Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bịt miệng một tên tiểu nhân, điều này đối với Hùng Sự mà nói, quá đơn giản rồi. 

Có tiền mà không lấy là một kẻ ngu. 

Jackson nhận việc này. 

Khi đám người của Hùng Sư vừa mới rời đi, Tân Nhã Hân lập tức gọi điện thoại ra ngoài: “Là anh yêu cầu đám người của Hùng Sự ra tay với Lục Cận Phong đúng không?” 

đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông: “Phụ nữ các cô làm việc rất do dự thiếu quyết đoán, Tân Nhã Hân, chung quy lại cô vẫn không đủ tàn nhẫn.” 

“Tôi làm việc, khi nào đến lượt anh chỉ dạy tôi.” Tần Nhã Hân cảnh cáo một cách hung ác: “Nếu như anh còn có suy nghĩ ra tay với anh ấy một lần nữa, đừng trách tôi trở mặt, cho dù muốn ra tay với anh ấy, vậy cũng chỉ có thể là tôi ra tay.” 

“Có thời gian để nổi giận với tôi, không bằng cô cứ nghĩ cách xem làm thế nào để thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, Lục Cận Phong cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta sẽ nhanh chóng đoán ra được là cô.” 

“Người giết Trần Tổ Anh là Tô Yên, đoán được tôi thì thế nào, Tô Yên bị người khác cưỡng hiếp, lại còn giết Trần Tổ Anh, bây giờ người cũng đã trốn thoát rồi, tung tích cũng không rõ, bây giờ Lục Cận Phong nhất định rất hận Tô Yên đấy.” Tần Nhã Hân nghĩ tới thì cũng cảm thấy vui sướng, nhưng cô ta cũng cảm thấy kỳ quái, Tô Yên đã đi đâu chứ? 

Tuy nhiên câu nói tiếp theo của đối phương đã khiến Tần Nhã Hân cảm thấy vui không nổi. 

“Cô có thể tìm người đóng giả thành bộ dạng của Tổ Yên, nhưng cô không nghĩ rằng Tô Yên cũng có thể tìm người đóng giả thành chính mình sao?” 

“Ý của anh là gì?” 

“Người vào quán bar lúc đó không phải là Tô Yên, mà là Lâu Doanh” Đối phương nói: “Cảnh sát cũng không phải là kẻ ngốc, họ phản ứng lại rất nhanh chóng, một đêm lại có tới ba người Tô Thanh xuất hiện, có đúng là đồ ngu.” 

Tần Nhã Hân kinh sợ, cô ta thật sự không biết chuyện này, đột nhiên cô ta phản ứng lại, lúc đó thông qua camera giám sát, cô ta nhìn thấy Tô Yên trong camera quả thực có gì đó không ổn, không ngờ rằng người đó là Lâu Doanh. 

Tân Nhã Hân hỏi: “Bây giờ Tô Yên đang ở đâu? Anh chắc chắn biết.” 

“Bây giờ cô không nên quan tâm đến việc Tổ Yên đang ở đâu, điều cô nên quan tâm là giải quyết Lục Cận Phong, không phải là anh ta chết, thì là chúng ta chết.” 

Ở đầu dây bên đó nói xong thì cúp máy. 

Tần Nhã Hân tức giận đến mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại, lúc này, bé Tư đang ngủ bên cạnh đột nhiên tỉnh giấc, đói rồi, cậu bé khóc òa lên. 

Sau khi Tần Nhã Hân nhận được đứa nhỏ, cô ta vốn dĩ định rời khỏi Đế Đô, nhưng cô ta vẫn muốn ở lại xem kết cục của Tổ Yên, vì vậy mới không rời đi. 

Nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, Tần Nhã Hân nén cơn giận, đi đến bế đứa nhỏ, cũng thật sự kỳ lạ, bé Tư vừa chui vào trong lòng Tận Nhã Hân thì không khóc nữa rồi. 

Tần Nhã Hân mỉm cười: “Thật là thông minh đấy, nhỏ như vậy đã biết thức thời rồi, có phải đã đói rồi không? Đừng lo, bây giờ dì sẽ bảo người pha sữa bột cho con.” 

Nói xong, Tần Nhã Hân thét lên một tiếng với người bên cạnh: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, đi pha sữa bột đi, không nhìn thấy đứa nhỏ đói rồi à.” 

“Vâng, cô chủ.” 

Khuôn mặt của Tần Nhã Hân vẫn còn quấn băng gạc, cô ta vẫn chưa hề tháo ra, mà cũng chưa đến lúc Có thể tháo ra. 

Tần Nhã Hân bế bé Tư ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn giản, vươn tay ra trêu chọc bé Tư: “Bộ dạng trông thật sự dễ thương, mắt mũi rất giống với bố con, bé Tư à, hay là con đi cùng dì có được không, dì nhất định sẽ tốt với con.” 

Bé Tư vừa phun nước bọt vừa cười, vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu thật sự có thể làm trái tim người khác tan chảy. 

Tần Nhã Hân không khỏi vui vẻ nói: “Bé Tư, con cũng thích gì đúng không, con ngoan quá.” 

Bé Tư nhúc nhích đầu lưỡi và môi, từ trong miệng phát ra tiếng “dư”, bé Tư được ba tháng tuổi rồi, giống như đang bị bộ, muốn học nói chuyện vậy. 

"Ôi chao, bé Tư muốn nói gì với dì sao?" Tần Nhã Hân cười đến mức nở gan nở ruột, trên thế giới này, điều khó kháng cự nhất hẳn là một đứa trẻ sơ sinh giống như một tờ giấy trắng vậy. 

Bé Tư vui vẻ đến mức đôi tay cũng không ngừng vẫy vẫy, chân cũng không ngừng đạp, rất thích thú, làm cho Tân Nhã Hân cũng bật cười thành tiếng, tâm trạng vô cùng tốt. 

Các thuộc hạ đã mang sữa bột đến, Tần Nhã Hân cũng đích thân đút cho bé Tư uống, bé Tự uống rất vui vẻ, mười phút sau đã uống xong một bình sữa. 

Nể tình bé Tự như vậy, Tân Nhã Hân cũng không nhẫn tâm làm hại bé Tư, không những như vậy, cô ta cũng đối xử với bé Tự rất tốt, nhìn thấy bé Tự nhổ sữa làm bẩn quần áo của mình, cô ta lập tức căn dặn người đi mua quần áo mới và một số đồ chơi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK