Năm đó Ngô Đức bị thù hận làm mờ lý trí, đang buồn rầu không biết phải tìm đến báo thù Lục Nguyên Thành như thế nào thì đúng vào lúc đó Tần Chấn Lâm đã tìm đến ông ta, mời ông ta làm cố vấn tài chính.
Ngay cả ông trời cũng muốn giúp đỡ cho ông ta.
Một người chỉ ở cấp tiểu học như Tần Chấn Lâm hữu dũng vô mưu, nếu bàn đến toan tính mưu mô hay là văn từ cạm bẫy thì càng không phải là điểm mạnh.
Cộng thêm lúc đó Tần Chấn Lâm quá nôn nóng muốn khai thác thị trường ở Đế Đô, Ngô Đức chỉ nói khích một chút thì Tấn Chấn Lâm liền thật sự tìm đến Lục Nguyên Thành rồi.
Lục Nguyên Thành nhiều lần từ chối Tần Chấn Lâm, không chịu hợp tác, Tần Chấn Lâm nhục quá hóa giận, Ngô Đức liền giựt dây kêu rằng phải dạy dỗ Lục Nguyên Thành.
Tần Chấn Lâm chắc chắn không thể đích thân ra tay, nên giao cho bọn thuộc hạ đi làm.
Ngô Đức dựa vào sơ hở này, cố tình xuyên tạ ý tứ của Tần Chấn Lâm, mấy tên thuộc hạ đó cảm thấy Lục Nguyên Thành không biết cách đối nhân xử thế, cũng muốn lập công trước mặt Tần Chấn Lâm nên mới gây ra một màn bi kịch.
Ngô Đức giở chút thủ đoạn với chiếc xe của Lục Nguyên Thành khiến cho hệ thống phanh của xe bị hư.
Sau khi sự việc xảy ra, Tần Chấn Lâm biết được Lục Nguyên Thành đã chết cũng chỉ cho là thuộc hạ của mình ra tay quá nặng, phía cảnh sát phán quyết là sự sự cố, chuyện này cũng được cho qua.
Bao nhiêu năm nay Ngô Đức chưa từng có được một giấc ngủ ngon, ông ta lo sợ một ngày nào đó cảnh sát sẽ đến trước cửa nhà mình.
Lúc bị Lục Cận Phong bắt, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng không cần phải lo sợ tiếng còi của cảnh sát nữa, không cần phải sống trong những ngày phập phồng lo sợ.
Đối diện với hung thủ hại chết cha ruột của mình, Lục Cận Phong nổi giận bừng bừng, giơ chân đá Ngô Đức té xuống: "Đi xuống âm phủ mà đền tội với cha tôi."
Ngô Đức nôn ra một ngụm máu tươi, nằm sấp dưới đất mà cười: "Lục Cận Phong, cậu và tôi thì có gì khác biệt đâu, Tần Chấn Lâm bị cậu vu cáo hãm hại, sợ tội tự sát, cậu cũng đã gián tiếp giết người, tôi không tin lương tâm của cậu có thể yên ổn mà sống suốt đời này.”
"Đưa đến cục cảnh sát."
Lục Cận Phong buông thõng một câu, xoay người bỏ đi.
Anh cũng nên đi đón vợ về nhà rồi.
Vạn Nhất tiến lại bên cạnh Ngô Đức, tán một bạt tay vào đầu Ngô Đức: "Ngay cả mẫu dạ xoa mà ông cũng dám đánh, thật khiến người ta phải bái phục, ông phải nên thấy may mắn là tôi đã giúp ông trốn thoát một phen, nếu không thì mẫu dạ xoa đó sẽ không để cho ông yên đâu."
Nếu như không phải Vạn Nhất phân tán sự chú ý của Lâu Doanh, chuyện Ngô Đức giở trò trong trà, chắc chắn Lâu Doanh sẽ tìm đến Ngô Đức tính sổ.
...
Trong khách sạn.
Lúc Lâu Doanh quay trở về, Tô Yên đã ăn khuya xong chuẩn bị đi ngủ.
Lâu Doanh thở hổn hển, cứ y như là ai đó mắc nợ cô tám trăm ngàn vậy đó.
"Chẳng phải đi với Vạn Nhất đến quán bar à, sao lại làm mình tức tối quay về vậy hả?" Tô Yên đã nghe Bạch Phi Phi kể chuyện tối nay rồi.
"Chị à, chị nói xem trên đời này sao lại có một người đàn ông vừa gian xảo vừa vô liêm sỉ như vậy chứ." Lâu Doanh ôm một bụng tức tối: "Vạn Nhất căn bản chưa trúng chiêu, em bị trêu đùa rồi, sau khi ra khỏi quán bar gặp phải một đám cóc ké tự tìm phiền phúc, anh ta lại đẩy một cô gái như em ra trước đỡ đạn, còn anh ta thì bỏ chạy mất."
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi đưa mắt nhìn nhau, đã đoán được hơn phân nửa lý do Lâu Doanh đùng đùng tức giận, nhưng khi biết được còn có nhiều chuyện đặc sắc như vậy thì càng... mắc cười hơn.
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi thật sự là cười phá lên.
Lâu Doanh: "..."
"Hai người có thể nào đừng có cười trong niềm đau của tôi được không?"
Tô Yên nhún vai: "Em cũng bị lỗ mấy lần rồi còn mau quên nữa, cũng không thể trách bọn chị."
"Chị à, chị dùng mỹ nhân kế kêu anh rể trói Vạn Nhất lại, cho em mặc sức tung hoành một lần đi." Lâu Doanh ý thức được mình đã nói sai từ liền vội vàng nói: "Là dạy dỗ, dạy dỗ."
"Chị chiến tranh lạnh với Lục Cận Phong rồi, mấy ngày nay không có liên lạc." Tô Yên nói: "Phải giải quyết xong chuyện của cố vấn tài chính cái đã, chị sẽ nghĩ cách cho em phản đòn lại một lần."
"Một lời đã định." Lâu Doanh luôn tỏ ra rất quyết liệt trong việc đối phó với Vạn Nhất.
Cũng đã hai giờ sáng rồi. Tô Yên chịu hết nổi, quay trở về phòng đi ngủ.
Sau khi Lâu Doanh bình ổn trở lại cũng đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Lâu Doanh cùng Bạch Phi Phi đã ra ngoài rồi.
Tô Yên đang chuẩn bị ra ngoài thì chuông cửa vang lên.
Tô Yên nghĩ chắc là phục vụ của khách sạn, cũng đi đến trực tiếp mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Trần Tú Anh, cô liền ngây người.
Trần Tú Anh vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, tấm vải băng bó trên đầu cũng chưa tháo ra, trên mu bàn tay vẫn còn có kim truyền nước biển.
"A, dì, sao dì lại đến đây?" Trong lòng Tô Yên có chút không dám gặp mặt Trần Tú Anh.
"Còn gọi là dì nữa sao, nên sửa lại kêu mẹ được rồi, con trai của mẹ đã nói với mẹ là hai đứa con đã đi đăng ký kết hôn rồi, mẹ là mẹ chồng của con." Trần Tú Anh mỉm cười giơ cái túi xách trên tay lên: "Đoán xem đây là cái gì nào, đây là bữa sáng mẹ đặc biệt mua cho con đó, mẹ biết con nhất định vẫn chưa ăn sáng."
Trần Tú Anh giống như là một đứa trẻ lớn đầu vậy, còn chơi trò bí mật, bà bước vào phòng buông bữa sáng xuống, từ từ mở ra: "Tiểu Yên à, mau nhìn này, là dimsum Phúc Ký mà con thích nhất nè."
"Dì... mẹ!" Lần đầu tiên Tô Yên gọi như vậy thấy có chút không quen cho lắm, nhìn thấy dim sum nóng hôi hổi, cô vô cùng ngạc nhiên và cảm động: "Quán dimsum này ở Tam Hoàn Ngoại, xa như vậy, là mẹ đi mua sao?"
"Đúng vậy, mẹ ngủ không được, trời vừa sáng mẹ liền lén ra khỏi bệnh viện đi mua dimsum. Haha, con trai của mẹ không biết mẹ bỏ ra ngoài, con đừng có nói cho nó biết nha." Trần Tú Anh rất đắc ý về chuyện mình lén chạy ra ngoài mà không bị ai phát hiện, bà kéo Tô Yên ngồi xuống: "Con dâu à, con mau ăn đi. Cái này mẹ phải xếp một hàng dài mới mua được đó."
Tô Yên cảm động không thôi, cả đời cô ngoại trừ mẹ ruột và Lưu Tuyết Lam ra, cũng chỉ có Trần Tú Anh mới khiến cho cô cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi làm con gái.
Tô Yên cắn một miếng dim sum, cười nói: "Đây là món dim sum ngon nhất mà con từng ăn."
"Ngon là được rồi!" Trần Tú Anh nhìn thấy Tô Yên ăn đến vui vẻ như vậy, bà cũng vui vẻ: "Ở đây còn có cháo, còn có sủi cảo hấp nữa, con đang mang thai, ăn nhiều chút."
"Ừm, dạ." Tô Yên ăn rất nhiệt tình: "Mẹ à, mẹ cũng ăn đi."
"Được." Trần Tú Anh nghe Tô Yên gọi một tiếng mẹ, vui vẻ không thôi: "Tiểu Yên à, có phải con và con trai của mẹ chiến tranh lạnh rồi không?"
Câu nói này thật là... thẳng thắn.
"Dạ đâu, đâu có." Tô Yên nào dám nói thật.
"Còn nói không có, vậy tại sao con lại đến khách sạn ở?" Trần Tú Anh nói: "Cái gì mẹ cũng biết cả, con vì chuyện của cha Tiểu Phong đúng không. Mẹ biết cả, mấy hôm nay con không đến bệnh viện, Hạ Phi và Tiểu Bảo ở trong bệnh viện với mẹ, chọc mẹ vui, lúc đầu khi biết con là con gái của Tần Chấn Lâm, mẹ cũng nhất thời khó mà chấp nhận được..."
Trần Tú Anh nói đến đây thì trầm xuống, kéo lấy tay Tô Yên: "Có một số thứ, thật sự nghĩ mãi không thông. Ân oán của đời trước thì có liên quan gì đến bọn con chứ? Huống hồ chi con cũng đã sinh ra hai đứa cháu trai thông minh đáng yêu như vậy cho nhà họ Lục của mẹ, lại còn đang mang thai, đầu của mẹ bị thương nhưng mà mẹ vẫn chưa có bị ngốc, đem ân oán của đời trước liên kết với đời nay, quấy rối cuộc sống hạnh phúc của con trai mình, chuyện đó chỉ có kẻ ngốc mới làm."
Cái gì ra cái đó, Trần Tú Anh phân biệt rất rõ ràng.
Nếu như bà cứ muốn để tâm vào những chuyện vụn vặt thì không chỉ hại con trai mình mất vợ, mà còn hại cháu mình mất mẹ, đó mới là thảm kịch của gia đình.
Bà là người đã bước vào quỷ môn quan hai lần, ngay cả điểm này cũng nghĩ không thông thì thật sự là sống uổng phí rồi.
Tô Yên nhất thời không biết phải nói gì, Trần Tú Anh có thể nói ra những lời này thì chắc hẳn đã suy nghĩ đến cục diện rồi.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tô Yên reo lên, trên màn hình hiển thị là Lục Cận Phong, hai người đã mấy ngày không có liên lạc, đột nhiên gọi đến thật có chút kỳ lạ.
Trần Tú Anh nói: "Tiểu Yên, mau nghe máy đi, Hạ Phi và Tiểu Vũ đang chờ con trở về, ông cũng nhắc con mấy lần rồi."