Các ông lớn đánh nhau đều tốn tiền tỷ.
Tô Yên cau mày nói: "Tiền của ông Tần cho Tần Nhã Hân hết rồi sao?"
"Em không lấy, vậy ngoài Tần Nhã Hân ra, ông ta còn cho ai được nữa?"
Tô Yên bỗng chốc chán nản nói: "Biết trước em đã lấy tiền rồi, Tần Nhã Hân cũng không có vốn đối đầu với nhà họ Lục."
"Một người khi đã quyết tâm làm chuyện gì đó, cô ta có thể có hàng trăm cách để làm." Lục Cận Phong nói thêm: "Mười mấy tỷ đô la cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi, lần này tập đoàn Lục Thị thiệt hại mấy trăm tỷ, Tần Nhã hân và Lệ Quốc Minh ít nhất cũng tốn hết gần trăm tỷ."
Dù sao Lục Cận Phong bây giờ cũng nghèo rồi.
Hai bên đều thiệt hại.
Cái gọi là giá trị bản thân cũng chỉ là tổng giá trị cổ phiếu tính ra thôi, giống như bọt biển vậy, đâm một cái lại vỡ ngay.
Hai tay Tô Yên chống cằm, nhìn Lục Cận Phong, chậm rãi nói: "Chồng à, đối mặt với phá sản mà anh còn bình tĩnh như vậy, vậy còn có chuyện gì có thể khiến anh kích động được không, hoặc là khiến anh căng thẳng, sốt ruột tức giận gì đó?"
Lục Cận Phong còn bắt đầu suy nghĩ thật, sau đó nói: "Trừ việc vợ anh bỏ chạy theo người ta, chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa."
Tô Yên lập tức cảm động đến nỗi ngân ngấn nước mắt nói: "Lục Cận Phong, anh không tiến bộ gì hết, anh đẹp trai như vậy, còn sợ thiếu vợ sao, cứ phải để nửa đêm dùng những lời như vậy lấy đi nước mắt của em."
"Có bốn đứa con trai, nhà thì phá sản, lại từng kết hôn năm năm, có cô gái nào dám gả vào nữa chứ?" Lục Cận Phong cưng chiều véo mũi Tô Yên nói: "Em có hai con át chủ bài như vậy, cứ ngồi vững trên vị trí bà Lục đi, người khác cũng không dám tiếp nhận thay em đâu, em có thể yên tâm ngủ rồi."
Tô Yên cười trách móc: "Đó chẳng phải tại anh gieo mầm không đúng chỗ, sinh con cũng không trách em được."
"Được, tại anh hết." Lục Cận Phong dỗ dành nói: "Ngủ đi, nghỉ ngơi lấy sức, chiều mai có thể sẽ làm phẫu thuật đó."
Nếu như vẫn tiếp tục xuất huyết, vậy thì phải nhanh chóng mổ thôi.
"Anh ở đây với em đi, em sợ tối." Tô Yên trở nên rất bám người, cứ cách hai tiếng bác sĩ lại đến nghe tim thai, nếu Lục Cận Phong không có ở đây, cô thật sự rất hoảng sợ và lo lắng.
"Được, anh sẽ luôn ở đây."
Dù sao chuyện phá sản cũng không cứu được nữa rồi, vậy thì cứ yên tâm ở bên cạnh giúp vợ sinh con thôi.
Lục Cận Phong đã đồng ý với Tô Yên, anh cũng chưa từng nuốt lời, anh thật sự cứ ở trong bệnh viện không rời đi phút nào.
Ngày hôm sau.
Tin tức tập đoàn Lục Thị xin phá sản lan truyền nhanh chóng, tin tức bay đi khắp nơi, lời đồn kiểu gì cũng có.
Lục Cận Phong cũng không thèm quan tâm, cũng không bảo người khác ngăn chặn tin tức.
Ông cụ Lục và Trần Tố Anh đều biết cả rồi, hai người cũng không hốt hoảng, chỉ gọi điện cho Lục Cận Phong hỏi Tô Yên khi nào làm phẫu thuật.
Thời gian phẫu thuật đã được lên lịch, vào năm giờ chiều.
Ông cụ Lục và Trần Tố Anh đều đến bệnh viện trông coi từ sớm.
Sau khi vợ chồng Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam xem thời sự, biết được nhà họ Lục xảy ra chuyện, Tô Yên lại ở bệnh viện chờ sinh, hai người cũng vội đến bệnh viện.
Lúc An Hinh xem tin tức cũng chạy đến bệnh viện ngay.
Bạn bè người thân lần lượt chạy đến bệnh viện, còn chưa bắt đầu phẫu thuật, trong phòng bệnh đã có một đám người ngồi đó, mọi người đều trợn mắt há mồm, đưa mắt nhìn nhau.
Tô Yên nằm trên giường bệnh nhìn mọi người trong phòng, trong lòng cảm động không nói nên lời.
Tô Đình Nghiêm và Hạ Phi cùng Hạ Vũ Mặc cũng ở đó, Hạ Phi nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy đều ở đây với mẹ."
Hạ Vũ Mặc nắm lấy tay Tô Yên nói: "Mẹ, nếu mẹ sợ thì mẹ cứ hét lên, hét lên rồi sẽ không sợ nữa."
Cơn đau lúc sinh nở, mấy năm trước cô đã trải qua một lần, Tô Yên đến giờ vẫn còn nhớ như in.
Nghĩ đến việc sắp được gặp hai đứa con trai, còn có nhiều người như vậy bên cạnh, Tô Yên cũng không cảm thấy sợ nữa.
Tô Yên được đẩy vào phòng phẫu thuật trước, Lục Cận Phong muốn được ở cạnh cô, Tô Yên suy nghĩ một chút lại từ chối.
Dù sao việc sinh con cũng máu me be bét, cô lo Lục Cận Phong sẽ bị ám ảnh trong lòng.
Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, Lục Cận Phong sốt ruột đứng trước cửa chờ đợi, bạn bè người thân cũng đứng đợi chung, hơn nữa người đến bệnh viện thăm Tô Yên lại ngày càng đông hơn.
Chu Kiệt ngồi xe lăn đến, Sở Hướng Nam ma xui quỷ khiến thế nào cũng đến bệnh viện.
Lục Minh Khánh vứt bảng thông báo trong tay xuống, chạy đến bệnh viện.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng vội vàng trở về từ nước M, lúc bọn họ đến vẫn chưa phẫu thuật xong, trong hành lang bệnh viện có rất nhiều người đứng chờ.
Cảnh tượng này làm gì giống như đến chăm người ta sinh con chứ.
Trong lúc chờ đợi, ông cụ Lục hỏi Lục Cận Phong: "Tiểu Phong, nhà họ Lục sắp phá sản rồi, cháu sắp xếp cho mẹ con Tô Yên thế nào đây? Lúc nào tuyên bố phá sản?"
Lục Cận Phong nói: "Yên tâm, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa rồi, sau khi Yên Yên sinh con xong, ông và mẹ cháu cũng rời khỏi Đế Đô trước đi."
"Được!" Ông cụ Lục lúc này hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Lục Cận Phong.
Đối với việc tại sao công ty lại ra nông nỗi này, ông cụ Lục cũng chưa từng hỏi đến, kể từ lúc ông ấy giao công ty lại cho Lục Cận Phong, thành công cũng được thất bại cũng chẳng sao,ông cũng không thèm đoái hoài đến nữa.
Cánh cửa phòng phẫu thuật lúc này bỗng nhiên mở ra, bác sĩ bế hai đứa bé ra nói: "Anh Lục, chúc mừng nhé, hai bé trai, một bé hai ký sáu, một bé hai ký tám, các chỉ số đều bình thường."
