Trần Tố Anh quay đầu nhìn về phía Tô Yên: “Tiểu Yên, thì ra con đã mổ ruột thừa à.”
Tô Yên cười gượng: “Dạ đúng ạ, ruột thừa cắt sớm hay muộn, rồi cũng phải cắt thôi, vừa vặn cắt đi rồi cũng nhẹ nhõm hơn chút, đỡ phải thấp tha thấp thỏm.”
Nếu Tần Nhã Đan đã hỏi vậy, Tô Yên lập tức đoán ra, khẳng định là kiệt tác của Lục Cận Phong.
Lý Văn và An Hinh nhịn cười, bọn họ muốn cười nhưng không dám cười.
Trần Tố Anh quan tâm nói: “Vậy con phải chú ý ăn uống, ăn đồ ăn thanh đạm một chút. Cắt ruột thừa cũng không phải vấn đề gì lớn, lúc trước cô cũng đã từng cắt.”
Tô Yên nói: “Vậy sao, bị viêm ruột thừa thật sự quá khó chịu.”
“Cắt xong là tốt rồi.” Trần Tố Anh vừa đánh bài, vừa nói: “Tiểu Văn, đến lượt con rồi. Bát văn, các con có muốn không?”
An Hinh giơ tay: “Con muốn. Phỗng, tam vạn, mọi người ai muốn không.”
“Mình phỗng.” Tô Yên phỗng bài, đánh ra một lá bài trong tay mình: “Nhị sách.”
Hạ Vũ Mặc ngồi bên cạnh nhìn bài: “…”
Tặng tiền như vậy cũng quá lộ liễu rồi đi.
Trần Tố Anh vui mừng nói: “Nhị sách, cô lại ù rồi, ù toàn hàng thêm một đôi.”
Tô Yên dựng ngón tay cái: “Cô ơi, cô đúng là lợi hại.”
“Nhường rồi, nhường rồi.” Trần Tố Anh vẫn biết khiêm tốn.
Mấy người đánh bài, hoàn toàn gạt Tần Nhã Đan qua một bên. Có mấy lần Tần Nhã Đan muốn nói chuyện, nhưng lại không chen vào được, đều bị An Hinh và Lý Văn trực tiếp chuyển chủ đề, hoặc là thả một lá bài để cho Trần Tố Anh ù bài hoặc phỗng bài.
Trần Tố Anh đánh đến vui vẻ, Hạ Vũ Mặc lại đứng bên cạnh gọi bà ơi, bà hỡi, bà nào còn quan tâm đến Tần Nhã Đan nữa.
Lại đánh thêm một ván, Tần Nhã Đan nhíu mày: “Bác gái, bác sĩ đã dặn bác phải nghỉ ngơi nhiều hơn, não của bác đã bị thương nặng, không thể dùng não quá độ.”
Đánh mạt chược cũng phải suy nghĩ nhiều.
Trần Tố Anh đang đánh hăng, nào nghe lọt nổi.
Tô Yên nói: “Sử dụng não thích hợp, có lợi cho sức khỏe thân thể.”
“Đúng, Tiểu Tô nói đúng.” Trần Tố Anh cười nói: “Đánh mạt chược thì làm gì sẽ dùng não quá độ. Não cô bị thương, quên mất không ít chuyện, cũng không phải là não thật sự hỏng rồi.”
Ai dám nói não của Trần Tố Anh bị hỏng.
Lượt tiếp theo lại tiếp diễn. Lúc Lục Cận Phong và Vạn Nhất đến, nhìn thấy mấy người Tô Yên dẫn Trần Tố Anh đánh mạt chược trong phòng, nói chuyện náo nhiệt, đi trên hành lang còn nghe thấy tiếng cười của Trần Tố Anh: “Ù khản khản.”
Vạn Nhất đi vào rồi lại lui ra, nhìn biển treo trên cửa phòng bệnh: “Không có đi sai mà, em còn tưởng là đi vào phòng mạt chược chứ.”
Vạn Nhất không thể không phục Tô Yên, chuyển cả bàn mạt chược vào phòng bệnh luôn.
Lục Cận Phong thấy Tô Yên ngồi trên xe lăn đánh bài với mấy người, sắc mặt tối lại.
Trần Tố Anh thấy Lục Cận Phong đã đến, mỉm cười vẫy tay: “Con trai, con đến rồi. Hôm nay vận may của mẹ không tệ, con xem, thắng được không ít rồi này.”
“Hôm nay đánh đến đây thôi, thu dọn đi.” Khuôn mặt sa sầm của Lục Cận Phong vẫn rất đáng sợ.
“Mới vậy đã không đánh nữa à?” Trần Tố Anh còn muốn đánh tiếp: “Con trai, để mẹ đánh thêm mấy vòng nữa đi. Hôm nay hiếm lắm Tiểu Yên mới gọi bạn bè vào đánh mạt chược với mẹ, cược ít mà vui vẻ. Động não nhiều hơn chút, nói không chừng mẹ có thể nhớ ra chuyện lúc trước.”
“Không được.” Lục Cận Phong không thèm nể mặt mẹ ruột của mình: “Cơ thể của Yên Yên không tốt, không thể ngồi quá lâu.”
Trần Tố Anh: “…”
Nói cả buổi trời, người mà Lục Cận Phong lo lắng không phải là Trần Tố Anh, mà là Tô Yên.
Tự mình đa tình rồi.
Yên Yên?
Cách xưng hô thận mật thế.
Tô Yên cười nói: “Cô, hay là ngày khác lại đánh tiếp, dù sao bây giờ hai chúng ta cũng là bạn cùng bệnh viện, cũng không thể lập tức xuất viện.”
Ngồi lâu, lưng Tô Yên cũng bắt đầu có hơi đau.
“Vậy được rồi.” Trần Tố Anh vẫn rất nghe lời con trai mình. Thấy sắc mặt Lục Cận Phong khó coi, cũng không dám tiếp tục đánh bài nữa: “Hôm nay thắng được nhiều như vậy, ngày nào đó xuất viện rồi, Tiểu Tô, cô mời ba con đi ăn.”
Phẩm chất đánh bài của Trần Tố Anh cũng không tệ.
“Dạ được.” Tô Yên nở nụ cười: “Cô muốn đi dạo phố hay đánh bài, đi ăn, con đều có thể.”
Trần Tố Anh cũng cười: “Tiểu Tô, con thật là làm người ta yêu thích. Ai mà cưới được con, thật sự là phúc mấy đời tích góp.”
Trần Tố Anh nói ra lời này, đã làm cho tất cả những người có mặt trong phòng bệnh đều hết sức ăn ý nhìn về phía Lục Cận Phong.
Chỉ có mình sắc mặt của Tần Nhã Đan là vô cùng khó coi.
Lục Cận Phong lên tiếng: “Nhã Đan, em đưa mẹ anh về phòng trước đi.”
“Vâng.” Tần Nhã Đan đỡ Trần Tố Anh: “Bác gái, chúng ta về thôi.”
Sau khi Trần Tố Anh và Tần Nhã Đan rời đi, Lục Cận Phong liếc bàn mạt chược trong phòng, lại nhìn qua Lý Văn và An Hinh: “Chuyển bàn mạt chược đi.”
“Không được.” Tô Yên nói: “Sau này em còn phải trông cậy vào thứ này để tạo quan hệ tốt với mẹ anh đấy.”
Lục Cận Phong: “…”
“…Vậy tạm thời để đó đi.”
Vạn Nhất vui vẻ. Đại ca Lục, quyền uy của anh đâu?
Tô Yên nằm lại trên giường: “Đúng rồi, lúc nãy đánh mạt chược với mẹ anh, đã thua không ít…”
Lục Cận Phong thức thời nói: “Tìm anh thanh toán.”
An Hinh giơ tay: “Cậu cả Lục, còn em nữa, em cũng thua mất mấy vạn đó.”
Lý Văn nói: “Anh rể, tôi cũng thua mấy chục vạn. Bọn tôi làm vậy đều là để thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp giữa mẹ chồng con dâu cho chị và cô Trần trước. Người được lợi nhất chính là anh đấy.”
Hạ Vũ Mặc chìa tay: “Cha, lúc nãy con bưng trà rót nước cũng rất vất vả.”
“Thanh toán, đều thanh toán hết.”
Lục Cận Phong giàu nứt đố đổ vách. Một người là bạn thân, một người lại là em trai nuôi của Tô Yên, mở miệng là anh rể, còn Hạ Vũ Mặc thì trực tiếp gọi cha luôn rồi, tâm trạng của Lục Cận Phong rất tốt, có tiền hay không cũng không quan trọng.
Vạn Nhất nói: “Cô Tô, lần sau có chuyện tốt như đánh mạt chược thì gọi tôi nữa.”
“Được.” Tô Yên cười nói: “Anh Vạn đến bệnh viện thăm người bệnh, hẳn là không đến tay không đâu nhỉ.” . Truyện Đông Phương
Tô Yên và Lục Cận Phong ăn ý nhìn về phía Vạn Nhất. Vẻ mặt đó rõ ràng là đang nói, nếu không bày tỏ chút gì đó, trực tiếp cắt đứt tình bạn.
Vạn Nhất buồn rầu, hứa hẹn ngay tại chỗ: “Sau khi cô Tô sinh con xong, tất cả chi phí của sữa bột, quần áo, tả lót của hai đứa bé tôi bao hết, ngoài ra còn tặng một cặp khóa bình an.”
Tô Yên hài lòng, gật đầu: “Anh Vạn thật là khách sáo quá.”
Vạn Nhất đau thịt: “Không khách sáo, không khách sáo.”
Chỗ tốt còn chưa vớ được, ngược lại còn đưa một khoản trước.
Cuộc làm ăn này lỗ rồi.
Thấy Vạn Nhất bị bắt chẹt mất một khoản, An Hinh nói: “Tô Yên, mình chợt nhớ còn có một chút việc, mình đi trước đây, ngày khác lại đến thăm cậu.”
Lý Văn vỗ đầu một phát: “ y da, em cũng nhớ ra còn có việc. Hinh Hinh, anh với em cùng đi.”
Tô Yên thấy hai người chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bĩu môi: “Keo kiệt.”
“À ừm, tôi cũng nhớ ra buổi chiều còn phải phải ký hợp đồng với một nhóm người mẫu, tôi cũng đi trước đây.” Vạn Nhất cũng chuồn.
Trong phòng bệnh thoáng cái đã trống hoác.
Tô Yên hỏi: “Lục Cận Phong, sao em lại biến thành mổ ruột thừa rồi, là anh động tay à?”
“Ừm, anh bảo bác sĩ tạo một bệnh án giả.” Lục Cận Phong nói: “Tối hôm qua Nhã Đan thật sự đã đến tìm bác sĩ.”
Tô Yên búng tay một cái: “Nhìn xa trông rộng. Cũng may là ruột thừa, nếu nói thành bệnh trĩ, em thật sự không còn mặt mũi để gặp người khác nữa.”
Nếu như Lục Cận Phong không có chuẩn bị trước, chuyện mang thai đã bị lộ rồi.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên với ánh mắt cưng chiều, nói: “Để Tiểu Vũ ở lại với em trước, anh đi qua thăm mẹ anh.”
“Lúc nãy sắc mặt của cô Tần không tốt mấy, anh cũng thuận miệng thăm hỏi chút.”
Tần Nhã Đan sẽ không để lộ cảm xúc ở trước mặt Trần Tố Anh. Cô ta cũng rất thông minh, sẽ không đi sắp đặt Tô Yên một cách lộ liễu.
Tần Nhã Đan đỡ Trần Tố Anh nằm lên giường bệnh, rót một ly nước: “Bác gái, sao bác lại ngồi đánh mạt chược với Tô Yên vậy ạ?”
“Tô Yên?”
Trần Tố Anh phản ứng lại: “Cô ta chính là Tô Yên? Mẹ không biết, mẹ chỉ biết cô ta gọi là Tiểu Tô.”
Trần Tố Anh bưng ly nước: “Cái người tên là Tô Yên mà Hân Hân nhắc đến tối hôm qua, chính là cô ta sao? Cô ta chính là người đang quấn lấy con trai mẹ?”
“Cô Tô và Cận Phong có quen biết.” Tần Nhã Đan nói chuyện rất có trình độ, cũng không nói nhiều, mà để cho Trần Tố Anh tự suy đoán.
“Tiểu Tô đó quả thật rất xinh đẹp, con của cô ta cũng làm người ta yêu thích, nhưng một người phụ nữ chưa cưới đã có con muốn ở bên con trai mẹ, tuyệt đối không thể.” Trần Tố Anh tỏ thái độ: “Mẹ chỉ nhận con là con dâu của mẹ.”
“Mẹ.”
Lục Cận Phong bước vào, nói một câu khiến Tần Nhã Đan rời đi: “Em đi lấy thêm ít nước đi.”
“Được.” Tần Nhã Đan có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang lại phóng khoáng.
Sau khi Tần Nhã Đan rời đi, Trần Tố Anh cau mày, nói: “Con trai, nếu con muốn ở bên Tô Yên kia, mẹ không đồng ý đâu.”
Đôi môi mỏng của Lục Cận Phong khẽ cong: “Con phải tích góp phúc mấy đời mới gặp được Tô Yên, mẹ, nếu mẹ không đồng ý, vậy phúc mấy đời của con không phải lãng phí rồi sao?”
Câu này chính là do Trần Tố Anh tự nói lúc nãy.
Trần Tố Anh bị nghẹn đến câm nín không nói nên lời.