Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của Xa Thành Nghị khiến Lục Cận Phong vừa giật mình vừa kinh ngạc.

Đây cũng không phải là lần đầu có người nói Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai anh.

Trước đây Chu Tử Thành cũng từng nói như vậy, cũng chính vì vậy mới bắt Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc để uy hiếp anh.

Ban đầu Lục Cận Phong còn tưởng Lục Thừa Mẫn tung tin đồn nhảm, mượn dao giết người, lợi dụng Chu Tử Thành.

Nhưng bây giờ anh không cảm thấy như vậy nữa.

Lục Cận Phong nhớ lại chuyện lần đầu tiên Trần Tố Anh bị đánh lén, nếu Tô Vân chỉ vì ghen ghét Tô Yên, không có lý do gì làm hại Trần Tố Anh.

Một suy đoán chợt hiện lên trong đầu, Lục Cận Phong khàn giọng, khó nén nỗi xúc động nói: "Xa Thành Nghị, cậu thấy Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi giống tôi không?"

Xa Thành Nghị đắn đo một lát nói: "Nói thật thì Hạ Phi giống cậu nhất, cho dù là vẻ ngoài hay tính cách, nếu nói hai người là cha con thì tôi cũng tin thật, nhưng không phải cậu mới quen cô Tô chưa được một năm sao, lấy đâu ra hai đứa con trai lớn như vậy?"

Cũng chính vì vậy, nên Lục Cận Phong chưa từng nghĩ theo hướng đó.

"Theo như tuổi tác của hai đứa trẻ này, nếu như bọn chúng là con của cậu thật, vậy thì chứng tỏ người giải thuốc giúp tôi chính là Tô Yên."

Chỉ có như vậy mới có sức thuyết phục.

Đời này, trừ Tô Yên ra anh cũng chỉ chạm vào người phụ nữ năm năm trước thôi.

Năm đó ánh sáng lờ mờ, anh cũng không nhìn rõ cô gái đó trông như thế nào, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, cô gái năm đó cho anh cảm giác giống hệt như cảm giác Tô Yên mang lại cho anh.


Cơ thể của họ đều mềm mại như nhau.

Xa Thành Nghị nói: "Tôi thấy vẫn nên làm xét nghiệm ADN là tốt nhất."

"Làm đi, cậu làm ngay cho tôi với Hạ Phi đi." Lục Cận Phong nóng lòng muốn biết được đáp án.

Anh vừa nghĩ đến người năm đó là Tô Yên, trong lòng vui mừng khôn xiết, nói cách khác, từ đầu đến cuối Tô Yên vẫn là của anh, chỉ thuộc về mỗi mình anh.

Cho dù lúc trước ngoài miệng Lục Cận Phong nói không để ý, nhưng đôi lúc cũng nghĩ đến Tô Yên đã từng thuộc về người khác, trong lòng anh sẽ thấy tiếc nuối và ghen tuông.

Đàn ông không ai không hy vọng người phụ nữ của mình hoàn hảo.

Xa Thành Nghị nhắc nhở nói: "Hạ Phi vừa mới đi cùng cô Tô, nếu làm xét nghiệm ADN, vậy thì cũng phải để ngày mai, hơn nữa nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có kết quả."

Lục Cận Phong không đợi được nữa, như vậy cũng dày vò anh quá.

"Chuẩn bị xe, đến nhà giam, tôi muốn gặp Tô Vân một lát."

Đây là cách tốt nhất để biết sự thật.

"Ý của cậu là Tô Vân biết chuyện này sao?"

"Tô vân vẫn luôn căm ghét Tô Yên, lúc mẹ tôi xảy ra chuyện, chính là lúc thân phận của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bị vạch trần, mẹ tôi lúc đó không có trong phòng khách, ngược lại đã ra ngoài rồi, chuyện này rất khác thường, chắc chắn bà ấy có chuyện quan trọng."

Xa Thành Nghị hiểu ra: "Cậu nói có lẽ dì Trần âm thầm tìm người làm xét nghiệm ADN sao? Bị Tô Vân biết được nên cô ta mới đánh lén dì Trần?"

"Đây chỉ là suy đoán của tôi, cho dù có phải thật hay không, hôm nay cũng phải hỏi cho ra câu trả lời."

Nhưng trước khi có được câu trả lời, chuyện này vẫn không không để Tô Yên biết, anh cũng sợ sẽ mừng hụt.

"Được, vậy tôi đi lấy xe."

Một tiếng sau.

Màn đêm buông xuống.

Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị xuất hiện trước cửa trại giam nữ.

Trên đường đến đã đánh tiếng trước, xe vừa dừng, cổng trại giam nữ đã được mở ra.

Trưởng trại giam là một người đàn ông trung niên bụng bự, vẻ mặt tươi cười bước đến đón tiếp: "Cậu Lục."

Lục Cận Phong đeo kính râm, ngồi trên xe lăn, được Xa Thành Nghị đẩy vào trong.

"Tô Vân ở đâu?"

"Tôi đưa cậu Lục qua đó ngay." Trưởng trại giam cũng không biết Lục Cận Phong đột nhiên muốn gặp Tô Vân làm gì, nói: "Phạm nhân này sau khi vào đây giống như một kẻ điên vậy, miệng cứ lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì, cô ta cũng không sống hòa hợp được với các phạm nhân nữ khác, lúc mới vào còn thường xuyên đánh nhau, sau này thì không đánh nữa, cứ ngồi ngẩn ngơ một mình."

Lục Cận Phong đến Tô Vân cũng như vậy.

Cô ta ngồi tựa trên đầu giường, hai mắt nhìn thẳng lên trên nóc nhà, sau gáy đụng đụng vào vách tường rất có quy luật, miệng đang lẩm bẩm, chốc chốc lại bật cười.

Bụng Tô Vân đã rất to rồi, cũng đã được sáu bảy tháng.

Xa Thành Nghị hỏi: "Có gọi bác sĩ vào kiểm tra chưa?"

Lục Cận Phong không nhìn thấy được Tô Vân, nghe Xa Thành Nghị nói như vậy, anh bèn hỏi: "Cậu nhìn ra cái gì không?"

"Tôi nghi ngờ tinh thần Tô Vân có vấn đề."

Tô Vân quen sống trong nhung lụa, chưa từng khốn đốn như thế này, bị nhốt trong căn phòng nhỏ, không thấy ánh mặt trời.

Trưởng trại giam nói: "Trước đây có bảo bác sĩ tới khám, nhưng không khám ra được bệnh gì, hơn nữa những người vào đây, mười người thì hết chín người bị điên rồi."

Bệnh thần kinh là bệnh tâm lý, không dễ nhận định.

Xa Thành Nghị nói: "Chúng tôi muốn hỏi Tô Vân một chuyện, trưởng trại giam, làm phiền ông ra ngoài đợi một lát."

Ý của lời này là nội dung của câu hỏi không tiện để người ngoài biết được.

Trưởng trại giam rất biết điều nói: "Được, tôi đợi ở bên ngoài, có chuyện gì anh cứ việc dặn dò."

Trưởng trại giam rời đi, Lục Cận Phong nghe tiếng xác định vị trí, ánh mắt nhìn chính xác về phía Tô Vân, nghiêm giọng hỏi: "Tô Vân, tôi là Lục Cận Phong, tại sao cô lại làm hại mẹ tôi, cô vẫn luôn không chịu mở miệng nói ra nguyên nhân, có phải bởi vì chuyện Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai của Lục Cận Phong tôi không?"

Tô Vân ban đầu còn lẩm bẩm, không ngừng đụng vào tường, sau khi nghe thấy câu này bèn dừng động tác đụng vào tường lại, cô ta nhìn về phía Lục Cận Phong theo bản năng.

"Không, không phải."

Tô Vân phản ứng rất mạnh.

Lục Cận Phong lạnh lùng truy hỏi: "Vậy là vì điều gì? Tô Vân, Lục Cận Phong tôi không có kiên nhẫn như vậy đâu, hỏi cô lần cuối cùng, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc có phải con trai tôi không, cô có thể lựa chọn tiếp tục che giấu, giả điên giả khùng, chỉ cần một khi làm xét nghiệm ADN, tôi vẫn có thể biết được sự thật, nhưng cô lại mất đi một cơ hội có thể rời khỏi đây trước thời hạn, tôi cho cô thời gian một phút để suy nghĩ."

Lục Cận Phong không thèm quan tâm Tô Vân bị điên thật hay giả vờ điên, anh chỉ cần câu trả lời.

"Xa Thành Nghị, tính giờ!"

"Được."

Xa Thành Nghị giơ đồng hồ ra nhìn chằm chằm vào đó nói: "Vẫn còn ba mươi giây cuối cùng."

Thời gian trôi qua rất nhanh.

"Mười, chín, tám..."

Xa Thành Nghị đếm từng giây, thần kinh Tô Vân chợt căng thẳng, cô ta đang cân nhắc.

Cô ta muốn ra ngoài, nhưng cô ta không muốn Tô Yên đắc ý.

Một khi thân thế của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc được công bố, vậy địa vị của Tô Yên ở nhà họ Lục chẳng phải lại càng cao hơn sao?

Có hai đứa con trai bên cạnh, chức mợ Lục của Tô Yên sẽ vững vàng hơn.

Nhưng nếu không nói, vậy cô ta phải ở trong đây mấy chục năm.

Thật ra mọi chuyện đều do Tô Vân tự suy đoán, cho dù không có hai đứa trẻ đó, vị trí của Tô Yên trong lòng Lục Cận Phong cũng sẽ không thay đổi.

Nếu như hai đứa trẻ đều là con cháu của nhà họ Lục, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.

"Ba, hai, một!"

Số cuối cùng vừa dứt, Tô Vân vội vàng nói:"Tôi nói, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bọn chúng đều là con cháu của nhà họ Lục."

Tô Vân lảo đảo bò xuống khỏi giường sắt, hai tay nắm chặt song sắt nói: "Cậu cả Lục, tôi đã nói rồi, anh thả tôi ra có được không, đây không phải chỗ cho người ở, con của tôi sắp chào đời rồi, anh cứ coi như tích đức cho con mình đi, thả tôi ra được không?"

Cho dù từng cứng miệng như thế, nhưng bị nhốt trong đây lâu như vậy, không có ai đến thăm, niềm tin trong lòng Tô Vân cũng đã sụp đổ từ từ.

Những lời của Tô Vân khiến Lục Cận Phong càng nắm chặt tay vịn xe lăn hơn, anh vui mừng khôn xiết, không thể nào kiềm chế được nữa.

Cô gái năm đó thật sự là Tô Yên.

Duyên phận của hai người đã được định sẵn vào lúc đó rồi.

Năm đó, Tô Yên giải thuốc giúp anh, mấy năm sau lại gặp nhau lần nữa, nhưng là anh giải thuốc giúp cô.

Hai đứa trẻ trời xui đất khiến thế nào lại trở về bên cạnh bọn họ.

Mọi chuyện đều đã được số phận âm thầm sắp đặt.

Vừa nghĩ đến Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai mình, Lục Cận Phong vui mừng nở nụ cười.

Quá đỗi vui mừng, Lục Cận Phong nói: "Tôi sẽ đánh tiếng với bên trên, giảm nhẹ hình phạt cho cô hai năm, chỉ cần cô biểu hiện tốt, chưa được mấy năm nữa là đã có thể ra ngoài rồi."

Giảm hình phạt hai năm đã là sự nhân từ lớn nhất Lục Cận Phong dành cho Tô Vân.

Như thế còn vì Lục Cận Phong bị câu nói "tích đức cho con" của Tô Vân kích động, con của Tô Vân cũng sắp chào đời rồi, Tô Yên bây giờ lại đang mang thai, anh cứ coi như làm việc thiện tích đức cho con mình.

Tô Vân vừa nghe xong vẻ mặt xám xịt.

"Chỉ giảm hình phạt hai năm... cậu cả Lục, cậu cả Lục..."

Lục Cận Phong cũng không thèm quan tâm Tô Vân nữa, bảo Xa Thành Nghị đẩy mình ra ngoài.


"Xa Thành Nghị, tôi đã có hai đứa con trai rồi." Lục Cận Phong khó giấu nổi sự vui mừng: "Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con của Lục Cận Phong tôi thật, hai đứa trẻ đó... xứng đáng là con của tôi, đứa nào đứa nấy đều giỏi như nhau."


Xa Thành Nghị: "..."


"Cậu đừng có hả hê với tôi, có con trai cũng chẳng có gì ghê gớm cả."


"Tôi có hai đứa con trai." Cả đời này của Lục Cận Phong chưa bao giờ hả hê đến vậy: "Yên Yên sinh cho tôi đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK