"Vâng, mợ chủ, tôi đi ngay đây."
Ông cụ Lục và Trần Tố Anh cũng bị quấy rầy, bởi vì Tam Bảo bỗng nhiên sốt cao, nhà họ Lục lại rối tung lên.
Lục Cận Phong không có ở nhà, Tô Yên cũng không kịp báo cho anh biết, tự mình đưa con trai đến bệnh viện.
Lâu Doanh đúng lúc từ bên ngoài về bèn đi theo.
Tứ Bảo mất tích, Tam Bảo bị sốt, Trần Tố Anh lo lắng không thôi, miệng khô khốc, cổ họng khàn đặc, đôi mắt sưng húp.
"Cũng tại mẹ, tại mẹ hết." Trần Tổ Anh đấm ngực dậm chân, liên tục tự trách.
Ông cụ Lục thấy vậy cũng đau lòng, nói: "Tố Anh, con bình tĩnh chút đi, đứa bé sẽ không sao đâu."
Bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em Để Đô.
Tô Yên đưa con đến khám bệnh kiểm tra sức khỏe và truyền nước biển hạ sốt.
Đứa bé còn quá nhỏ, không biết nói chuyện, chỉ biết gào khóc để diễn tả sự khó chịu của mình.
Tô Yên bế Tam Bảo truyền nước biển, khẽ ngâm nga dỗ dành: "Cục cưng ngoan..."
Lâu Doanh giúp cô chạy đôn chạy đáo, đi đóng tiền xong thì quay lại, nhìn thấy Tô Yên đang dỗ con, cô ta chợt cảm thấy làm mẹ thật không dễ dàng chút nào.
"Chị, chị cũng đừng lo lắng quá, bác sĩ đã nói rồi, hạ sốt được là ổn thôi." Lâu Doanh hỏi thêm: "Có cần nói với anh rể một tiếng không?"
"Tạm thời đừng nói, cũng đừng để anh ấy bận lòng, để anh ấy tập trung tinh thần đi tìm Tứ Bảo là được."
Nghe Tô Yên dỗ dành, Tam Bảo cũng dần dần ngừng khóc, từ từ chìm vào giấc ngủ trong lòng Tô Yên.
Hai ngày nay Tô Yên cũng không ăn gì, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, lảo đảo vài bước, Lâu Doanh vội vàng đỡ lấy, nói: "Chị, chị không sao chứ, mau ngồi xuống đi."
Lâu Doanh dìu Tô Yên ngồi xuống, sau đó bế tam Bảo đang ngủ say đặt xuống giường.
Tô Yên dùng một chút, lắc đầu nói: "Không sao."
"Chị, tìm con có quan trọng cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân."
Hai ngày nay Tô Yên đã tiều tụy đi nhiều, người tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra
ngay.
"Lâu Doanh, bên em có tin tức của Tần Nhã Hân không?"
"Không có." Lâu Doanh nói tiếp: "Bên phía anh rể tìm không thấy, bên em lại càng không tìm được, em nhờ đội trưởng Lãnh đi tra hỏi Lệ Quốc Minh, ông ta cũng không rõ."
Lục Cận Phong đã tra hỏi rất nhiều người, trong lòng Tô Yên cũng hiểu rõ, nhưng bây giờ vẫn không có tung tích, người bắt cóc Tứ Bảo cũng không có hành động gì, phía cảnh sát cũng không biết phải làm sao.
Tô Yên tự lẩm bẩm một mình: "Sao có thể có vụ án sạch sẽ không để lại dấu vết như vậy được chứ, phía cảnh sát điều động nhiều người như vậy, Lục Cận Phong cũng dốc hết sức tìm kiếm, sao có thể không có chút manh mối nào, thật là kỳ lạ mà."
"Chị, chị đừng suy nghĩ nữa, hay là chị nghỉ ngơi một lát đi?" Lâu Doanh lo lắng Tô Yên cứ chống đỡ như vậy sẽ gục ngã mất.
"Chị không sao." Tô Yên nhìn Tam Bảo một cái, cô biết rõ mình sắp không chịu được nữa rồi, cô nói: "Em trông giúp chị một lát, chị đi vệ sinh."
Tô Yên đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, cô tạt nước lạnh lên mặt mình để làm mình tỉnh táo hơn.
Dừng lại một chút, Tô Yên mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trên hành lang, một người phụ nữ bế một đứa trẻ đang sốt ruột nói với y tá: "Đứa bé sốt 39 độ rồi, các cô mau hạ sốt cho đứa bé đi, để sốt như vậy nữa. đầu óc cũng hỏng mất."
Y tá đo nhiệt độ cho đứa bé, nhiệt độ rất cao, đứa bé cũng khóc mệt rồi nên không còn sức lực nữa.
Y tá hỏi: "Đứa bé mấy tháng rồi?"
Người phụ nữ không chắc chắn nói: "Chắc gần ba tháng rồi."
"Đi theo tôi." Y tá đưa người phụ nữ đi tìm bác sĩ, xin được khám gấp.
Tô Yên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, những người mẹ bình thường đều có thể nhớ rõ con mình bao nhiêu tuổi, thậm chí có thể nhớ chính xác đến từng ngày một, hiếm khi có câu trả lời chung chung như vậy.