Dưới tán cây ngô đồng, vạn tia nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu ánh sáng mờ ảo lên người anh.
Bóng lưng anh cao to mang theo nét u sầu, có chút trống trải.
Lá cây lần lượt rơi xuống, lúc này thời gian dường như ngừng lại, Tô Yên nhìn có chút sững sờ, trong đầu chợt lóe vô số mảnh vỡ, vài hình ảnh chồng chéo lên nhau.
Năm năm trước, cô bị Tô Vân hạ thuốc mê mất đi sự trong trắng, cô lờ mờ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.
Đêm đó, cô nhớ tới ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên người anh, bóng lưng anh cao to, cô độc, gần như trùng khớp với cảnh tượng trước mặt.
Trái tim Tô Yên kẽ chấn động, ký ức về đêm hôm đó lần đầu tiên hiện rõ trong tâm trí cô.
Đầu đột nhiên đau dữ dội khiến người đàn ông trong ký ức đột nhiên quay lại, nhưng cô chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ của người đó thì tiếng khóc của một đứa trẻ đã kéo Tô Yên từ trong mơ hồ trở về từ thực tại.
Tô Yên định thần lại, một người mẹ đang rất lo lắng ôm đứa con ốm yếu khóc to bước vào đại sảnh của bệnh viện.
"Sao vậy?"
Một giọng nói trầm và êm dịu vang lên trên đầu cô.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Lục Cận Phong trước mặt, trong lòng thoáng hiện ảo giác vạn năm.
Làm sao cô có thể đột nhiên nhớ về cái đêm năm năm trước?
Có lẽ đối mặt với Lục Cận Phong, làm cô cảm giác có tội lỗi sâu sắc khiến cô nghĩ đến chuyện đó.
Tô Yên định thần lại, hỏi: "Bác sĩ của Tiểu Duy, là do anh tìm sao?"
“Ừm, tôi đã hứa với em rồi, cho dù là chia tay thì tôi cũng sẽ giữ lời hứa.” Nét mặt của Lục Cận Phong không chút biểu cảm, nói: “Bác sĩ Vương này là chuyên gia hàng đầu, một khi anh ấy đã lộ diện thì em có thể yên tâm rồi.”
“Cám ơn anh.” Tô Yên thực cảm kích: “Cánh tay của anh, vẫn ổn chứ?
Trước đó Lục Cận Phong nói cánh tay của anh đã bị trầy xước.
“Vẫn ổn.” Vẻ mặt của Lục Cận Phong vẫn nhàn nhạt, như thể hai người họ không phải là những người rất quen thuộc, họ chỉ lịch sự như những người xa lạ.
"Vậy còn đầu của anh?"
"Vẫn ổn."
"Ồ, vậy thì tốt rồi."
Thái độ của Lục Cẩn Phong quá lạnh nhạt, Tô Yên đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Lục Cận Phong trước kia nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, luôn mỉm cười gọi cô là Yên Yên, đối với cô cũng là cầu được ước thấy.
Lục Cận Phong đột nhiên trở nên lạnh nhạt, giống như một người xa lạ mà quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu, không thích ứng được.
Nhưng rõ ràng bọn họ đã chia tay, chuyện này là bình thường, hơn nữa còn là cô đá anh, cô còn mong Lục Cận Phong sẽ tươi cười chào đón cô sao?
Sự im lặng kéo dài đột nhiên chen giữa hai người.
Rõ ràng trời đã tạnh mưa và nắng chói chang, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Lục Cận Phong nói: "Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước."
“… Được rồi, không sao nữa rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi.” Tô Yên cố gắng nở một nụ cười, giọng điệu giả vờ thoải mái.
Tô Yên nói xong, Lục Cận Phong thật sự xoay người rời đi không chút do dự nào.
Tô Yên: "..."
Người đàn ông lật mặt còn nhanh hơn lật một cuốn sách.
Tô Yên đứng yên tại chỗ một lúc, quay trở lại phòng và dặn dò Tô Duy một tiếng, còn hỏi bác sĩ về chi phí của cuộc phẫu thuật.
Bác sĩ nói sẽ không mất tiền, bệnh viện đã thay Tô Duy xin miễn giảm rồi.
Đây là một tin tuyệt vời.
Tô Yên sau khi liên tục cảm ơn, muốn trở lại công ty làm việc nên rời đi trước.
Tô Yên bắt taxi ở lối vào bệnh viện, đợi rất lâu nhưng vẫn không có xe.
Bây giờ là thời gian cao điểm.
Tô Yên đang định đi tàu điện ngầm thì một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe được kéo xuống, tài xế chính là Lục Cận Phong.
“Lên xe đi, tôi chở em đi.” Lục Cận Phong chỉ liếc nhìn Tô Yên.
"Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm."
"Không phải tôi chở đi miễn phí, em phải trả tiền."
Tô Yên: "..."
Anh chỉ coi cô như một người khách bình thường.
Nghĩ đến việc vừa rồi Lục Cận Phong giải quyết xong ca phẫu thuật của Tô Duy, hơn nữa còn trả tiền đi xe, ngồi xe ai cũng giống nhau cả thôi.
Tô Yên kéo cửa xe ra ngồi vào.
“Đi đâu?” Giọng điệu của Lục Cận Phong luôn lạnh lùng.
"Trụ sở chính tập đoàn Lục Thị."
Khởi động xe, Lục Cận Phong lái xe rất vững, bên trong xe rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, có chút ngượng ngùng.
Tô Yên tìm đề tài phá vỡ bầu không khí yên ắng này: "Xe của anh, vừa mới mua sao?"
Đây không phải là xe bình dân trước đây.
“Ừ.” Giọng điệu của Lục Cận Phong vẫn bình thường.
Tô Yên cười ngượng ngùng: "Làm sao anh biết bác sĩ Vương? Anh ấy là chuyên gia quốc tế."
“Vạn Nhất giới thiệu.” Lục Cận Phong trực tiếp dùng Vạn Nhất làm lá chắn.
"Ồ."
Khóe miệng Tô Yên giật giật.
Lục Cận Phong dường như hỏi gì đáp nấy, nhưng lại có chút xa lánh.
Trong lòng Tô Yên có một nỗi buồn chán không nói nên lời.
Lục Cận Phong bắt gặp biểu hiện của Tô Yên qua gương chiếu hậu, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt anh.
"Công ty mới cảm thấy thế nào?"
“Cũng được.” Tô Yên nở nụ cười nhàn nhạt: “Đồng nghiệp của tôi rất tốt, còn anh thì sao, gần đây anh...”
“Mẹ tôi đã giới thiệu đối tượng cho tôi rồi.” Lục Cận Phong cắt ngang lời Tô Yên, cố ý nói: “Cô ấy cũng làm việc gần trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị, vậy nên tiện đường đưa em đến đó.”
Hóa ra là tiện đường đi.
Tô Yên trong lòng có chút thất vọng, trên mặt cố gắng nở nụ cười: "Có đối tượng thì tốt rồi, người mà dì giới thiệu nhất định không tồi."
“Ừm, là một người tốt, tính tình tốt, dung mạo đẹp.” Lục Cận Phong quan sát sắc mặt Tô Yên, nói thêm: “Cũng rất dịu dàng.”
Dịu dàng?
Điều này ám chỉ rằng bạn gái cũ này đây không hề dịu dàng ư?
Tô Yên nhớ tới người phụ nữ mà cô nhìn thấy trong bệnh viện ngày hôm đó, hẳn là đối tượng mới của Lục Cận Phong.
“Còn em?” Lục Cận Phong hỏi: “Em đã tìm được bạn trai mới chưa?
"Có rồi."
Tô Yên buột miệng nói ra, có lẽ là do ấm ức, động vào lòng tự tôn của cô, Lục Cận Phong đã có bạn gái, cô không thể để mình bị khinh thường.
Nghe vậy, khóe miệng Lục Cận Phong hơi nhếch lên: "Ồ? Cô Tô động tác cũng rất nhanh."
Một tiếng cô Tô đã khiến cho Tô Yên có cảm giác mình bị cậu cả Lục chỉ đích danh.
Giọng điệu của Lục Cận Phong pha trộn với một chút đùa cợt.
Người phụ nữ này thật là biết nói hươu nói vượn.
“Giống nhau cả thôi.” Tô Yên cười đáp lại.
Xe đỗ ở dưới lầu công ty, Tô Yên lấy ví tiền ra: "Bao nhiêu tiền?"
Lục Cận Phong nghiêm nghị nói: "131.4 tệ, trả Alipay hay là tiền mặt."
"Lẻ bốn hào cũng lấy?"
“Ngành này của chúng tôi kiếm được tiền rất khó khăn, một xu cũng phải lấy.” Lục Cận Phong đưa mã QR: “Cảm ơn.”
Tô Yên bĩu môi, vẫn lấy điện thoại di động ra thanh toán: "Nhìn đi, tôi trả tiền rồi."
Khóe miệng Lục Cận Phong nở nụ cười: "Hoan nghênh lần sau lại đến."
Tô Yên mở cửa xuống xe, không thèm nhìn Lục Cận Phong lấy một cái, bước vào công ty.
Vạn Nhất muốn đến công ty xem một chút, nhưng vừa tới cửa đã thấy Tô Yên bước xuống xe của Lục Cận Phong.
Hai người này làm hòa rồi sao?
Xe của Vạn Nhất cùng Lục Cận Phong lái xuống tầng hầm.
Ở công ty, Lục Cận Phong vẫn đeo mặt nạ trị sẹo, đang thay quần áo thì Vạn Nhất bước ra khỏi xe.
“Đại ca, làm lành với cô Tô rồi à?” Vạn Nhất nói: “Em nghe nói anh gọi Vương Tân từ nước ngoài trở về để phẫu thuật cho em trai của cô Tô, không cần trả bất cứ phí gì, có phải cô Tô rất cảm động nước mắt nước mũi chảy dài, chỉ muốn lấy thân báo đáp. "
“Nói nhiều quá.” Lục Cận Phong lạnh lùng liếc nhìn Vạn Nhất: “Cậu nghĩ Lục Cận Phong này thiếu nữ nhân sao? Nếu không phải là cô ấy thì không được?”
Vạn Nhất lẩm bẩm nói: "Nếu anh thật sự có thể buông bỏ người ta, thì đã không vội vàng xuất viện rồi."
"Hử?"
Lục Cận Phong liếc anh ta một cái, Vạn Nhất biết điều, cười híp mắt nói: "Đại ca, ý em là cô Tô đã đá anh rồi, chúng ta không thể bỏ qua như thế được, chúng ta cũng phải giữ lại chút thể diện, đợi chút nữa lừa cô ấy lên núi, gây chút phiền phức, đại ca làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Lục Cận Phong trầm mặc không nói gì, Vạn Nhất biết anh đã đồng ý.
Về phía Tô Yên, còn ngồi chưa kịp ấm mông, Lưu Hạo đi tới nói: "Tô Yên, bản thiết kế này có chút vấn đề, cô có thể đi tìm thầy Viên xem nên sửa thế nào."
"Thầy Viên đang ở chỗ nào ạ?"
"Ở trên núi Đào Hoa, nếu bây giờ cô đi thì vẫn còn thời gian quay lại trước khi tan sở."