"Đưa bức ảnh cho tôi."
Lục Cận Phong không nói nhảm chút nào, giọng nói lạnh lùng, cộng thêm ánh mắt đã sưng lên khi chiến đấu với Hùng Sư vào đêm qua, trên khuôn mặt cũng có những vết thương khác, sắc mặt Lục Cận Phong lạnh lùng trông đặc biệt đáng sợ.
"Ở trong điện thoại." Lê Lan run giọng nói: "Điện thoại ở trong túi xách của tôi."
Khi Hạ Vũ đưa cô ta đến, túi xách của Lê Lan cũng ở trên người cô ta.
Lục Cận Phong lấy điện thoại từ trong túi ra, khi nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình bảo vệ điện thoại của Lê Lan là chính mình, anh không có chút phản ứng gì, thay vào đó Lê Lan lại thận trọng từng li từng tí một, vừa ngượng ngùng vừa lo lắng liếc nhìn Lục Cận Phong, quan sát phản ứng Lục Cận Phong.
Ảnh chụp màn hình trên điện thoại là bí mật của cô ta, xưa nay cô ta không bao giờ để Lục Thừa Mẫn nhìn vào điện thoại của cô ta, chính là bởi cô ta đã cất giấu bí mật này.
Cô ta luôn ngưỡng mộ Lục Cận Phong, việc làm bạn gái của Lục Thừa Mẫn chỉ là để gần Lục Cận Phong thêm một bước thôi.
Lê Lan cẩn thận bảo vệ bí mật từng li từng tí một, nhưng ở trong mắt Lục Cận Phong thì lại không đáng giá một đồng, cũng không có bấy kỳ ý nghĩa gì.
Mặt Lục Cận Phong không biểu cảm hỏi:"Mật khẩu điện thoại."
"1362.." Lê Lan nói ra mật khẩu.
Lục Cận Phong mở khóa điện thoại, mở album ảnh ra, trong album ảnh của Lê Lan có rất nhiều ảnh của anh, đều là do Lê Lan chụp từ tạp chí hoặc trên TV.
Lục Cận Phong nhíu mày, tìm những bức ảnh gần đây nhất của Lê Lan.
Lúc đó Lê Lan chỉ chụp ảnh được khía cạnh của người đó, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi.
Lục Cận Phong liếc mắt một cái nhận ra người trong bức ảnh ngay, một người mà anh chưa từng nghĩ tới.
Lạc Gia Bách.
"Đại ca, để em xem."
Vạn Nhất vươn đầu liếc mắt một cái, nhưng không nhận ra: "Đại ca, người này là ai? Đêm qua chúng ta đắc tội với người này khi nào?"
"Một tên biến thái theo đuổi Yên Yên." Lục Cận Phong cầm điện thoại hỏi Lê Lan: "Người này đã bắt cóc con trai của tôi sao?"
"Đúng vậy." Lê Lan gật đầu: "Lúc đó người này trà trộn trong đám người, tan học trước cổng trường có rất nhiều người, anh ta thừa dịp lúc bác gái không để ý, bắt cóc đứa nhỏ đi, nhưng mà tôi đoán rằng, người này ban đầu muốn ra tay với Lục Cảnh Mặc."
Một đứa trẻ chưa tới ba tháng, còn dễ xử lý hơn là đứa trẻ sáu tuổi.
Lạc Gia Bách cũng tạm thời thay đổi ý định, mới bắt cóc Tứ Bảo đi.
Nếu như lúc ấy Trần Tố Anh không phải dẫn theo Tam Bảo với Tứ Bảo đi đón Hạ Vũ Mặc tan học, thì Lạc Gia Bách cũng không có cơ hội ra tay với Tứ Bảo.
Sau khi biết là ai bắt cóc đứa nhỏ rồi, Lê Lan cũng không còn giá trị nữa, Lục Cận Phong lạnh lùng nói: "Đưa đến đồn cảnh sát."
Cung cấp thông tin sai sự thật, che giấu sự thật không trình báo, cản trở cảnh sát xử lý vụ án, đủ để Lê Lan ở trong đó một năm rưỡi.
Nghe câu mình sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, Lê Lan hoảng sợ nói: "Ngài Lục, tôi đã nói sự thật rồi, tại sao anh còn muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát, ngài Lục, anh tha cho tôi lần này đi, lần sau tôi không dám làm vậy nữa, lúc đầu tôi cũng không nghĩ cung cấp thông tin sai sự thật, tôi chỉ định nói chuyện đó sau vào tối nay thôi, thật mà."
Lê Lan thật sự có ý định như vậy, Tứ Bảo mất tích càng lâu, người nhà họ Lục càng lo lắng, nếu cô ta cung cấp manh mối cùng hữu dụng, thì nhà họ Lục thiếu ân tình của cô ta càng lớn, lúc đó Lục Cận Phong mới có thể chú ý tới cô ta.
Mặt Lục Cận Phong không hề thay đổi, giọng điệu lạnh lùng: "Trước kia ông đây tốt bụng quá mà."
Bởi vì sự tốt bụng của mình mà Trần Tổ Anh mới có thể chết bi thảm như vậy, anh không để Lê Lan chôn cùng là tốt lắm rồi.
Hạ Vũ lập tức thi hành mệnh lệnh, tống Lê Lan đến đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, Lục Cận Phong nhận được cuộc gọi từ thư ký Lâm Vy: "Ngài Lục, sổ sách của công ty đã bị đánh cắp, do một nhân viên mới tên là Lạc Gia Bách làm, là bạn học của tổng giám đốc Tô, được nhận lúc đó, tôi không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này."
Vẻ mặt Lục Cận Phong càng lạnh lẽo hơn, cúp điện thoại, ra lệnh cho những người xung quanh: "Trong vòng một tiếng, đưa Lạc Gia Bách đến trước mặt tôi."