Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vẫn, vẫn luôn sống cùng nhau hả!” Tần Chẩn Lâm ngượng ngùng cười cười, nụ cười đó quả thực so với khóc còn khó coi hơn: Tính tình ông dịu dàng, lại còn hiểu lòng dạ đàn bà, tính cách vừa chu đáo vừa tinh tế, không phải người cục mịch quê mùa như tôi, Tiểu Uyển bà ấy chọn ông cũng không phải chuyện bất ngờ gì cho cam” 

Thượng Quan Ân kinh ngạc, Tần Chấn Làm thế mà lại nói ra lời này. 

Chuyện này nếu xảy ra vào hai mươi năm trước, nhất định Tần Chẩn Lâm sẽ bắt đầu đánh người. 

Nhưng hôm nay thật đúng là kỳ quái, rộng lượng như vậy sao? 

Ý định ban đầu của Thượng Quan Ân là muốn kích thích Tần Chấn Lâm một xíu, nhưng lúc này xem ra hình như kích thích hơi lố rồi. 

"Tôi và Tiểu Uyển.” 

Thượng Quan Ân còn chưa nói xong, Tần Chấn Lâm đã đứng dậy vỗ bờ vai của ông ta, nói: “Tôi đi ngủ đây.” 

Ngày hôm sau. 

Sáng sớm Tô Yên đã đến cục cảnh sát để lập biên bản và lấy lời khai, Lâu Doanh cũng đi cùng, cô ta là người nắm khá rõ tình huống lúc đêm qua. 

Cô ta hóa trang thành Tô Yên đến quán bar để đối phó với đám người kia. 

Tô Yên không giết Trần Tổ Anh nên tất nhiên sẽ không thừa nhận, mà bên phía Lục Thừa Mẫn cũng một mực chắc chắn là việc Tân Nhã Hân tìm người giết chết Trần Tố Anh không liên quan đến anh ta. 

Sự nghi ngờ dành cho Tô Yên đã được giải tỏa một nửa, chỉ cần bắt được Tần Nhã Hân, sự nghi ngờ lên cổ mới có thể hoàn toàn rửa sạch, vụ án này mới có thể khép lại. 

Có Lục Cận Phong đảm bảo, Tô Yên lấy khẩu cung xong là ra ngoài ngày, không ai dám giam giữ Tô Yên. 

Tô Yên đi ra trước và ở trong xe chờ Lâu Doanh. 

Lục Cận Phong ở cách đó không xa gọi điện thoại, Lâu Doanh đi ra rồi trực tiếp lên xe. Tô Yên hỏi: “Lâu Doanh, tối hôm đó làm sao em thoát ra được? Em không xảy ra chuyện gì thật chứ?” 

Loại rượu Tân Nhã Hân bắt Lâu Doanh uống có vấn đề. 

Sau đó Lâu Doanh tắt tai nghe nên cô cũng không biết tiếp theo có chuyện gì xảy ra với Lâu Doanh. 

“Không sao đâu chị, một chút rượu thôi mà, chuyện bó như con kiến” Lâu Doanh nào dám nói thật, nếu cô ta nói ra chuyện đè Vạn Nhất thì cô ta nào còn có mặt mũi gặp người khác đây. 

Tô Yên cũng tin là thật, không có chút xíu hoài nghi nào. 

Chỉ có điều trên đời này không có bức tường nào là kín gió cả, chưa được nửa ngày, toàn bộ người của Ám Dạ và cả nhà họ Lục đều biết chuyện Lâu Doanh đè Vạn Nhất ra ăn rồi. 

Khi Tô Yên biết chuyện thì kinh ngạc há hốc cả miệng: “Không lấy lộn kịch bản đấy chứ?” 

Lục Cận Phong cũng rất chi là bất ngờ: “Vạn Nhất thế mà lại là người nằm dưới.” 

Khi Xa Thành Nghị biết chuyện thì bật cười: “Tôi biết ngay là hai người này có gian tình.” 

Bạch Phi Minh là người khó chấp nhận sự thật này nhất, cô ta kéo Lâu Doanh vào phòng, hỏi: “Cậu mất trinh thật rồi? Cậu đè... anh ta hả?” 

Hai mắt Lâu Doanh cũng không dám nhìn Bạch Phi Minh, cô ta thật sự chột dạ: “Chuyện này, chuyện này, lúc ấy mình cũng là trúng bẫy của Tân Nhã Hân, uống phải rượu có vấn đề, cho nên mới không kìm chế được.” 

“Còn khuya mình mới tin cậu, có thứ thuốc mạnh nào mà cậu chưa nếm thử, cũng không thấy cậu không kìm chế được, trừ phi là cậu.” 

“Lâu Doanh, Lâu Doanh” 

Giọng của Vạn Nhất từ dưới lầu truyền đến. 

Lâu Doanh lập tức che lại miệng của Bạch Phi Minh: “Một lát về sẽ giải thích tiếp với cậu, mình đi tìm Gà luộc tính sổ trước đã.” 

Việc này đột nhiên nháo nhào ầm ĩ, Lâu Doanh lập tức kết luận rằng chính là Vạn Nhất ngấm ngầm giở trò. 

Lâu Doanh nổi giận đùng đùng xuống lầu, không đợi cô ta hỏi tội, Vạn Nhất đã đánh đòn phủ đầu: “Mẫu Dạ Xoa, có phải cô đã nói chuyện đó ra đúng không, bây giờ thanh danh của tôi bị cô phá hỏng rồi, không còn mặt mũi gặp người khác nữa, cha mẹ biết tôi bị cô, bị cô.” 

Vạn Nhất tỏ vẻ vô cùng đau đớn, khó có thể mở miệng, tay đấm ngực, đau khổ thương tâm nói rằng: “Bây giờ tôi bị đuổi ra khỏi nhà, nói là tôi hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, mất sạch sự trong trắng, Mẫu Dạ Xoa, cô nói đi, rốt cục tôi ở rể hồi nào chứ, cô dám bội tình bạc nghĩa, tôi sẽ, tôi sẽ... Thắt cổ cho xong.” 

Lâu Doanh: "..” 

Một khóc hai nháo ba thắt cổ? 

Lâu Doanh nghe thấy trên lầu có động tĩnh, có người đến. Cô ta lôi kéo Vạn Nhất nói rằng: “Đi ra ngoài nói.” 

Chuyện Lâu Doanh và Vạn Nhất tựa như gió lốc, truyền đi vừa nhanh vừa dữ dội. 

Hai người đi ra ngoài lâu thật lâu cũng không thấy quay về. 

Lúc chạng vạng, Tô Yên ở nhà cùng với con trai, Lục Cận Phong đã chuẩn bị cho lễ cưới. 

Người làm đột nhiên đến báo: “Thưa mợ, bên ngoài có người tự xưng là em trai của mợ đến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK