Cánh tay của người bình thường đều sẽ mềm mại và có độ ấm, nhưng cánh tay trái của Hắc Ưng thì cứng ngắc, hoàn toàn không có độ đàn hồi của da.
Lúc bàn tay cô bất ngờ nắm lấy thì còn phát ra tiếng va đập vào ống nhựa.
Hắc Ưng cũng bị kinh ngạc, hốt hoảng kinh hãi, dùng tay phải đẩy Tô Yên ra, nói một câu: “Cô Tô một mình ăn thong thả.” Rồi lập tức bảo Lưu Dịch đẩy cậu ta đi.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào bàn tay lơ lửng giữa không trung của mình, cô vẫn còn đang ngẩn người ra.
Cánh tay trái của Hắc Ưng có vấn đề, cánh tay trái...
Tô Yên lại liếc nhìn bữa sáng trên bàn, bánh vuông, tiểu long bao, sữa đậu nành,
trứng luộc trong nước trà, đây đều là những món ăn sáng rất bình thường, nhưng đều là món cô thích nhất.
Trước đây, khi Tô Duy nằm viện, cô cũng luôn mua những thứ này đến thăm bệnh, sau đó sẽ đi tàu điện ngầm đến công ty làm việc.
Tô Yên nhớ tới có lần bị lương phát trễ, lại là cuối tháng, cô thật sự không có tiền, chỉ có thể ăn một bữa sáng.
Cô xách bữa sáng đến đến bệnh viện thăm Tô Duy, cô còn nói đùa rằng mình không có tiền, mong rằng Tô Duy sẽ sớm bình phục, sau này sẽ kiếm tiền nuôi cô.
Khi đó, Tô Duy vô cùng tự tin nói rằng sau này cậu ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhất định sẽ mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, mua biệt thự và xe sang, đưa cô đi du lịch khắp thế giới.
Tô Yên nhìn chằm chằm bữa sáng trên bàn, đáy mắt đột nhiên có cay xót.
......
Hắc Ưng trở về phòng của mình, tay phải nắm chặt cánh tay trái, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Tô Yên, cậu ta liền nhắm mắt lại, dùng sức xé toạc cánh tay giả đang lắp tạm thời ra.
“Đại ca.” Lưu Dịch giật mình, vết thương trên cánh tay trái còn chưa lành lại kéo tay giả quá mạnh khiến miệng vết thương lại rách ra, máu chảy ra.
“Tôi sẽ gọi cho ông Sato.” Lưu Dịch vội vàng đi tìm bác sĩ, Hắc Ưng đang ngồi trên xe lăn, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt màu hổ phách của cậu ta u ám một cách đáng sợ.
Vì quá đau đớn, Hắc Ưng từ từ cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt bằng đôi tay run rẩy, để lộ bộ mặt thật của mình.
Mặt nạ được tháo ra, khuôn mặt phản chiếu lên trên cửa sổ kính chính là khuôn mặt của Tô Duy.
Tô Duy chính là Hắc Ưng.
Sau cuộc tấn công hòn đảo thất bại, toàn bộ người của Hùng Sư đều đã bị giải quyết, nhưng chỉ giữ lại mạng cho một mình cậu ta. Lúc đó cậu ta đã biết Lục Cận Phong đã biết rằng cậu ta là người trộm tấm bản đồ rồi.
Lục Cận Phong không giết cậu ta, chẳng qua chỉ là nể mặt Tô Yên nên mới không dám giết mà thôi.
Vì thân phận đã bị bại lộ, cậu ta không thể quay lại nữa, nên chỉ có thể dùng cách “giả chết” để kim thiền thoát xác.
Vì muốn để mọi người biết rằng mình quả thật đã “chết” rồi, cậu ta còn không ngần ngại phá hủy một cánh tay của mình.
Cậu ta gặp tai nạn trên địa bàn của Lục Cận Phong, Tô Yên nhất định sẽ có mâu thuẫn với Lục Cận Phong.
Đã không còn thân phận Tô Duy nữa, cậu ta có thể ẩn mình dưới lớp mặt nạ của Hắc Ưng và làm những chuyện cậu ta muốn làm.
Lưu Dịch nhanh chóng dẫn Sato tới, kiểm tra vết thương, Sato nhíu mày: “Vết thương này đã rách hai lần rồi, hơn nữa còn khó chữa lành, nhất định phải tiến hành một cuộc phẫu thuật khác. Tôi sẽ thu xếp ngay lập tức, nhớ kỹ, đừng chạm vào miệng vết thương một lần nữa, nếu không, vết thương bị nhiễm trùng sẽ dẫn đến chuyện mất mạng.”
“Ông cứ nói những lời hù dọa người khác, chỉ là một cánh tay thôi mà, còn có thể lấy cả mạng tôi được à?” Tô Duy không quan tâm: “Đi xuống chuẩn bị phẫu thuật đi.”
Sato còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Tô Duy không thích nghe nên cũng không nói nữa, lập tức đi chuẩn bị phẫu thuật.
Lưu Dịch thuyết phục: “Đại ca, trước tiên hãy chăm sóc thân thể của mình đã, còn những việc khác thì hắn lên kế hoạc sau, hay là tiễn cô Tô đi trước?”
Chỉ cần Tô Yên ở đây, Tô Duy sẽ không thể an tâm dưỡng thương.
Tô Duy nhớ tới phản ứng vừa rồi của Tô Yên, cậu ta sợ hãi, sợ Tô Yên biết chuyện.
Cậu ta đưa Tô Yên về, chỉ là để đền đáp lòng tốt của cô đã dành cho cậu ta trong bao nhiêu năm qua, cậu ta muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Chị của cậu ta cũng xứng đáng có được những thứ tốt hơn.
Lục Cận Phong dám bắt nạt chị gái của cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Tô Duy nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ không cam tâm: “Lần trước, vậy mà laij để cho Lục Cận Phong tránh được một kiếp nạn.”
Vào ngày tổ chức đám cưới giả, Tô Duy đã lừa Lục Cận Phong vào phòng nghỉ, cậu ta muốn mượn tay của Tần Nhã Hân để giết chết Lục Cận Phong.
Chỉ cần Lục Cận Phong đã chết, băng Ám Dạ sẽ như rắn mất đầu, sau này Vương Bài sẽ thống trị, kế hoạch thống trị to lớn mà Lệ Quốc Minh không thể hoàn thành. Cậu ta là con trai của ông ta, cậu ta nhất định sẽ làm được.
Tô Duy đã thỏa thuận với Chu An chỉ giết Lục Cận Phong, nhưng lần đó suýt chút nữa đã khiến cho Tô Yên gặp chuyện, cậu ta đã cũng đã trở mặt với Chu An.
Ngày hôm đó Tần Nhã Hân đã trốn trong cốp xe của Tô Duy để đi vào, xăng cũng được mang vào ngay lúc đó.
Tô Duy đã tính rất đúng, có Tô Đình Nghiêm đi cùng, người của Lục Cận Phong không dám lục soát xe của bọn họ.
Lưu Dịch nói: “Đại ca, đừng lo lắng, Ám Dạ đã có nền móng sâu rộng trong giới. Anh có thể quản lý Vương Bài được như ngày hôm nay đã là rất tốt rồi. Những người làm được việc lớn thì cần phải kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi thời điểm thích hợp.”
“Đúng vậy, anh nói đúng, nhất định phải kiên nhẫn.” Tô Duy chế nhạo: “Lục Thừa Mẫn chính là không kiềm chế được mà để lộ bản thân, nên mới khiến cho việc sắp thành lại hỏng một lần nữa. Tô Duy tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự. Tô Duy trước kia đã chết rồi, Tô Duy bây giờ là thủ lĩnh của Vương Bài, Hắc Ưng.”
Lưu Dịch nhân cơ hội nói: “Vậy còn cô Tô thì sao?”
Tô Duy im lặng suy nghĩ một lúc, mới nói: “Thả người ra trước đi.”
Lưu Dịch thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, tôi sẽ phái người đưa cô Tô vể Đế Đô.” “Ừm, nhớ để mắt tới Chu An. Vương Bài nhất định phải nuốt gọn được miếng béo bở Địa Sát này.”. Truyện Đô Thị
“Vâng, đại ca.”
Sau khi Lưu Dịch rời đi, Tô Duy nhìn ra ngoài cửa sổ và nhớ lại những chuyện Lệ Quốc Minh đã dặn dò cậu ta.
Nhẫn nhịn để hoàn thành nhiệm vụ, cứ từ từ mà làm, đừng nên quá vội vàng.
Tô Duy dùng tay phải nắm chặt tay vịn xe lăn, trong mắt hiện lên sự hận thù sâu đậm: “Lục Cận Phong, tôi nhất định sẽ khiến anh phải đền mạng cho cha tôi.”
Trong những ngày Lệ Quốc Minh chạy trốn khắp mọi nơi, ông ta biết rằng mình sẽ không thể nào quay trở lại được nữa, nên đã ủy thác tất cả hy vọng lên người Tô Duy, trước khi bị bắt, ông ta đã giao những quân bài cuối cùng cho Tô Duy.
Một lô hàng trị giá hàng trăm tỷ đồng, một nhóm sát thủ đã được đào tạo bí mật.
Lưu Dịch chính là do Lệ Quốc Minh để lại cho Tô Duy.
Chính những điều này đã giúp Tô Duy có thể nhanh chóng xây dựng lại Thiên Lang trước đó trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
…...
Tô Yên còn đang bàng hoàng thì đột nhiên Lưu Dịch nói với cô rằng cô có thể đi rồi, sự suy đoán trong lòng của cô dường như đã được xác nhận.
Tô Yên có chút kích động: “Nói Hắc Ưng tới gặp tôi, bây giờ, ngay lập tức.”
“Cô Tô, đại ca của chúng tôi không có thời gian gặp cô, cũng sẽ không gặp cô. Tôi sẽ cho người đưa cô trở lại Đế Đô.”
“Cậu ta không dám tới gặp tôi à?” Ánh mắt Tô Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Dịch: “Cậu nói cho cậu ta biết nếu còn tiếp tục đi trên con đường này, sau này cậu ta sẽ không còn người chị gái là tôi nữa.”
Lưu Dịch cười nhạt: “Tôi không hiểu ý cô Tô là gì, nhưng tôi sẽ chuyển lời của cô lại cho đại ca, cô Tô, xe đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ tôi đưa cô đi ngay.”
“Không cần, tôi tự mình đi.”
“Đây là mệnh lệnh của đại ca, cô Tô, tôi chỉ đang làm theo mệnh lệnh, cô đừng làm khó tôi nữa, hơn nữa sau lần này tôi và cô Tô sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa, cho dù cô có ghét tôi đi chăng nữa, thì cũng xin cô hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi.”
Xem ra là nhất quyết muốn tiễn cô đi rồi.
Khi cô rời đi, khi Tô Yên đi qua sân huấn luyện, cô nhìn thấy Lục Cận Phong, cô trao đổi ánh mắt với Lục Cận Phong.
Ngay khi Tô Yên ra khỏi cửa, Lục Cận Phong cũng nhân lúc không ai chú ý đến liền lặng lẽ rời đi.
Lưu Dịch đích thân đưa Tô Yên đi, cùng ngồi ở ghế sau với Tô Yên, ghế trước còn có hai người nữa.
Sau khi chiếc ô tô đi ra khỏi Vương Bài liền lao thẳng về phía khu vực hồ nước.
Tô Yên không hề hoảng sợ, vừa đến hồ chứa, Lưu Dịch đã dừng xe lại: “Cô Tô, xe hình như có vấn đề rồi, chúng ta xuống xe trước đã.”
Tô Yên không nói lời nào bước xuống xe, sau đó híp mắt cười, nhìn Lưu Dịch: “Cậu ngoài mặt thì nghe theo nhưng sau lưng lại làm trái lại, cậu đang muốn giết tôi, đúng không?”
Lưu Dịch đang chuẩn bị ra tay nghe vậy thì sững sờ một chút, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Cô Tô, có cô ở đây, đại ca làm việc gì cũng phải kiêng kỵ. Chỉ khi cô chết đi rồi thì anh ấy mới có thể không còn gì vướng bận nữa, cô Tô, cảm ơn cô đã tác thành.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK