Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chi gãy đã gửi đến rồi, sợ là đứa nhỏ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. 

Mắt Lục Cận Phong hơi trầm: “Tôi chỉ có thể chắc chắn đứa nhỏ vẫn còn sống, nếu không, cô ta đã đưa thẳng thi thể của Tứ Bảo đến rồi.” 

“Vậy rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Tại sao cô ta lại bắt đứa nhỏ đi? Nếu như là vì đại ca, vậy đã qua lâu như vậy rồi, cô ta cũng nên liên lạc với anh rồi, cô ta cứ trốn mãi như vậy làm gì chứ, thật là sốt ruột chết người mà.” 

“Cái cô ta muốn là khiến trong lòng tôi và Yên Yên bị giày vò, phập phồng lo sợ cho Tứ Bảo.” 

Hai tay Lục Cận Phong ôm lại trước ngực, sắc mặt lạnh lẽo: “Đây là trận chiến tâm lý, tâm tư của Tân Nhã Hân còn thấm sâu hơn Nhã Đan, đã sắp ba ngày rồi, tôi suy đoán, cô ta chắc chắn sẽ xuất hiện trong một hai ngày này.” 

Vạn Nhất nghe thấy câu này, thở phào một hơi: “Đại ca, xem ra anh đã biết phải đối phó thế nào rồi đúng không?” 

Lục Cận Phong lắc đầu: “Cô ta muốn người, tôi cũng muốn người, là một cục diện bế tắc, ý định xấu nhất là cho cô ta cái mạng này của tôi.” 

Tân Nhã Hân muốn Lục Cận Phong, Lục Cận Phong lại muốn con trai. 

Đây đúng là cục diện bế tắc. 

Trước cửa phòng làm việc. 

Tô Yên đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai người, cô lặng lẽ rời đi, đến phòng của Lâu Doanh. 

Lâu Doanh đang nói chuyện điện thoại với Lãnh Phùng, giải quyết chuyện của Bạch Phi Minh. 

Cô ấy thấy Tô Yên đến, nói vào trong điện thoại: “Đội trưởng Lãnh, chuyện của Phi Minh đành phải nhờ cậy anh, chỉ cần Phi Minh có thể ra ngoài, Lâu Doanh tôi chắc chắn sẽ nhớ ân huệ này, chắc chắn sẽ trả.” 

Nói xong, Lâu Doanh cúp điện thoại, gọi Tô Yên một tiếng: “Chị, tôi vậy rồi, sao chị còn chưa ngủ?” 

“Đển tìm em nói chút chuyện.” Tô Yên hỏi: “Chuyện của Phi Minh sao rồi?” 

“Đội trưởng Lãnh nói, vấn đề không lớn, anh ấy sẽ xử lý chuyện này” Lâu Doanh nói: “Chị, có chuyện gì chị cứ nói.” 

“Chuyện của Tứ Bảo rất có khả năng là do Tần Nhã Hân làm, chuyện chỉ cần em làm là..” 

Màn đêm buông xuống. 

Nhà họ Lục vẫn bao trùm trong bầu không khí u buồn. 

Lại một ngày trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ tư Tử Bảo mất tích. 

Bây giờ đã là chạng vạng tối, sáu giờ rồi. 

Lục Cận Phong đột nhiên nhận được một tin nhắn: Đứa nhỏ đang ở trong tay tôi, muốn đứa nhỏ thì chín giờ tối hãy đến núi Thanh Đài, qua giờ sẽ không đợi, anh chỉ được đến một mình 

Nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt Lục Cận Phong lập tức trở nên căng chặt, quả nhiên giống y như anh dự đoán, đối phương đã thật sự tìm đến rồi. 

Lục Cận Phong cầm chìa khoá xe, lập tức lái xe ra ngoài. 

Dù có thế nào, anh cũng phải đưa đứa nhỏ trở về. 

Cùng lúc này. 

Trần Tổ Anh nhận được một cuộc điện thoại: “Đứa nhỏ đang ở trong tay tôi, muốn tìm cháu của bà về thì bây giờ hãy đến cầu Nhị Tiên, bà chỉ được đến một mình, không được nói với bất kỳ ai, nếu không tôi sẽ giết con tin.” 

Giọng nói trong điện thoại sẽ qua xử lý, không nghe ra được là ai. 

Trần Tổ Anh khóc sưng mắt, nghe thấy tin tức của Tứ Bảo, lập tức vực dậy tinh thần. 

“Được, tôi sẽ đến ngay.” 

Trần Tổ Anh thật sự không dám nói với người nào khác, đứa nhỏ là do bà ấy làm mất, bà ấy nghĩ, dù cho đối phương có đưa ra yêu cầu gì, bà ấy cũng sẽ đồng ý, chỉ cần có thể đưa đứa nhỏ về là được. 

Nếu như đứa nhỏ thật sự xảy ra chuyện gì, bà ấy làm sao đối mặt với con trai và con dâu được. 

Trần Tố Anh một mình đi ra khỏi nhà. 

Sau khi Trần Tố Anh đi không bao lâu, Tô Yên cũng nhận được một tin nhắn. 

Con trai cô đang nằm trong tay tôi, muốn con trai thì hãy đến cầu Nhị Tiên, cô chỉ được đến một mình, nếu không tôi sẽ giết chết con trai cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK