Những chiếc lá rơi từ trên đỉnh đầu xuống nồi lẩu, Lâu Doanh và Lãnh Phùng liếc nhìn nhau.
Hạt mưa rơi xuống, đập trúng mặt, rơi vào cả nồi lẩu.
Lúc này, trong nồi lẩu có đến một nửa là nước mưa.
Lâu Doanh ngẩng đầu nói: “Đội trưởng, hay là rời khỏi đây trước?”
Lãnh Phùng gật đầu, hỏi: “Cô ăn no chưa?”
“Đã no, đã no, đã no.” Cổ họng Lâu Doanh bị cay đến phát đau, cũng không dám ăn tiếp nữa.
“Đi, tôi đi tính tiền.” Động tác của Lãnh Phùng cũng rất dứt khoát lưu loát.
Hai người vội vàng rời khỏi quán, mưa to như trút nước.
Lâu Doanh ngẩng đầu lên nhìn tầng hai, nhìn thấy Vạn Nhất đang cầm kính viễn vọng nhìn qua bên này.
Lâu Doanh dựng thẳng ngón tay giữa về phía Vạn Nhất.
Vạn Nhất bị dọa suýt nữa vứt kính viễn vọng đi.
“Lâu Doanh, tôi lái xe đưa cô về.” Lãnh Phùng vẫn rất ga lăng, mặc dù cuộc hẹn không như ý, nhưng vẫn muốn đưa người trở về.
“Không cần, đội trưởng, anh đi trước đi, tôi chờ người khác.” Lâu Doanh khoát khoát tay áo, hận không thể ngay lập tức đi tìm Vạn Nhất đánh một trận, sao có thể đi được chứ.
“Vậy được rồi, tôi đi trước đây, ngày mai nhớ phải đi làm đúng giờ đấy, có nhiệm vụ.” Lãnh Phùng dặn dò một câu rồi cũng rời đi.
Từ lúc tốt nghiệp đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta tử trận.
Lãnh Phùng cho rằng Lâu Doanh thích Vạn Nhất, Vạn Nhất cho rằng Lâu Doanh thích Lãnh Phùng mà Lâu Doanh lại cho rằng Vạn Nhất và Lãnh Phùng là một đôi.
Đây không phải là chuyện tình tay ba trong truyền thuyết hay sao? Không có gì có thể phá vỡ loại tình cảnh này.
Lãnh Phùng vừa đi, Lâu Doanh cũng lập tức đi đến cửa lớn để chặn Vạn Nhất.
Lúc Vạn Nhất biết bản thân đã bị phát hiện, anh ta đã nhanh chóng chạy đi, nhưng chân vừa bước đến cửa lớn thì bả vai đã bị một bàn tay khác giữ lại.
“Còn muốn chạy.”
Lâu Doanh giữ chặt Vạn Nhất: “Con gà yếu ớt kia, anh cũng quá âm hiểm rồi, vậy mà lại để đội trưởng dẫn tôi đi ăn lẩu, anh xem miệng của tôi đi, đã bị cay thành cái dạng gì rồi.”
Vừa rồi cách quá xa, Vạn Nhất cũng không thấy rõ lắm, bây giờ nhìn thấy bờ môi sưng đỏ của Lâu Doanh, anh ta không nhịn được bật cười.
“Ha ha, môi lạp xưởng, quá xấu.”
Lâu Doanh quát: “Anh còn cười, Vạn Nhất chết tiệt, tất cả là do anh hại.”
“Là chính cô muốn ăn, cũng đâu phải do tôi ép cô ăn, đã không thể ăn cay mà cô lại còn cậy mạnh, còn trách ai chứ.” Vạn Nhất cứ nhìn môi của Lâu Doanh một lần là bật cười một lần: “Ai bảo cô vừa nhìn thấy trai đẹp là đi không nổi.”
“Con gà yếu ớt kia, tôi biết ngay mà, anh lo lắng tôi cướp mất người đàn ông của anh đây mà.” Lâu Doanh xắn tay áo lên: “Bà đây nói không cướp là không cướp, anh cho rằng ai cũng lòng dạ hẹp hòi giống như anh sao, nói không giữ lời.”
Cấp trên mời cơm, cô ấy lại vừa mới nhậm chức, nếu từ chối thì có vẻ không hay cho lắm.
Trước khi vào làm Tô Yên đã dặn dò cô ấy những điều cần lưu ý tại nơi làm việc, không được đắc tội với cấp trên, nếu không sẽ bị gây khó dễ đấy.
Vạn Nhất nhìn chằm chằm vào mặt Lâu Doanh, nhìn dáng vẻ quát tháo của cô, đột nhiên nhìn đến ngẩn người.
Lâu Doanh vẫn còn đang tức giận, cô ấy muốn động thủ, thế nhưng khi cô ấy giơ tay lên, Vạn Nhất vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô ấy không thể thắng một cách vẻ vang được, vì vậy cô ấy đẩy Vạn Nhất một cái: “Anh nhìn cái gì đấy, trên mặt bà đây nở hoa rồi à?”
Vạn Nhất hoàn hồn: “Hoa thì không có, nhưng hạt đậu thì mọc mấy cái đấy.”
“Hạt đậu?” Lâu Doanh vội vàng sờ lên mặt, trên mặt đúng là bị mọc mấy hạt đậu.
Bị nóng trong rồi.
“Vạn Nhất chết tiệt, bà đây không để yên cho anh đâu.” Lâu Doanh bùng nổ, vung nắm đấm lên đánh về phía Vạn Nhất.
Vạn Nhất tay chân nhanh nhẹn tránh được một đòn.
Chỉ cần Vạn Nhất muốn tránh thì Lâu Doanh cũng không thể làm tổn thương được anh ta.
Bên ngoài trời mưa, Lâu Doanh đuổi theo Vạn Nhất từ sân trước của quán lẩu đến sân sau, lại từ sân sau đến bãi đỗ xe.
Mưa to đến nhanh đi cũng rất nhanh.
Mưa tạnh.
Lâu Doanh đứng chống nạnh thở dốc, nhìn chằm chằm Vạn Nhất cách đó không xa, hai mắt trừng lớn: “Vạn Nhất chết tiệt, đừng để bà đây bắt được anh, nếu không bà đây sẽ lột một lớp da của anh.”
Bụng Lâu Doanh hơi khó chịu, chắc là vừa rồi ăn lẩu nên mới vậy.
Vạn Nhất đắc ý nói: “Mẫu Dạ Xoa, đến bắt tôi đi, đuổi đi, đến lúc đấy mặc cô xử trí.”
“Bà đây không rảnh chơi trò diều hâu bắt gà con với anh, tôi bị tiêu chảy rồi.”
Nói xong Lâu Doanh đi về phía nhà vệ sinh.
“Ấy, đừng đi chứ.” Vạn Nhất đi về phía trước mấy bước.
Đột nhiên, Lâu Doanh đang đi ở phía trước trở mình, dùng một tay bắt được Vạn Nhất, Lâu Doanh đắc ý cười lớn: “Bà đây bắt được anh rồi.”
Vạn Nhất dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Mặc cô xử trí.”
Quen biết Lâu Doanh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Vạn Nhất còn không hiểu tính cách của Lâu Doanh hay sao?
Sao cô ấy có thể dễ dàng nhận thua như vậy được chứ.
Nếu như anh ta không muốn để Lâu Doanh bắt được, thì Lâu Doanh cũng sẽ không có cơ hội bắt được anh ta.
Lâu Doanh khởi động tay chân, ra tay cũng rất tàn nhẫn, túm lấy Vạn Nhất vừa đấm vừa đá, ngã lăn qua lăn lại giống như bao cát vậy.
Vạn Nhất: “...”
Hối hận quá.
Quả nhiên, không gì độc bằng lòng dạ đàn bà.
Người phụ nữ này quá bạo lực rồi.
Cú đấm cuối cùng của Lâu Doanh đã đánh Vạn Nhất bay ra xa vài mét.
Vạn Nhất ngã ngồi trên đất, tay che ngực, thở không ra hơi, trên mặt thì bầm dập, nhìn rất chật vật.
Lâu Doanh phủi tay, độc đoán nói: “Lần sau còn dám chơi tôi, tôi sẽ đánh anh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.”
“Không cần lần sau đâu, tôi bây giờ, cha mẹ tôi cũng không nhận ra đây này.” Vạn Nhất ngẩng đầu lên, hai mắt bị sưng híp thành một đường nhỏ, mặt cũng sưng phồng lên, máu mũi chảy ra.
Ha ha!
Lâu Doanh không nhịn được bật cười: “Ha ha, xấu quá.”
Vạn Nhất: “...”
“Người phụ nữ này, đúng là.”
Cũng không biết ý gì cả, biết thế anh ta đã chạy trốn rồi.
“Anh đã nói mặc kệ tôi xử trí, có phải không chơi được hay không?”
“Sao đầu óc cô chậm lụt thế, tôi nói mặc cô xử trí, cô không thể đổi cách khác à? Ví dụ như... Thôi bỏ đi.”
Vạn Nhất phát hiện mình nói chẳng khác gì nước đổ đầu vịt cả.
“Những chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết thì bà đây sẽ không động não.” Tâm trạng của Lâu Doanh rất tốt: “Lần này tôi thực sự đi nhà vệ sinh, anh ở bên này nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không nhúc nhích được.” Vạn Nhất ngồi dưới đất đến động cũng không dám, anh ta cảm thấy xương cốt đã rời ra thành từng mảnh rồi: “Đưa tôi đến biệt thự Nam Sơn đi, tìm Xa Thành Nghị đến khám, nếu tôi bị liệt coi chừng tôi đến ăn vạ cô cả đời.”
“Tôi không nuôi nổi anh đâu, không nhúc nhích được thật à?” Lâu Doanh đi qua, dùng ngón tay chọc chọc vào chân của Vạn Nhất.
Vạn Nhất bị đau đến mức khuôn mặt nhăn tít lại: “Cô muốn mưu sát... Mưa sát tôi à?”
“Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi bị đau bụng, tôi đi vệ sinh một lát rồi quay lại đưa anh đi.”
Lâu Doanh nói xong thì đi về phía nhà vệ sinh.
Một làn gió lạnh thổi qua, Vạn Nhất lạnh đến mức rùng mình một cái.
Vạn Nhất: “...”
Vạn Nhất đợi mãi, đợi hẳn nửa giờ mới thấy Lâu Doanh quay lại.
“Đi thôi.” Lâu Doanh chẳng khác gì một tên đàn ông cả, làm việc thô tục, trực tiếp cầm cánh tay Vạn Nhất kéo lên.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt bị gãy.
Vạn Nhất đau đến mức tối sầm mặt lại: “Mẫu Dạ Xoa, kiếp trước cô có thù oán gì với tôi à.”
“Xin lỗi, tôi sai rồi.” Lâu Doanh biết lần này là mình sai, thái độ xin lỗi rất thành khẩn, vội vàng buông tay ra.
Lại một tiếng răng rắc vang lên.
Cánh tay thật sự bị gãy.
Hai người liếc nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh đến kỳ lạ.
Vạn Nhất hết nhìn tay lại nhìn Lâu Doanh, anh ta đã tức đến mức không nói được cái gì rồi.
Người phụ nữ này, tại sao lại hổ báo như vậy chứ.
“Rất xin lỗi.” Lâu Doanh muốn đi qua đỡ Vạn Nhất, nhưng lại không biết đỡ kiểu gì: “Còn muốn tôi đưa anh về sao?”
Vạn Nhất đã không còn ôm hy vọng gì với Lâu Doanh rồi, nhưng bây giờ cũng chỉ có Lâu Doanh có thể đưa anh ta về.
Vạn Nhất đắn đo một lúc mới gật nhẹ đầu.
Lâu Doanh cũng xoắn xuýt một lúc, nên ra tay kiểu gì đây, cô ấy khoa tay múa chân một lúc, vịn tay cũng không được, Vạn Nhất lại không thể đi được, cô ấy nghĩ ngợi một lúc rồi không thèm nói lời nào, trực tiếp xoay người bế Vạn Nhất lên.
Vạn Nhất khiếp sợ trợn tròn hai mắt nhìn.
Đây chính là bế kiểu công chúa đấy.
“Tôi đi, tôi đi, mau buông tôi xuống.”
Anh ta còn muốn mặt mũi hay không?
Anh ta còn muốn làm người nữa hay không?
Lại để một người phụ nữ bế kiểu công chúa.