Khi Hạ Vũ đi vào nhà vệ sinh, Tần Nhã Hân đã biến mất.
Sắc mặt Lục Cận Phong trầm xuống: “Cậu mình thu dọn đồ đạc rồi cút tới châu Phi đi.”
“Vâng, đại ca.” Hạ Vũ không dám phản bác, lần này là do anh ta đã thất trách.
Lục Cận Phong lập tức gọi điện thoại cho Lãnh Phùng.
Tô Yên biết Tần Nhã Hân không có ở Đế Đô, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Tô Yên đi tìm Lâu Doanh ở phòng bên cạnh, nhưng không có ai ở trong phòng, cô phát hiện khăn giấy dính máu trong thùng rác.
Có lẽ nào tình trạng cơ thể của Lâu Doanh đang ngày càng nghiêm trọng hơn rồi?
Tô Yên đang định đi ra ngoài tìm người thì Bạch Phi Minh cũng tới: “Tô Yên, Lâu Doanh không có ở đây sao?”
“Ừm, cả hai đều không ở đây.”
…...
Lâu Doanh đến bên bờ suối, bởi vì đã xảy ra một vụ án mạng nên cảnh sát cũng đã đến và phong tỏa hiện trường.
Lâu Doanh bất chấp sự ngăn cản mà đi vào xem thử, người chết không phải là Vạn Nhất, lúc đó cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâu Doanh tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy Vạn Nhất trong một con hẻm, anh ta đang bị một đám trẻ khoảng mười tuổi đánh đập.
“Đừng giành em bé của tôi, đừng giành.”
“Thật sự là một kẻ ngốc, đồ ngốc.”
Đám trẻ cười đùa, chế nhạo, bắt nạt Vạn Nhất và giành đồ của anh ta.
“Nó chỉ là một con búp bê rách mà thôi, một kẻ ngốc keo kiệt như vậy, mau đưa con búp bê cho tụi tôi, nếu không tụi tôi sẽ đánh anh thêm một trận nữa đấy.”
“Không đưa.” Vạn Nhất lắc đầu, sống chết bảo vệ con búp bê.
“Đánh anh ta cho tôi, đồ ngốc.”
Vạn Nhất không đánh lại, anh ta ngồi xổm trên mặt đất và để mặc cho bọn trẻ đánh mình, chỉ biết bảo vệ con búp bê trong lòng của mình.
Khi Lâu Doanh nhìn thấy cảnh tượng này cô ấy đã rất tức giận.
“Đám trẻ ranh ở đâu tới thế, mau cút ngay cho chị đây, mấy người bắt nạt anh ta nữa thử xem.”
Lâu Doanh cầm một cây gỗ đi tới, cho dù trong lòng tức giận đến mấy cũng không thật sự ra tay với bọn trẻ đó, chỉ dọa chúng sợ hãi mà thôi.
Đám trẻ thấy thế liền tránh ra, nhưng bọn chúng không thực sự rời đi.
Một đứa trẻ nam khá lớn tuổi trong đó nói đùa: “Tên ngốc, đây là vợ của anh à? Thật là xấu hổ, một người lớn như vậy, mà phải đợi vợ đến bảo vệ.”
Những đứa trẻ khác nghịch ngợm cũng la ó theo.
“Đúng vậy, lêu lêu lêu, không biết xấu hổ, lớn như vậy rồi còn đợi vợ tới giúp, chúng ta đừng có chơi với cái tên ngốc này.”
Vạn Nhất không thể hiểu hết ý tứ của những lời đó, nhưng cũng biết những người này đang cười nhạo mình, anh ta lo lắng, ngốc nghếch giải thích: “Không xấu hổ, không xấu hổ, đây không phải là vợ, mà là chị gái.”
Lâu Doanh nghe xong câu này, trong lòng cô ấy liền tức giận, rõ ràng biết Vạn Nhất là đồ ngốc, không hiểu vợ là gì, nhưng cô ấy vẫn để tâm đến câu nói “không phải vợ, mà là chị gái”.
