Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em hai, bây giờ tôi không có chỗ nào để trốn, cũng không có chỗ nào để đi, cậu có thể để tôi tiếp tục ở lại đây được không?" Tô Yên vội vàng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để liên lụy cậu, nếu như cảnh sát tìm tới cửa thì tôi sẽ nói là tôi cưỡng bách cậu, bây giờ tôi rất hoang mang lo sợ, không biết phải làm sao bây giờ, tôi không thể để bị bắt được, con của tôi vẫn chưa tìm được nữa, em hai, cậu có thể giúp tôi được không?" 

Tô Yên tỏ ra yếu đuối, tỏ ra mình sợ hãi và lo lắng hết mức có thể chỉ vì có thể ở lại, cô nắm chặt tay Lục Thừa Mẫn, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh ta. 

Khi một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp bất lực khóc lóc, khóc xinh đẹp đến mức như hoa lệ dính hạt mưa, thử hỏi đàn ông có mấy ai chịu được? 

Lục Thừa Mẫn liếc nhìn tay Tô Yên, anh ta có thể cảm giác được Tô Yên đang sợ hãi, lúc này anh ta mới có cảm giác được cần. 

"Chị dâu, chị đừng lo lắng, nếu chị muốn ở lại thì cứ ở, tôi sẽ không giao chị cho cảnh sát, chỉ là nơi này đơn sơ, đành để chị phải chị chịu ủy khuất rồi." 

"Không sao" Tô Yên tự giễu cười: "Tôi hiện tại là tội phạm bị truy nã, chỉ cần có thể sống sót là được, còn có thể yêu cầu cái gì nữa." 

"Chỉ cần không phải chỉ là người giết, thì tôi tin cảnh sát sẽ trả lại trong sạch cho chị." Lục Thừa Mẫn mở bánh kem ra: "Chị dâu, ăn chút gì đi." 

"Ừm, cám ơn." Tô Yên sớm phát hiện tai nghe trong quần áo đã biến mất, trên người cũng không có công cụ liên lạc gì, cô cho Lục Thừa Mẫn mặt mũi, nể mặt ăn miếng bánh ngọt, nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy mẹ chồng bị một người phụ nữ giết chết, sau đó tôi bị đánh ngất, tôi không biết những chuyện xảy ra sau đấy, tôi cũng không biết tại sao tôi lại ngất xỉu ở đường Mã Siêu Đông, việc này nếu nói ra, chỉ sợ rằng sẽ không ai tin." 

"Chị dâu, chỉ cần chị không làm, cảnh sát sẽ tra rõ ràng" Lục Thừa Mẫn an ủi nói: "Chị ở đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ đến tiệm bánh, thuận tiện hỏi thăm tin tức, rồi sắp xếp cho chị và anh cả bí mật gặp nhau, anh cả yêu chị như thế, chắc chắn sẽ tin tưởng chị." 

"Không, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy, cũng không có mặt mũi để nhìn anh ấy, cậu đừng nói cho anh ấy biết tôi ở đây, tôi không muốn liên lụy tới anh ấy." Tô yên ôm đầu, đau khổ nói: "Bây giờ trong đầu tôi rất loạn, không muốn nghĩ đến gì hết, người nào cũng không muốn gặp." 

"Được rồi, tôi sẽ không nói cho anh cả, chị dâu, chị nghỉ ngơi tốt đi, tối nay tôi sẽ mang đồ ăn tới cho chị." 

"Cảm ơn." 

Khi Lục Thừa Mẫn rời đi, anh ta liếc nhìn Tô Yên, Tô Yên bàng hoàng hoảng sợ ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt, trông rất sợ hãi. 

Lục Thừa Mẫn hơi câu lên khóe miệng, đóng cửa rời đi. 

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, biểu cảm trên mặt Tô Yên trầm xuống, ánh sáng trong mắt cũng từng li từng tí một lạnh dần, cô đi tới bên cửa sổ, nhìn về phương xa, trong lòng nói, Lục Cận Phong, chờ em trở lại. 

Biệt thự Nam Sơn. 

Sau khi nhìn thấy thi thể của Trần Tố Anh, Lục Cận Phong đã trực tiếp đến tìm gặp Lê Lan. 

Trước đó Hạ Vũ không hỏi ra được gì, Lục Cận không đợi được nữa, tự mình ra tay. 

Lê Lan bị trói trên ghế, cô ta kinh hãi nhìn Lục Cận Phong: "Ngài Lục, anh đang giam cầm trải phép, sẽ phải ngồi tù đấy." 

"Mẹ tôi đã chết, vợ tôi trở thành nghi phạm, bây giờ cô lại con mẹ nó nói tôi sẽ phải ngồi tù." Hai con mắt của Lục Cận Phong đỏ lừ, bóp lấy cổ Lê Lan: "Bây giờ ông đây ngay cả ý muốn giết người cũng có, Lê Lan, cô muốn lấy tính mạng của mình ra để khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tôi, cô có thể thử xem tôi rốt cuộc có dám giết người hay không." 

Lê Lan bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệnh, cô ta có thể thấy rõ ràng sát ý trong mắt Lục Cận Phong, việc này không giống với lúc trước chỉ dọa sợ cô ta thôi. 

Lục Cận Phong dám làm thật. 

Lê Lan không nghi ngờ gì về việc Lục Cận Phong sẽ ra tay thật. 

"Tôi nói, tôi nói." Lê Lan bị bóp cổ, rất khó để nói chuyện: "Đúng, đúng là có một người đàn ông bắt cóc đứa nhỏ đi, tôi đã gặp qua người đàn ông đó vài lần." 

Lục Cận Phong buông cô ta ra: "Nói tiếp đi." 

Cổ họng Lê Lan khó chịu, ho khan vài tiếng, nói: "Trước khi đứa trẻ bị bắt cóc, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông lẻn vào trường học mấy lần. Người đàn ông đó luôn nhìn chằm chằm Lục Cảnh Mặc, tôi còn tưởng rằng là bọn buôn người, muốn đánh chủ ý lên người Lục Cảnh Mặc, vậy nên tôi đã bí mật để mắt tới, bí mật chụp một bức ảnh của người đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK