Nhìn vị trí Lục Cận Phong và Tô Yên ngất đi, rõ ràng là anh đang cố gắng che chở cho Tô Yên, anh đã đẩy cô ra khu vực an toàn.
Hay nói cách khác, Lục Cận Phong còn coi trọng tính mạng của Tô Yên hơn bản thân mình.
Nghĩ vậy, lửa hận trong tim Tần Nhã Hân càng bùng lên mãnh liệt hơn, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có để dạy cho Tô Yên một bài học này.
Con dao trong tay Tần Nhã Hân gần sát với mặt Tô Yên, chỉ cần dùng lực rạch thì ngay lập tức khuôn mặt cô sẽ bị phá hủy.
Tần Nhã Hân vừa nghĩ vừa thấy trong lòng hả hê đắc ý.
Đúng lúc Tần Nhã Hân cố gắng ghì con dao xuống, đột nhiên Tô Yên đang hôn mê lại mở mắt trừng trừng, nhân lúc Tần Nhã Hân phân tâm, cô định cướp lấy con dao trong tay cô ta.
Tần Nhã Hân định thần trở lại, hẫng một nhịp trong lòng, cô ta dùng sức nắm chặt lấy con dao, định làm hại Tô Yên lần nữa, trong lúc hai người đang giằng co nhau thì bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên.
"A! Mặt của tôi!"
Lưỡi dao cứa trúng mặt Tần Nhã Hân, máu tươi theo đó chảy ra, cô ta ôm mặt lùi lại đằng sau, hét lên thảm thiết.
Nghe thấy thế, Tần Chấn Lâm, Lệ Quốc Minh và Tần Phương Linh đều vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tô Yên cầm con dao trong tay, ánh bạc lóe lên từ con dao sắc bén, cô đứng đó, mà Tần Nhã Hân lại ôm mặt cách đó không xa, máu me ghê người.
Lục Cận Phong nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
"Tô Yên, cô điên rồi, tôi có lòng tốt muốn cứu anh Cận Phong, vậy mà cô lại cầm dao làm tôi bị thương, mặt của tôi, a, cô hủy hoại gương mặt của tôi rồi." Tần Nhã Hân khóc nức nở, cô ta cảm thấy vô cùng sụp đổ.
Đối với một người phụ nữ mà nói, gương mặt mà bị hủy thì còn nghiêm trọng hơn cả tính mạng của mình.
Trong lòng Tô Yên chỉ lo cho an nguy của Lục Cận Phong, cho dù đã trúng phải thuốc mê, nhưng cô vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không được ngã xuống, mau mau tỉnh lại, cho nên cô mới có thể tỉnh táo lại trong cơn mơ hồ.
Tô Yên nhìn thấy Lục Cận Phong nằm trên mặt đất, cô vứt con dao đang cầm trong tay xuống rồi chạy qua mặt Tần Nhã Hân, mũi dao cắm vào vách tường sau lưng Tần Nhã Hân.
Tần Nhã Hân bị dọa sợ đến mức lùi lại phía sau mấy bước, cô ta sợ sẽ lại bị con dao kia sượt qua mặt.
Tần Nhã Hân cô cùng tức giận quát: "Tô Yên, cô làm cái gì vậy?"
Vẻ mặt Tô Yên trở nên lạnh lẽo: "Người không đụng tới tôi thì tôi cũng không động tới người, nếu có ai nhiều lần trêu ngứa thì làm sao tôi có thể bỏ qua được."
Dứt lời, Tô Yên vội chạy tới chỗ Lục Cận Phong, ánh mắt cô hiện lên sự lo lắng: "Lục Cận Phong, Lục Cận Phong, anh nghe em nói không?"
Lục Cận Phong không có chút phản ứng, Tần Nhã Hân cũng lộ vẻ sốt ruột: "Cận Phong, anh tỉnh lại đi, Cận Phong."
"Cậu ơi, giúp cháu đưa anh ấy tới bệnh viện." Tô Yên nhìn Lệ Quốc Minh.
Một mình Tô Yên không đỡ nổi Lục Cận Phong dậy.
"Được."
Lệ Quốc Minh vội vàng đi tới, giúp Tô Yên đỡ Lục Cận Phong dậy.
"Tiểu Yên." Tần Chấn Lâm nhìn Tô Yên, ông ta có hàng ngàn lời, hàng vạn suy nghĩ muốn nói với cô, nhưng do dự một lúc lâu, ông ta mới nói ra được một câu.
Lúc này tâm trạng Tô Yên đang cực kỳ tệ, sắc mặt của cô cũng vì thế mà trắng bệch đi mấy phần, đôi môi hơi hơi tím, cộng thêm việc Lục Cận Phong đang bị thương, cho nên ánh mắt cô lại càng lạnh lùng đáng sợ hơn.
"Ông chủ Tần, sao, ông thật sự muốn tôi và Lục Cận Phong chết tại đây mới vừa lòng?"
"Không, không phải." Tần Chấn Lâm vội giải thích, ông ta sợ bị Tô Yên hiểu lầm, một Tần Chấn Lâm ngông cuồng tự cao tự đại trước đây, lúc này đứng trước Tô Yên, ông ta lại có vẻ dè dặt khúm núm: "Tiểu, Tiểu Yên, cô không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
"Tô Yên tôi mạng lớn, vẫn còn nguyên vẹn đứng tại đây." Giọng điệu Tô Yên vô cùng lạnh lùng: "Nếu Lục Cận Phong có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ tìm ông chủ Tần đây để tính sổ."
Tần Chấn Lâm trông thấy ánh mắt căm hận của Tô Yên, ông ta lại chợt nhớ đến hình ảnh năm đó của Lệ Uyển.
Năm đó lúc Lệ Uyển rời khỏi Địa Sát, bà ấy cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt này, nói một câu: "Tránh ra!"
Lúc này, Tô Yên nhìn Tần Chấn Lâm đứng như trời trồng trước mặt, cô bèn nói một câu giống y hệt: "Tránh ra!"
Cùng một câu nói, cùng một giọng điệu.
Tần Chấn Lâm run rẩy trong lòng, bèn nhanh chóng tránh sang một bên.
Năm đó, ông ta cũng tránh ra như thế này, để Lệ Uyển rời đi.
Lúc này, Chu An hớt hải chạy tới: "Ông chủ Tần, Vạn Nhất của Ám Dạ tới."
Vừa dứt lời, Vạn Nhất đã từ bên ngoài xông vào, anh ta nhìn thấy Lục Cận Phong đang được Tô Yên và Lệ Quốc Minh dìu, bèn lo lắng nói: "Đại ca."
Tô Yên nói: "Đưa tới bệnh viện trước đã."
"Được."
Vạn Nhất trực tiếp cõng Lục Cận Phong rồi đi ra ngoài, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng vừa chạy vào tới nơi, nhìn thấy mọi người đang đi ra ngoài thì nhất thời đơ ra.
Lệ Quốc Minh nói một câu: "Lâu Doanh lái xe đi."
Lâu Doanh đỗ xe trước cửa nơi Lệ Quốc Minh đứng, mấy người đỡ Lục Cận Phong vào trong xe, Tần Nhã Hân và Tần Nhã Đan đang định đi cùng, Tô Yên chỉ lạnh lùng nói một câu: "Lâu Doanh, cản người lại." Sau đó cô vào thẳng trong xe, đóng cửa lại.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đứng mỗi người một bên, Tần Nhã Hân với Tần Nhã Đan có muốn đi cũng không được.
Lục Cận Phong được đưa tới bệnh viện gần đó nhất, sau đó lại được đưa vào phòng phẫu thuật, còn Tô Yên cũng đi là kiểm tra tổng hợp, nhận được kết quả không có vấn đề gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô có thể gặp chuyện, nhưng các con của cô thì không thể gặp nguy hiểm được.
Cho dù không bị làm sao nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu cô phải nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Trong lòng Tô Yên không giây phút nào cô không lo lắng cho Lục Cận Phong, cô ngồi lên xe lăn, muốn tới phòng phẫu thuật thăm anh.
"Mẹ ơi."
Hạ Phi và Hạ Vũ, Hạ Huy lon ton chạy tới.
" Mẹ ơi, mẹ không sao chứ, có bị thương chỗ nào không ạ?" Hạ Phi vô cùng lo lắng, cậu bé thấy mẹ ngồi xe lăn thì lại càng lo hơn.
"Mẹ không sao, Tô Yên vuốt vuốt má Hạ Phi, cô nhìn gương mặt con trai mình, trái tim đang hoảng loạn mới có thể bình yên hơn đôi chút.
Hạ Phi lại hỏi: "Thế còn đại ca Lục?"
"Vẫn ở trong đó." Vạn Nhất nhìn Lệ Quốc Minh đang đứng một bên: "Ông chủ Lệ, sao đột nhiên Tần Chấn Lâm lại tha cho đại ca với chị Tô vậy?"
Suốt đường đi Vạn Nhất cứ cảm thấy kỳ lạ, lúc nãy khi bọn họ rời đi, Tần Chấn Lâm cũng không hề ngăn cản.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng thấy tò mò, hai người họ đồng loạt nhìn Lệ Quốc Minh.
Lệ Quốc Minh nhìn sang Tô Yên, thấy cô vẫn luôn hướng mắt về phái phòng phẫu thuật, ông ta mới nửa đùa nửa thật nói: "Trải qua cuộc đàm phán suốt một đêm với tôi, Tần Chấn Lâm mới để Tiểu Yên đi."
Lâu Doanh nói: "Cậu, chẳng lẽ cậu đã cắt đất để bồi thường cho bọn họ?"
Lệ Quốc Minh lườm cô ta một cái, bí ẩn nói: "Một phân cũng không cho, Tần Chấn Lâm sợ là sợ Thiên Lang của chúng ta cho nên mới thả người, cậu đã nói rồi, chỉ cần cậu xuất ngựa thì nhất định sẽ đem Tiểu Yên trở về mà."
Lời này, ai mà tin được?
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh trố mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng lắc lắc đầu, rõ ràng là không tin.
Lâu Doanh nói: "Cậu, mấy lời chém gió này của cậu chẳng có tí kỹ thuật gì cả."
Bạch Phi Minh cũng nói: "Thiên Lang làm gì có tiền, cứ cho là ông chủ Lệ muốn bồi thường thì cũng chẳng bồi thường được nhiêu."
Lệ Quốc Minh: "..."
Lệ Quốc Minh không nói gì, do ông ta quản lý Thiên Lang không tốt nên càng ngày Thiên Lang càng sa sút, cũng không còn đủ sức uy hiếp kẻ khác như trước nữa rồi.
Vạn Nhất cũng không tin, có điều người cũng về rồi, có gì để sau hẵng nói.
Đèn trước cửa phòng phẫu thuật vẫn sáng.
Tần Nhã Hân cũng tới bệnh viện để xử lý vết thương trên mặt, vết dao rạch dài khoảng tám cm, vết thương khá sâu, cho dù có lành miệng thì chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Bác sĩ lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, khuôn mặt xinh đẹp thế này mà..."
Sau khi thuốc tê hết tác dụng, Tần Nhã Hân cầm lấy cái gương nhìn mặt mình, cô ta sụp đổ hoàn toàn, tức giận ném cái gương xuống đất vỡ tan.
"A! Tất cả là tại con đĩ Tô Yên, tôi phải giết chết cô ta."
Tần Nhã Đan nghe thấy tiếng nói phát ra, bèn đi vào trong phòng, thấy Tần Nhã Hân đang nổi điên thì nói: "Tự lấy tảng đá đập vào chân mình, tất cả đều là do chị tự mình chuốc lấy, giờ còn trách ai."
Nhát dao này chính là do Tần Nhã Hân chuốc lấy, người bình thường cũng có thể nhìn ra, Tần Nhã hân vốn định làm hại Tô Yên, ngược lại lại hại chính bản thân mình.