở đâu?”

Nhân viên phục vụ dẫn Mộ Tấn Dương tới toilet, Mộ Tấn Dương chậm rãi mở nước ra rửa tay, rửa mất một lúc, mới rửa sạch sẽ.

Nhưng anh vẫn cảm thấy còn chưa được sạch hẳn.

Anh nhíu mày lau khô tay rồi ra ngoài, giữa hai hàng lông mày vẫn hơi nhăn lại, nghĩ đến chuyện Bùi Chính Thành nhờ vả, lại càng nhíu mày chặt hơn.

Anh vừa mới đi khỏi, Diệp Du Nhiên cũng theo ra từ toilet nữ, nhất định là rất khó rửa, thấy anh rửa lâu như thế đã rõ ràng.

Tâm trạng Diệp Du Nhiên rất tốt đi theo bước chân Mộ Tấn Dương, bỗng nhiên quên mất là cô lặng lẽ đi theo anh đến đây.

Mãi đến lúc cô đi tới trước mặt Mộ Tấn Dương, mới phát hiên ra.

Trên mặt Diệp Du Nhiên làm ra vẻ nghiêm túc: ”Ha ha, trùng hợp quá.”

Mộ Tấn Dương dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, duỗi thẳng cánh tay chống lên tường, đến gần bên cô.

Diệp Du Nhiên thấy anh như vậy, cũng giả vờ tình cờ gặp anh thôi, rồi lui về phía sau hai bước, muốn bỏ chạy thì đã bị Mộ Tấn Dương kéo lại khóa cứng trên tường.

Hai cánh tay của anh chặn hai bên người cô, giữ chặt cô ở khoảng trống trước ngực mình.

Diệp Du Nhiên hơi khẩn trương nháy mắt, lông mi thật dài giống như cánh bướm chớp chớp, như sương mù tan ra lộ ra đôi mắt hoa đào làm Mộ Tấn Dương suýt nữa thì mù cả mắt.

“Em đi theo tôi như thế, chẳng lẽ, em rất quan tâm đến tôi?” giọng nói Mộ Tấn Dương vẫn lạnh như trước nhưng nếu nghe cẩn thẩn, lại phát hiện trong đó có chút khẩn trương.

Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, tiến vào đôi mắt sâu như vực thẳm của anh, mắt cô cũng sắp không chịu nổi,

Thấy cô chậm chạp không mở miệng nói chuyện, hai tay đang chống lên tường của Mộ Tấn Dương nắm lại thành nắm đấm, con mắt đen híp lại, thu lại hết tình cảm trong đó, làm cho Diệp Du Nhiên không phát hiện được sự khác thường của anh.

“Nói chuyện.”

Diệp Du Nhiên mấp máy môi, không tự giương cằm cao hơn một tí, mang theo chút ý tứ cậy mạnh: “Đương nhiên là quan tâm anh.”

Hô hấp Mộ Tấn Dương bỗng ngưng lại, khóe môi hơi run run: “Thật sao?”

Diệp Du Nhiên không hiểu được suy nghĩ của Mộ Tấn Dương, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hai tay anh vẫn chống bên tường, duỗi tay nắm lấy, sau đó kéo một cái thăm dò, rất dễ dàng mà kéo được.

Trong lòng Diệp Du Nhiên vui vẻ, trên mặt nở nụ cười thật tươi: ”Đương nhiên, anh là chồng tôi, tôi không quan tâm anh, thì quan tâm ai nữa.”

Nói xong lập tức nhìn thấy ánh mắt như muốn cười của Mộ Tấn Dương, cô hơi mất tự nhiên quay đầu đi.

Thật đúng là bàn về việc không biết xấu hổ, thì cô không sánh bằng Mộ Tấn Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK