Tô Yên đuổi theo xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Tô Duy bị bế lên xe: “Các người là ai, thả người ra.”
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng lên xe bỏ chạy.
Tô Yên không cách nào đuổi kịp xe, cô phản ứng nhanh, mau chóng nhớ lấy biển số xe.
“Rốt cuộc là ai bắt Tiểu Duy đi chứ? Bây giờ em báo cảnh sát.” Tô Yên lo lắng, cô thực sự không nghĩ ra được ai đã ra tay với Tô Duy, lại còn bắt cóc người trong bệnh viện.
“Đừng vội, anh nhất định sẽ đưa người về.” Lục Cận Phong cau mày, lập tức gọi điện thoại đ: “Hạ Huy, tìm người, biển số xe…”
Chẳng bao lâu, bên phía Hạ Huy đã phản hồi lại, giọng điệu nghiêm túc: “Đại ca, là người của Thiên Lang.”
Tổ chức Thiên Lang.
Vừa nghe được cái tên này, ánh mắt Lục Cận Phong lóe lên tia khác lạ nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Lục Cận Phong, thế nào?" Tô Yên vô cùng sốt ruột.
“Không cần lo lắng, Tô Duy không sao. Lục Cận Phong trầm giọng nói: “Yên Yên, đưa vòng cổ của em cho anh mượn được không?”
“Vòng cổ?” Tô Yên không hiểu ra làm sao bỏ xuống đưa cho Lục Cận Phong: “Cái này thì làm được gì? Có liên quan đến chuyện Tiểu Duy bị bắt cóc sao?”
Tô Yên nhớ tới phản ứng của Lục Cận Phong khi nhìn thấy sợi dây chuyền này trước đây, cô rất ngạc nhiên.
Bây giờ Lục Cận Phong cố ý mượn sợi dây chuyền này, Tô Yên có thể chắc chắn Lục Cận Phong biết sợi dây chuyền.
Lệ Quốc Minh nói đây là di vật của mẹ cô, sao Lục Cận Phong lại biết nó được chứ?
“Tô Duy bị một tổ chức tên là Thiên Lang bắt đi, đây là một tổ chức nước ngoài, mấy năm nay không hề xuất hiện ở trong nước, về phần cặn kẽ hơn thì đợi anh về sẽ giải thích với em.” Lục Cận Phong cầm vòng cổ, nói: “Em đưa Hạ Vũ Mặc về trước đi, chuyện của Tô Duy giao cho anh.”
Tô Yên hoàn toàn tin tưởng vào Lục Cận Phong.
Cô cũng chẳng giúp được gì nói chi còn có Hạ Vũ Mặc ở đây.
“Được, có tin gì thì báo cho em biết.”
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong rời đi, sau đó cùng Hạ Vũ Mặc trở lại nhà họ Lý.
Trên đường đi, mí mắt Tô Yên chứ máy liên tục, luôn cảm thấy có chuyện gì đó rất lớn đã xảy ra. .
Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu
Vừa về đến nhà Tô Yên đã nhận được điện thoại của chị Anh nữ giúp việc nhà họ Tô: “Cô cả, không hay rồi, ông chủ xảy ra chuyện rồi, vừa rồi bà chủ về nhà cãi nhau một trận với ông chủ, ông chủ cầm dao vào, bảo là muốn tự sát, di chúc cũng lập xong rồi.”
Tô Đình Nghiêm muốn tự sát?
Phải chịu kích thích đến mức nào để ép người ta đến mức như vậy?
“Được, tôi về ngay.” Tô Yên cúp điện thoại, nhìn thời gian đã gần mười một giờ rồi.
“Tiểu Vũ, em vào trước đi, chị ra ngoài đã.” Tô Yên giao Tiểu Vũ cho giúp việc nhà họ Lý rồi vội vàng lái xe ra ngoài.
Trước cửa khi chung cư, xe của Tô Yên thoáng lướt qua Lý Văn từ ngoài về.
“Chị…” Lý Văn hạ cửa xe xuống gọi.
Tô Yên không hề nghe thấy trực tiếp lái xe đi mất.
Lý Văn nghi ngờ, đã muộn vậy rồi còn đi đâu nữa chứ?
Tô Yên đi thẳng đến nhà họ Tô, lúc đến đã gần mười hai giờ.
Hàng xóm gần nhà họ Tô đều đã tối om, tắt đèn đi ngủ, chỉ có nhà họ Tô vẫn sáng đèn.
Tô Yên nhấn chuông cửa, chị Anh mở cửa thấy là Tô Yên lo lắng nói: “Cô cả, cô mau đi xem thử xem, tôi khuyên lâu lắm rồi mà không có tác dụng.”
Tô Yên liếc mắt nhìn trong nhà một đống hỗn độn, bình hoa, tivi, bể cá, cái nào cũng bị đập vỡ.
Tô Yên hỏi: “Tần Phương Linh làm hả?”
“Vâng, bà chủ dẫn hai người đàn ông đến nói người muốn li hôn là ông chủ, nếu không chia nửa tài sản thì sẽ không li hôn.” Chị Anh lòng đầy căm phẫn nói: “Bà chủ cũng thật là ức hiếp người quá đáng, bà ấy ngoại tình trước, phản bội ông chủ sao còn mặt mũi đòi bồi thường li hôn cơ chứ.”
Tần Phương Linh không phải loại hiền lành gì, chắc chắn không dễ gì li hôn, càng đừng nói đến chuyện ra đi tay trắng.
Từ chiến trường này nhìn ra được, trận chiến diễn ra ác liệt.
“Tôi lên tầng xem thử trước đã.” Tô Yên lên lầu, cửa đã bị Tô Đình Nghiêm khóa trái lại.
Tô Yên đập cửa: “Tổng giám đốc Tô, là tôi đây, nếu còn chưa tự sát thì mở cửa ra đi.”
Tô Yên không hề gọi một tiếng “cha”.
Qua mấy phút, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
“Nếu còn không mở cửa thì tôi gọi cảnh sát, để cảnh sát đến phá cửa, đến lúc đó chuyện ông bị Tần Phương Linh tìm người đánh đến cửa sẽ truyền ra ngoài, người mất mặt cũng chẳng phải là tôi đâu đấy.”
Tô Yên rất giỏi trong việc bắt lấy điểm yếu của đối phương.
Dứt lời chẳng bao lâu thì cửa mở ra.
Tô Yên thấy Tô Đình Nghiêm đứng ở cửa cũng trợn tròn cả mắt.
Trên mặt, cổ Tô Đình Nghiêm đều có vết móng tay cào ra máu, quần áo cũng trầy xước, ống quần rách một nửa, đầu tóc rối bù.
Hình tượng thế này không đi làm ăn mày thì thật đáng tiếc.
Tô Yên không nhịn được bật cười: “Đây là kiệt tác của Tần Phương Linh? Khá sáng tạo.”
Mặt Tô Đình Nghiêm đen lại đến khó coi: “Con đến là xem trò cười hay đến ra mặt thay cha vậy.”
“Tôi đến để xem ông đã chết chưa.” Tô Yên độc mồm độc miệng nhưng thấy Tô Đình Nghiêm chưa tự sát thì trong lòng thở phào, bước vào phòng: “Bình thường không phải ông biết nhẫn nhịn lắm sao, sao hôm nay lại để cho Tần Phương Linh dẫn người đến đánh vậy, đã vậy còn chẳng dám làm cái rắm gì, trốn trong phòng tự liếm vết thương nữa.”
Tô Yên thật sự cho rằng Tô Đình Nghiêm lấy dao tự sát, đến khi nhìn thấy quả táo đã gọt sẵn trên bàn, khóe miệng giật giật.
Náo lâu như vậy là lấy dao gọt táo à.
“Bà ta nhiều người, cha đánh không lại.” Lúc Tô Đình Nghiêm nói còn có mấy phần tủi thân, ngồi xuống ghế sopha gọt táo tiếp: “Sao con lại đến đây? Lại là vì hai đứa bé đó à?”
“Cô nhi viện đã bị phá bỏ, hồ sơ mấy năm trước cũng bị đốt cháy, viện trưởng nói hai đứa trẻ đã bị bắt đi, tìm rất lâu cũng không tìm thấy.” Tô Yên nói: “Tôi nghe chị Anh nói ông đang ở nhà làm loạn muốn tự sát, di chúc đâu? Đưa tôi xem thử ông chia tài sản thế nào nào, tôi được nhiều không.”
Tô Đình Nghiêm trừng mắt nhìn Tô Yên: “Con còn là con gái cha không vậy, cha còn chưa chết, con đã mong chia tài sản.”
“Đứa con gái Tô Vân ông yêu thương nhất không phải con ruột của ông, bây giờ ông chỉ có mình tôi là con gái, không đúng, chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa rồi, xém quên mất, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, ông sống hay chết hình như cũng không liên quan gì đến tôi nữa, vậy tôi đi nhá.”
Nói xong Tô Yên làm như muốn đi.
Tô Đình Nghiêm vội nói: “Đi gì mà đi, đây là nhà của con, con còn ghi hận cha à? Cho dù có cắt đứt quan hệ con vẫn là con gái của cha, cha đã làm giám định ADN rồi…”
Nhận thấy mình lỡ miệng, Tô Đình Nghiêm vội vàng im bặt, cúi đầu gọt táo, lương tâm cắn dứt không thôi.
Tô Yên cười lạnh: “May mà mẹ tôi mất sớm, nếu không nghe được những lờ này của ông có sống sờ sờ ra đấy cũng bị tức chết.”
Bây giờ Tô Đình Nghiêm còn nghi ngờ cả lòng thành của mẹ đối với ông ta.
“Cha cũng là bị Tần Phương Linh lùa đến sợ rồi, phòng ngừa lỡ như thôi.” Tô Đình Nghiêm thầm liếc nhìn Tô Yên, quan sát sắc mặt của Tô Yên, sau đó thận trọng đẩy giấy chuyển nhượng vốn đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt Tô Yên: “Con xem thử đi.”
Tô Yên liếc mắt nhìn thấy hai chữ "chuyển nhượng vốn cổ phần" không khỏi kinh ngạc.
“Đề phòng Tần Phương Linh chia gia sản với ông, tôi cảm thấy ông nên sang tên toàn bộ xe cộ, nhà cửa, bất động sản cho tôi.”
Vừa nghe được lời này, Tô Đình Nghiêm ngẩng đầu lắc như lục lạc: “Vậy thì không được, vậy thì cha chẳng còn gì nữa, con mà không phụng dưỡng cha thì cha biết làm thế nào.”
“Ông cũng giỏi thật đấy, giao cho tôi một công ty đang trên đà phá sản, giữ tất cả những thứ có giá trị như xe cộ, nhà cửa.” Tô Yên cười lạnh: “Nếu tôi đoán không sai thì tiền có thể điều động được ở công ty đều bị ông rút rỗng rồi, nói trắng ra chỉ còn cái vỏ không thôi.”
Ánh mắt Tô Đình Nghiêm né tránh, xấu hổ không dám nhìn vào mắt Tô Yên, lẩm bẩm nói: “Con thông minh như vậy, vừa có sự ủng hộ của nhà họ Lý, lại có nhà họ Lục làm chỗ dựa, con chắc chắn có thể vực công ty của cha dậy.”
“Sao ông biết ông có sự ủng hộ của nhà họ Lục?”
“Từ buổi dạ tiệc từ thiện hôm đó, cha đều biết cả rồi, con đừng nghĩ giấu cha, con với lớn nhỏ nhà họ Lục sớm đã thân nhau rồi đúng không.”
Đúng là gừng càng già càng cay.
“Haizz!” Tô Yên cầm lấy giấy chuyển nhượng, nói: “Nể mặt mẹ tôi, tôi cầm cái này.”
Tô Yên cũng không muốn ở lâu, cầm lấy giấy chuyển nhượng rồi đi.
Cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của Tô Duy, chạy xe trên đường, Tô Yên định gọi Lục Cận Phong để hỏi thăm tình hình thì đột nhiên bị một chiếc xe tải từ bên hông đâm vào.