Trần Tổ Anh liếc nhìn xung quanh đến người còn chẳng có ai nào đâu có con nít gì.
Trần Tổ Anh gọi đến số trước đó, nhưng lại là một không tồn tại.
“Bé tư à, con ở đâu, bà nội thực xin lỗi con.” Trần Tố Anh tự trách nói thầm.
Vừa rồi ra ngoài vội vàng, Trần Tố Anh cũng không cầm theo ô, vừa đứng dưới mưa một lúc cả người bà đã ướt sũng.
Trong lúc Trần Tổ Anh không biết phải làm sao thì tiếng chuông điện thoại vang lên, lại là một số lạ, đây là số ảo.
Trần Tổ Anh nào có để ý gì số má ra sao, lập tức nhận điện thoại: “Có phải các người đã mang cháu tôi đi rồi không, các người muốn sao cũng được, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”
Vẫn là một giọng nữ khàn khàn qua điện thoại: “Tôi không cần tiền của bà, tôi cần mạng của bà kìa, bà cũng bằng lòng cho sao?”
Giọng nữ khàn đặc đến mức làm người ta ớn lạnh cả sống lưng.
Trong chốc lát cổ họng Trần Tổ Anh như bị ai đó bóp nghẹt, giằng co trong lòng mấy giây, bà quả quyết nói: “Các người muốn mạng của tôi thì cứ lấy đi, Trần Tổ Anh tôi đã sống nửa đời người cũng đủ rồi, các người trả cháu trai lại cho tôi.”
Người bên đầu dây bên kia bật cười, tiếng người làm người ta sởn cả tóc gáy.
“Thật là cảm động quá đi.” Người trong điện thoại che miệng cười một lúc rồi nói: “Trần Tố Anh, trước kia bà luôn không để tôi vào mắt, ngược lại lại nhìn trúc Tô Yên làm con dâu nhà họ Lục, bi kịch của tôi, tôi đi đến bước đường như ngày hôm nay, có công lao của bà đấy, muốn đưa cháu trai về thì giờ bà lên cầu đi, lên cây cầu trước mặt ấy, ngay”
“Cô là Nhã Trân?” Trần Tổ Anh ngạc nhiên không thôi: “Nhã Hân, sao cháu lại trở thành thế này, dưa hái xanh không ngọt, thằng con cứng đầu của bác không thích cháu, nó thích Tiểu Yên, sao cháu lại không thể nghĩ thông được chứ, đừng để những chuyện nhỏ nhặt này trong lòng, cháu như vậy là không đúng đâu, cháu sẽ tự hại mình đấy.”
“Bớt nói nhảm đi, muốn cháu trai thì lập tức lên cầu cho tôi, mau lên.” Người đầu dây bên kia sốt ruột rống lên.
“Được được được, giờ bác đi.”
Lời vừa dứt thì điện thoại của ngắt.
Trần Tổ Anh cũng không để ý, chỉ có thể làm theo lời đối phương, bà ấy đi lên cầu, đứng trong mưa, gió lạnh thổi qua làm cả người bà phát run.
Bên dưới cây cầu là dòng sông chảy xiết, Trần Tổ Anh đứng đó đợi.
Ở nơi khác.
Tô Yên cũng lái xe đến cầu Nhị Tiên, chỉ là vị trí chính xác mà bên kia đưa cho cô cách chỗ Trần Tổ Anh còn hơi xa.
Một người ở bên cầu, một người đối diện cầu.
Đêm xuống lại thêm mưa rơi làm ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Tô Yên cũng không nhìn thấy Trần Tố Anh, giờ trong đầu cô chỉ toàn là bé tự.
Sau khi xe của Tô Yên dừng lại không, một chiếc Mercedes-Benz khác cùng mẫu cũng dùng cách đó vài trăm mét.
Người trong xe chính là Lâu Doanh.
Quần áo Lâu Doanh mặc giống hệt Tô Yên, ngay cả đầu tóc cũng làm giống hệt, mà gương mặt của Lâu Doanh phản chiếu qua gương cũng trở thành giống hệt Tô Yên.
Đây là thứ Lâu Doanh cất kỹ, đồng thời cũng là bí quyết cứu mạng của cô ta, chiếc mặt nạ da người.
Cái này không phải làm từ da người thật, nếu làm từ da người thật bản thân cô ta cũng cảm thấy đáng sợ nào dám đắp lên mặt.
Lâu Doanh nhìn mình trong gương, lúc trước khi làm nhiệm vụ cô cũng giả dạng, chuyện này thực sự là thường như cơm bữa, có điều giả dạng thành dáng vẻ của Tô Yên có phần khó xử.
Lâu Doanh kiểm tra tai nghe giấu trong quần áo của mình, thử hiệu ứng: “Alo alo, chị, chị nghe được lời em nói không?”
Ở một xe khác, Tô Yên nghe được giọng của Lâu Doanh qua tai nghe giấu trong quần áo, đáp lại: “Ừ, nghe được, em đến rồi à?”
“Cách chỗ chị dừng mấy trăm mét!”Lâu Doanh hỏi: “Đối phương đã gửi tin đến chưa?”
Lời vừa dứt thì điện thoại của Tô Yên hiện lên tin nhắn, nội dung trong tin nhắn là kêu Tô Yên vào quán bar bên cạnh.
Tô Yên nhìn sang bên cạnh, quả thật là có một quán bar, chẳng qua là không phải loại phồn hoa náo nhiệt mà vô cùng thể tiêu điều, cửa cũng đóng lại không hề mở ra làm ăn.