Vạn Nhất dắt Hạ Phi tới, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
Trần Tố Anh và ông cụ Lục nhìn thấy Hạ Phi, cả hai lại theo bản năng mà nhìn nhau.
Đứa nhỏ này sao lại có nét giống với Lục Cận Phong hồi còn nhỏ thế?
Trần Tố Anh có hơi khẩn trương, bật thốt lên hỏi Lục Cận Phong: "Con trai, đứa nhỏ này không phải là con riêng của con ở bên ngoài mà giấu mẹ đó chứ? Con đừng có mà cho mẹ một bất ngờ lớn như vậy nha, mẹ đỡ không nổi đâu."
Dứt lời, Trần Tố Anh mới ý thức được là mình đã nói sai.
Tô Yên đang ở đây mà, bà lại nói con riêng cái gì vậy chứ.
Đây còn không phải là công khai phá vỡ tình cảm của con trai mình nữa sao?
Nhưng mà quả thật Hạ Phi rất giống với Lục Cận Phong lúc còn nhỏ. Trần Tố Anh quá kinh ngạc nên phút chốc không biết lựa lời như nào cho đúng.
Bây giờ bà lại chỉ hận không thể tự mình vả miệng, ánh mắt hồi hộp ngó nhìn sắc mặt của Tô Yên.
Con riêng?
Câu nói đó của Trần Tố Anh khiến bầu không khí ở đây đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Lục Thừa Mẫn cũng theo bản năng ngó nhìn Hạ Phi, khoan hãy nói, thật sự là giống nhau rất nhiều.
Tô Yên cũng tiếp nhận được hai chữ "con riêng" kia, trong ánh mắt thoáng xẹt qua một nét mờ mịt và kinh ngạc.
Lục Cận Phong liếc nhìn Hạ Phi, nói: "Đây chính là Hạ Phi, con nuôi của Vạn Nhất."
Vạn Nhất bỗng bị gọi tên lại thoáng bối rối, sau đó cũng nhanh chóng phản ứng lại mà cười nói: "Đúng rồi ạ, đây là con nuôi của con, Hạ Phi."
Có thể có được Hạ Phi dễ dàng như thế, chuyện tốt này Vạn Nhất rất sẵn sàng đảm nhận nha.
Ai bảo thằng nhóc này bình thường hay ăn hiếp anh ta.
Hạ Phi liếc nhìn Vạn Nhất một cái, trong lòng lại thấy không vui.
Có Lục Thừa Mẫn ở đây, dĩ nhiên Lục Cận Phong sẽ không nói ra lai lịch thật sự của Hạ Phi, chỉ có thể đùn qua cho Vạn Nhất.
Vạn Nhất choàng tay lên vai của Hạ Phi cười nói: "Hạ Phi, mau chào mọi người đi. Đây chính là ông cóc, kia là bà nội Trần, còn người này..." . Truyện Quan Trường
Vạn Nhất định giới thiệu Tô Yên, đột nhiên lại không biết nên xưng hô như nào.
Nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục?
Vậy là mợ cả Lục hay là cô Tô?
Cuối cùng, vẫn là Hạ Phi mở miệng, lễ phép gọi: "Chào dì Tô, chào ông cóc, chào bà nội Trần ạ."
Có thể ngồi ở bên cạnh của Lục Cận Phong, xinh đẹp lại có chút quen mặt như vậy, Hạ Phi cũng lập tức đoán ra được thân phận của Tô Yên.
Trước sự thông minh của Hạ Phi, Lục Cận Phong và Vạn Nhất đều chỉ cười cười, cũng không thấy ngạc nhiên gì lắm.
Trần Tố Anh vừa nghe đây là con nuôi của Vạn Nhất lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đứa nhỏ này nhìn sáng sủa xinh xắn như vậy, thật sự là vừa nhìn đã yêu nha."
Vạn Nhất tìm chỗ trống ngồi xuống, Hạ Phi nhìn quanh một lượt bàn cơm, cũng không lập tức ngồi xuống. Ánh mắt của cậu bé lại bỗng nhìn về phía Tô Yên.
Cũng không hiểu tại sao, Hạ Phi cảm thấy Tô Yên rất thân thiết, đến mức cậu không nở dời tầm mắt, nhất thời thất thần ra đó.
"Hạ Phi, còn đứng ngơ ra đó làm gì, nhanh ngồi xuống đi." Vạn Nhất vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh nói: "Ngồi cạnh cha nè."
Hạ Phi nhìn chằm chằm Tô Yên, mà Tô Yên cũng nhìn lại Hạ Phi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Phi, Tô Yên cũng có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Cô cho rằng Hạ Vũ Mặc đã là đứa trẻ xinh xắn lắm rồi, không ngờ Hạ Phi lại còn xinh xắn hơn Hạ Vũ Mặc.
Cả người của Hạ Vũ Mặc mềm mại, bụ bẫm đáng yêu giống như một cục thịt viên nhỏ vậy, da dẻ cũng trắng muốt.
Hạ Phi lại vì thường xuyên rèn luyện tay chân, làn da rám nắng màu bánh mật, thoạt nhìn còn sáng láng hơn. Đặc biệt là cặp mắt kia lại có đôi nét rất giống với Lục Cận Phong, một vẻ sắc sảo vốn không hợp với số tuổi của cậu bé.
Hạ Phi lúc này hoàn hồn ngồi xuống bên cạnh Vạn Nhất.
Nhà cũ của nhà họ Lục đã rất lâu rồi không có được náo nhiệt như vậy, trong lúc ăn, Trần Tố Anh cũng rất nhiệt tình gắp rau cho Tô Yên, Lục Cận Phong bên cạnh cũng chăm sóc cô rất kỹ.
Hạ Phi khá là điềm tĩnh, không nói gì cả, rất có gia giáo mà ngồi dùng cơm.
Vạn Nhất suốt cả buổi cứ lải nhải bên miệng: "Con nuôi, nào, ăn cua đồng đi. Con nuôi, nè, ăn cá đi. Con nuôi..."
Vạn Nhất cứ như thể Đường Tăng niệm kinh, nhân dịp có thể được ở trên cơ của Hạ Phi mà không hề lãng phí một giây phút nào.
Hạ Phi âm thầm dùng ánh mắt cảnh cáo Vạn Nhất mấy lần, nhưng người kia lại làm như không nghe thấy, chỉ lải nhải một câu: "Con nuôi, ăn canh đi nè. Còn cà rốt này nữa, trẻ con ăn nhiều thì mới mau lớn."
Hạ Phi: "..."
Cậu bé ghét nhất là ăn cà rốt.
Vạn Nhất cảm thấy vô cùng khoái chí, bởi có thể nhìn thấy được Hạ Phi nếm quả đắng thật sự là rất hiếm hoi.
Hạ Phi nhìn Vạn Nhất bằng cái nhìn "khinh bỉ", sau đó cúi đầu ăn cơm, gắp hết cà rốt ra ngoài.
Hành động đó của cậu bé được Tô Yên thu hết vào trong tâm mắt, cô chợt nhớ tới Hạ Vũ cũng không ăn cà rốt.
Trẻ con bây giờ, đều không thích ăn rau củ.
Ông cụ Lục nhìn một bàn cả nhà ăn cơm, vui vẻ mà nói: "Lúc còn sống mà có thể nhìn thấy cảnh bốn thế hệ cũng ngồi ăn chung một bàn, vui vẻ hòa thuận như này, thật sự chết cũng không còn hối tiếc nữa."
Ý của ông cụ ở đây tức là hối Lục Cận Phong mau chóng kết hôn rồi sinh con.
Mà nghĩ theo một ý nghĩa khác thì ông cũng mong hai anh em Lục Cận Phong và Lục Thừa Mẫn có thể hòa giải mâu thuẫn với nhau.
Nghe tới đây, Lục Cận Phong và Lục Thừa Mẫn nhìn nhau, Lục Thừa Mẫn cười nói: "Ông nội, ông nhất định sẽ có thể sống lâu trăm tuổi. Đừng nói là bốn thế hệ, năm thế hệ cũng có thể."
Nói xong, Lục Thừa Mẫn nhìn về phía Lục Cận Phong trêu ghẹo: "Anh cả, mọi người ở đây ai cũng đều mong chờ được uống rượu mừng của anh với cô Tô đây hết đó."
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên một cái, nói: "Yên Yên chính là một nửa còn lại của tôi, cũng chính là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục... Khụ khụ... Nếu như ngày nào đó tôi chết đi, Yên Yên sẽ chính là người đứng đầu của nhà họ Lục... Khụ khụ..."
Lục Cận Phong đột nhiên ho khan kịch liệt, cảm giác như sắp ho đến văng cả phổi ra ngoài rồi.
"Uống miếng nước đi." Tô Yên vội vàng rót cho Lục Cận Phong ly nước.
Trần Tố Anh căng thẳng nói: "Thằng ranh, con không sao chứ?"
Lục Cận Phong từ từ bình thường lại, phất tay nói: "Mẹ, ông nội, xem ra con không thể tiếp tục ăn cơm cùng với mọi người rồi."
"Không sao không sao, mau quay về phòng nghỉ ngơi đi." Ông cụ Lục cũng cảm thấy thương xót cho sức khỏe của cháu trai mình.
Lục Cận Phong che miệng ho khan: "Yên Yên, dìu anh về phòng nghỉ ngơi."
"Được." Tô Yên đẩy Lục Cận Phong lên lầu.
Nhà họ Lục đặc biệt vì tình trạng của Lục Cận Phong mà lắp đặt thang máy, có thể đi thang máy lên thẳng lầu ba.
Hạ Phi cũng rất khẩn trương, liên tục nhìn chằm chằm vào hướng đi của Lục Cận Phong, sau đó mới quay sang hỏi Vạn Nhất: "Sức khỏe của đại ca Lục sao thế?"
"Sức khỏe của đại ca Lục càng lúc càng tệ." Vạn Nhất thở dài, mấy câu này là cố ý nói cho Lục Thừa Mẫn nghe: "Nhưng mà yên tâm, cha đã mời một bác sĩ vô cùng lợi hại cho đại ca rồi, nhất định sẽ có thể nhanh chóng khỏe lại thôi."
Ông cụ Lục vừa nghe đã hỏi: "Vạn Nhất, con thật sự là đã tìm được bác sĩ cho Tiểu Phong rồi hả?"
"Ông nội Lục, con biết sức khỏe của đại ca không tốt, cho nên mấy ngày nay đều tìm bác sĩ. Cuối cùng cũng tìm được một vị bác sĩ nổi tiếng, ngày mai có lẽ sẽ tới Đế Đô."
Lục Thừa Mẫn mở miệng nói: "Ông nội, anh cả bị bệnh nặng như vậy cũng không thể chờ tới sáng mai đâu, vừa hay con có quen một vị bác sĩ rất giỏi, ông ấy cũng ở Đế Đô, con sẽ lập tức gọi điện cho ông ấy tới khám bệnh cho anh cả."m
Ánh mắt đục ngầu của ông cụ Lục bỗng xoẹt qua một tia khác thường, do dự một lúc lại nói: "Được, vậy con gọi điện cho vị bác sĩ đó tới khám bệnh cho anh cả con xem."
Hạ Phi và Vạn Nhất liếc mắt nhìn nhau, Hạ Phi đứng lên nói: "Cụ cố, bà nội Trần, con muốn đi thăm đại ca Lục."
Trần Tố Anh cảm động nói: "Thật là một đứa bé ngoan, đi đi."
Ở lầu ba.
Tô Yên đẩy Lục Cận Phong vào trong phòng, người kia lập tức không còn ho nữa, cũng tháo mặt nạ sẹo trên mặt xuống.
Tô Yên dùng tay chọc chọc vào lớp mặt nạ kia, nói: "Cái này làm y hệt thật luôn."
"Thì là dùng da người làm mà."
"Hả?" Tô Yên vừa nghe đã sợ khiếp vía vội vứt lớp mặt nạ kia đi, lại nhìn thấy ý cười trong mắt của Lục Cận Phong mới biết mình bị đùa bỡn, thẹn quá hóa giận: "Được lắm nha Lục Cận Phong, anh dám giỡn mặt với em hả."
Nói xong, Tô Yên xắn tay áo lên.
Lục Cận Phong nhẹ nhàng ôm lấy người kia vào lòng, cùng ngã lăn xuống giường.