Lục Cận Phong nhìn một cái, hai đứa bé trắng trẻo, không có chút nếp nhăn nào.
Ấn tượng hai đứa bé để lại cho Lục Cận Phong là rất nhỏ, tay chân đều cực kỳ nhỏ, trước khi chưa nhìn thấy hai đứa bé này, anh còn không biết hóa ra trẻ sơ sinh lại nhỏ nhắn, non nớt đến vậy.
Hai đứa bé đảo mắt nhìn xung quanh, cánh tay nhỏ nhắn vung vẫy loạn xạ.
Chỉ một động tác nhấc tay nhẹ nhàng cũng làm trái tim người khác tan chảy.
Trần Tố Anh và ông cụ Lục rất vui, nhà họ Lục lại có thêm con trai rồi.
"Con muốn xem em trai."
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rất kích động, lẩm bẩm muốn đi xem các em.
Lúc Lâu Doanh nghe thấy là hai bé trai, bỗng nhiên bừng tỉnh, cô ta lại bị lừa rồi.
Hai vợ chồng này đúng là gian xảo quá.
Chiêu này cô ta biết rồi.
Hai đứa bé được ông cụ Lục và Trần Tố Anh bế, Lục Cận Phong hỏi bác sĩ: "Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào rồi?"
"Sản phụ vẫn còn đang khâu vết mổ, phải đợi một lát nữa."
Lục Cận Phong thở phào một hơi, sau đó lại nhìn hai đứa bé mới chào đời, lại nhìn sang Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, bốn đứa con trai, hai cặp song sinh.
Lục Cận Phong móc điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại đi: "Vợ tôi lại sinh hai đứa con trai, tuyên bố phá sản di."
Bốn đứa con trai, nếu như ở gia đình bình thường thì quả thật giống như quay về khoảng thời gian trước ngày giải phóng.
Lâu Doanh đương nhiên cũng đã nghe nói chuyện của tập đoàn Lục Thị, nhưng cô ta nghe giọng điệu của Lục Cận Phong sao lại giống như nhà họ Lục phá sản vì bốn đứa con trai này vậy.
Vốn dĩ phá sản là một chuyện rất quan trọng, nhưng một câu của Lục Cận Phong bỗng chốc cảm giác thảm thương đó lại biến mất rồi.
Lục Cận Phong vừa gọi điện thoại đi chưa được bao lâu, khắp các trang mạng đều toàn là tin tức có liên quan đến nhà họ Lục.
Tin tức Tô Yên lại sinh được hai đứa con trai được lên hot search, độ hot còn lấn át cả tin tức tập đoàn Lục Thị phá sản.
Thậm chí còn có người trêu đùa trong phần bình luận, nói vì bốn đứa con trai này nên cậu cả Lục mới phá sản.
Cũng có người không tin lắm, cảm thấy đây là trò đùa của Lục Cận Phong, nhà họ Lục không thể phá sản được.
Chuyện này nếu như ở gia đình bình thường, chỉ hai đứa con trai còn nuôi không nổi, huống chi tận bốn đứa, quả thật là áp lực rất lớn.
Phần bình luận có người nói đùa: "Sinh ít nuôi khỏe, cả đời hạnh phúc, bốn đứa con trai, cậu cả Lục tỷ phú cũng phá sản luôn rồi.
Từ xưa đến nay, chuyện phá sản của các tập đoàn mà vui như tập đoàn Lục Thị vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Những tập đoàn khác phá sản đều rơi vào cảnh thê thảm, phía sau còn có rất nhiều chuyện xui xẻo bám theo, phải chịu đựng liên tiếp những chuyện đen đủi, mà mọi người bàn tán, suy đoán nguyên nhân phá sản cũng đa số là vì làm ăn thất bại hoặc là bị người ta chơi xấu.
Còn nguyên nhân tập đoàn Lục Thị phá sản chỉ có một, đó chính là vì nhà họ Lục sinh được hai cặp song sinh.