“Anh Phi, em nhớ anh quá.”
Hai vợ chồng Lục Cận Phong: “...”
Con dâu tương lai... thật là tuyệt vời.
Hạ Phi cho Lục Cận Phong và Tô Yên một cái nhìn “đừng có suy nghĩ lung tung”, sờ sờ đầu Kawaii: “Ông Tiết càng ngày càng biến thái. Còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu bắt em huấn luyện rồi. Sau này anh sẽ dạy dỗ ông Tiết một trận.”
Lục Cận Phong nói: “Những đứa trẻ đến đảo đều bắt đầu huấn luyện từ khi ba tuổi. Khi con đến đảo đã quá tuổi rồi.”
“Bố à, bố có hiểu thương hoa tiếc ngọc không? Kawaii là con gái. Huấn luyện muộn thì có sao chứ? Sau này có con bảo vệ em ấy là đủ rồi, em ấy không cần phải huấn luyện.”
Tô Yên Nhìn thấy Lục Cận Phong bị trả lời lại, lén cười, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, con trai của em có giống anh không?”
Lục Cận Phong buồn bực nói: “Anh nghi ngờ con trai của em muốn soán ngôi, hiện tại đã bắt đầu không nghe lời anh rồi.”
“Quen rồi thì tốt, chuyện này không phải tốt lắm, anh có thể về hưu nghỉ ngơi sớm.”
“Điểm mấu chốt là có bốn đứa con trai, phải phân chia như thế nào?”
“Anh lo lắng bốn anh em tụi nhỏ sẽ tranh giành tài sản sao?” Tô Yên nói: “Như vậy thì không được, soán ngôi thì được, còn trành giành gia sản thì mơ đi, tiền đều là của em, sẽ vào trong túi của em, đã vào túi của em rồi thì đừng nghĩ đến việc rút ra được một xu nào.”
Lục Cận Phong đề nghị: “Hay là chúng ta chuyển tài sản đi? Chúng ta sẽ than nghèo?”
“Đó là một ý kiến không tệ, làm như vậy đi.”
Đôi vợ chồng nói là thì thầm, nhưng âm lượng của những lời thì thầm này những người trong bán kính vài trăm mét đều có thể nghe thấy hết.
Hạ Phi cạn lời, rồi nó: “Mẹ, mẹ có thể quan tâm đến tân hồn non nớt của con và em được không?”
Tô Yên quay đầu mỉm cười, chớp chớp mắt giả vờ khóc: “Cục cưng Hạ Phi, cha và mẹ quả thực rất nghèo, sau này phải dựa vào anh em các con phụng dưỡng bọn mẹ đấy, thật sự rất nghèo. Mẹ cảm thấy con có thể ra mắt lại, đi đóng phim truyền hình, làm người mẫu hay cái gì đó, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc: “...”
Bản thân trị giá hàng trăm tỷ, rồi khóc than mình nghèo à?
Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, tụi con đã không còn là con nít ba tuổi.”
Hạ Phi bổ sung thêm: “Tụi con sắp được sáu tuổi rồi.”
Hạ Vũ Mặc: “Mẹ à, mẹ đừng có keo kiệt như vậy nữa, cẩn thận con dâu chạy mất đấy.”
Đúng lúc này, Hạ Vũ chạy tới: “Đại ca, bên tài chính xin một khoản phí huấn luyện. Chắc là sẽ cần khoảng mười triệu tệ. Phải mua trang bị mới.”
Không đợi Lục Cận Phong lên tiếng, Tô Yên người nắm quyền phụ trách tài chính lập tức nói: “Không có tiền, tụi tôi đang nghèo đây.”
Lục Cận Phong gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Cậu cũng đã thấy rồi. Mợ Lục nói nghèo chúng là nghèo. Đi tìm Vạn Nhất tài trợ đi.”
Hạ Vũ gãi đầu: “A, lại tìm anh Vạn này à.”
Gặp phải đôi vợ chồng keo kiệt này, ngay cả Hạ Vũ cũng cảm thấy xót xa cho Vạn Nhất.
“Chồng à, em đói rồi.” Tô Yên sờ sờ bụng, đổi chủ đề.
Lục Cận Phong phối hợp rất ăn ý: “Anh đưa em đi ăn gì đó nhé.”
“Được đấy, chồng ạ.”
Hai vợ chồng cứ như vậy mà đi mất.
Vạn Nhất bế bé tư tới: “Sao mọi người đều ở đây thế, Hạ Phi, cháu nhìn bé tư xem có phải đã ị đùn rồi không, hôi quá.”
Hạ Phi nhìn một cái, thực sự đã ị đùn rồi.
Hạ Phi ôm em trai và nháy mắt ra hiệu với Hạ Vũ.
Hạ Vũ lập tức kéo Vạn Nhất: “Anh Vạn, bên tài chính cần một ít tiền, anh đến quẹt thẻ đi.”
“Muốn tiền thì đi tìm đại ca đấy, tìm tôi làm gì, đừng kéo, đừng lôi, đây là bộ quần áo tôi mới may đấy.”
“Đại ca nói rằng không có tiền, đi tìm anh đi, anh Vạn, đi thôi.”
Hạ Vũ trực tiếp lôi kéo người đi mất.
Vạn Nhất kêu la: “Tôi cũng không có tiền mà, tôi còn phải giữ lại để làm của hồi môn cho mình nữa.”
Hạ Phi phản ứng lại, lớn tiếng hỏi: “Em ba của tôi đâu?”
“Cậu của nhóc đang bế đấy.”
Vừa nghe Vạn Nhất nói đã đưa bé ba cho Tô Duy, Hạ Phi lập tức đưa bé tư cho Hạ Vũ Mặc: “Em đi thay tã lót đi, anh sẽ đi tìm em ba.”
Hạ Phi nói rồi rời đi, Kawaii cất cái chân ngắn đuổi theo: “Anh Phi, anh chờ em với.”
……
Lục Cận Phong đưa Tô Yên trở về phòng, nơi này có đủ mọi món ăn uống, vui chơi, mắt hướng ra biển, phong cảnh đẹp hơn nhiều so với các địa điểm du lịch.