Lâu Doanh lại giả vờ hung dữ để dọa bọn trẻ: “Còn không đi đúng không, nếu không đi tôi sẽ ra tay thật đấy?”
“Một kẻ ngốc cưới một người phụ nữ hung dữ.”
Bọn trẻ quăng lại câu này rồi cười đùa bỏ chạy.
Lâu Doanh vứt thanh gỗ trong tay đi, đi đến bên cạnh Vạn Nhất mặt lạnh lùng: “Gà luộc, ai cho phép em chạy ra ngoài, em sắp chọc giận chị rồi, chị nói cho em biết, nếu em còn không vâng lời chị, chị sẽ không cần em nữa.”
Thường thì Lâu Doanh hay dùng câu này để dọa Vạn Nhất, nhưng lần này lại không có tác dụng.
Vạn Nhất vòng tay ôm con búp bê, “hứ” một tiếng và giận dữ nói: “Em cũng không cần chị nữa.” Sau đó, như một đứa trẻ ba tuổi, giận dỗi bỏ đi.
Lâu Doanh tức giận đến phát điên lên: “Gà luộc, em to gan quá nhỉ, dám hằng học với chị.”
Lâu Doanh vừa nói xong câu này thì thấy trước mắt mình choáng váng, cô ấy nhanh chóng chống vào bức tường bên cạnh.
Lâu Doanh lắc đầu, nhưng vẫn không thể chống cự được nữa, “phịch” một tiếng rồi ngất xuống đất.
Tô Yên và Bạch Phi Minh tình cờ đến nơi, nhìn thấy Lâu Doanh ngã xuống, bọn họ đều sững sờ.
“Lâu Doanh.”
“Lâu Doanh . “
Hai người chạy tới, Vạn Nhất quay lại, nhìn thấy Lâu Doanh nằm trên mặt đất, không còn cần búp bê nữa, sợ đến phát khóc, co chân chạy tới: “Chị ơi, chị sao vậy, chị đừng chết mà.”
Bạch Phi Minh kéo Vạn Nhất ra: “Tô Yên, đỡ giúp tôi với, tôi sẽ cõng cậu ấy.”
Không có bệnh viện lớn trong thành cổ, vì vậy bọn họ chỉ có thể đưa cô ấy đến phòng khám gần nhất.
Hai người đưa Lâu Doanh đến phòng khám, dọc đường đi, Vạn Nhất không ngừng khóc, anh ta thực sự rất sợ hãi, nghĩ rằng Lâu Doanh đã bị mình chọc tức.
Lục Cận Phong cũng đến, bác sĩ phòng khám đã kiểm tra sơ bộ Lâu Doanh và nói: “Không có gì nghiêm trọng, chắc là do say nắng.”
Nhóm người Tô Yên trong lòng đều biết không phải là do say nắng, nhưng điều kiện của phòng khám có hạn, cũng không mong đợi có thể tìm ra nguyên nhân.
Chỉ cần tạm thời Lâu Doanh không gặp nguy đến tính mạng là được.
Bác sĩ tại phòng khám cho Lâu Doanh uống nước đường, không lâu sau, Lâu Doanh tỉnh lại, nhưng cô ấy vẫn rất yếu, toàn thân không còn chút sức lực.
“Chị ơi, em sai rồi, em không nên làm chị tức giận, chị đừng chết mà.” Vạn Nhất gào khóc lớn.
Lâu Doanh xoa xoa thái dương: “Đừng gào nữa, chị vẫn chưa chết.”
Tô Yên quan tâm hỏi: “Lâu Doanh, em còn khó chịu nào khác không? Em cảm thấy thế nào rồi?”
“Có chút chóng mặt, hoa mắt.” Lâu Doanh sờ sờ bụng, cười nói: “Em đói rồi.”
Bạch Phi Minh nói: “Mình sẽ đi mua đồ ăn cho cậu, cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Tô Yên thực sự lo lắng cho tình hình của Lâu Doanh.
“Chồng à, anh đưa Vạn Nhất ra ngoài ăn chút gì trước đi.” Tô Yên cố ý để Vạn Nhất đi.
Lục Cận Phong hiểu ý cô, dẫn Vạn Nhất đi: “Đi, chúng ta đi ăn sáng.”
“Không, tôi muốn chị...”
Lục Cận Phong làm sao có thể để cho Vạn Nhất không đi, nên đã thẳng tay xách anh ta ra ngoài.
Người vừa đi, Tô Yên đã hỏi: “Lâu Doanh, nói thật cho chị biết, cơ thể của em bây giờ như thế nào, máu trong phòng là của em đúng không? Em không thể giấu giếm, nhất định phải nói ra sự thật, như vậy Xa Thành Nghị mới có thể nắm chắc tình trạng của em bất cứ lúc nào.”
“Có chảy chút máu mũi, chị à, chị đừng lo lắng quá, em sẽ không chết đâu.” Lâu Doanh thờ ơ nói: “Cô đây cũng đã ở thế giới này hơn hai mươi năm rồi, đã chơi cũng kha khá rồi, cho dù có đối mặt với cái chết, cô đây cũng sẽ không sợ đâu.”
Tâm thế của Lâu Doanh rất tốt, chính tâm lý thờ ơ này càng khiến trong lòng Tô Yên cảm thấy khó chịu.
Tô Yên nắm tay Lâu Doanh, cảm xúc trong lòng lẫn lộn: “Lúc trước em gặp Tô Duy, nó có nói mình có thuốc giải không? vi rút là do nó tiêm vào người em, nhất định nó phải có thuốc giải, nó có nói gì không?”
Lâu Doanh nhớ ra lời Tô Duy nói, nếu muốn sống thì phải giết Lục Cận Phong.
Lâu Doanh chắc chắn sẽ không làm chuyện này, mặc dù cô ấy làm người cũng không có tiết tháo gì, nhưng cô ấy vẫn có giới hạn đạo đức.
“Không có, nó chỉ muốn em chết chung với người đó thôi, làm gì có thuốc giải? Chị, chị đừng lo lắng vì chuyện của em nữa, cô đây lần này gặp xui xẻo, em chấp nhận, cũng không có gì to tát. Mười tám năm sau, cô đây lại sẽ là một nữ trung hào kiệt số một.”
Tô Yên không ngốc, cô hiểu rõ Tô Duy, cũng biết Tô Duy hận Lục Cận Phong đến mức nào.
Tô Duy chắc chắn là đã đưa ra điều khoản gì với Lâu Doanh, nếu cô đoán đúng, chắc là muốn lấy mạng đổi mạng.
Lâu Doanh không nói gì, Tô Yên cũng không vạch trần.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, chị đi rót cho em cốc nước.”
Tô Yên ra ngoài, gọi Xa Thành Nghị và giải thích chi tiết tình hình của Lâu Doanh.
Xa Thành Nghị nói: “Có chút gian nan. Thời gian còn ngắn hơn so với tôi dự kiến một chút. Với tình hình hiện tại của cô ấy, có thể chống đỡ một tháng đã là kỳ tích rồi, có thể ra đi bất cứ lúc nào.”
Tô Yên nghe vậy liền trở nên lo lắng: “Vậy anh mau nghĩ cách đi, việc nghiên cứu thuốc của anh đã làm đến đâu rồi?”
“Thất bại ba lần rồi, đang tiến hành thí nghiệm lần thứ tư. Chị dâu, không phải là tôi không nghĩ cách. Mà là thời gian quá cấp bách, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Xa Thành Nghị không dám nói quá chắc chắn, để tránh khiến đối phương quá thất vọng.
Tô Yên hít sâu một hơi, hỏi: “vi rút trong cơ thể Lâu Doanh có lây nhiễm không?”
“vi rút vốn dĩ đều có tính lây nhiễm, nhưng cách lây nhiễm lại khác nhau...” Xa Thành Nghị chợt ý thức ra điều gì đó, thần kinh căng cứng: “Chị dâu, chị muốn làm gì?”