Nụ hôn chỉ kéo dài vài giây, vừa rồi chính là nụ hôn đầu tiên của anh ta, sau khi nghĩ kỹ lại thì quả thực không quá tệ, ngược lại mềm mại đến lạ thường.
Tính cách của Lâu Doanh như người phụ nữ mạnh mẽ, không ngờ rằng đôi môi của cô ta lại mềm mại, lại ngọt ngào đến vậy.
Tô Yên nhìn thấy Vạn Nhất đỏ mặt, lại nghĩ đến cảnh Lâu Doanh hoảng sợ vội vàng chạy ra khỏi phòng huấn luyện, suy đoán nói: "Cậu với Lâu Doanh, hai người, sẽ không phải là…”
"Không phải." Vạn Nhất nhanh chóng bác bỏ: "Chị dâu, em về ngủ tiếp đây."
“Cậu đi đâu vậy, trong lòng cậu nhất định có quỷ.” Tô Yên giữ chặt lấy Vạn Nhất, lộ ra khí chất người nhà mẹ đẻ, nói: “Tôi cũng chỉ có một đứa em gái là Lâu Doanh thôi, nếu cậu dám bắt nạt cô ấy, thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu.”
“Chị dâu, chị có cảm thấy có lỗi khi nói ra lời này không?” Vạn Nhất giật giật vai của mình, nói: “Hai cánh tay này của em đều do cô ây đánh gãy, ai bắt nạt ai chứ?”
“Khụ khụ!” Tô Yên ho nhẹ vài tiếng, việc bẻ gãy cánh tay này, quả thực có chút đuối lý: “Đừng chuyển chủ đề khác với tôi, tôi hỏi là vừa rồi cơ, Lâu Doanh vừa chạy vừa khóc, chắc chắn là cậu bắt nạt cô ấy rồi.”
Chuyện khóc lóc này, Tô Yên nói một cách đương nhiên.
“Khóc ư?” Vạn Nhất sửng sốt: “Không phải đến mức đó đấy chứ? Chẳng lẽ chỉ hôn một cái mà cô ấy thật sự khóc sao?”
“Hai người hôn nhau?” Giọng nói hưng phấn của Tô Yên đột nhiên cất lên cao.
Vạn Nhất vội vàng nói: “Chị dâu, chị dâu, nhỏ giọng một chút, suỵt."
Trong lòng anh ta cảm thấy rất tội lỗi.
Sau khi Tô Yên kinh ngạc xong, cười nhẹ đánh giá Vạn Nhất: "Không tệ, còn có triển vọng."
Vạn Nhất: "..."
"Chị dâu, đây chắc chắn là một sự hiểu lầm, chính xác mà nói, là Lâu Doanh cưỡng hôn em, em mới là người bị hại?”
Thật sao?
“Tốc độ, tôi muốn nghe quá trình.” Tô Yên rất cao hứng, tò mò: “Nói chi tiết hơn đi.”
Tô Yên kéo Vạn Nhất ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, cô ngồi phía đối diện, nhìn Vạn Nhất, chờ Vạn Nhất nói chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng Vạn Nhất muốn nói, nhưng chuyện xấu hổ như này, anh ta không nói lên lời.
Con mắt Vạn Nhất hoảng hốt không dám nhìn thẳng Tô Yên, do dự hồi lâu, mới nói: "Vừa rồi em suýt ngã, Lâu Doanh kéo em lại, sau đó hai đứa em hôn nhau thôi.”
Tô Yên vẫn đang chờ đoạn hôn nhau, nhưng anh ta lại không nói nữa.
Tô Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt một bộ chưa thỏa mãn: “Hết rồi?”
"Hết rồi."
“Vạn Nhất, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, cơ hội tốt như vậy thế mà cậu lại bỏ qua.” Tô Yên đột nhiên cảm thấy không thú vị.
Cô không nên mong đợi rằng Vạn Nhất sẽ làm được chuyện kinh thiên động địa gì đó.
Vạn Nhất run lẩy bẩy nói: "Chị dâu, chị đừng lừa gạt em, đây mà là cơ hội tốt à? Mẫu Dạ Xoa trở lại nhất định sẽ muốn tìm em để gây phiền phức, em nghĩ rồi, vẫn là đi lúc đêm thôi.”
“Dừng lại.” Tô Yên đứng dậy đi tới trước mặt Vạn Nhất, cô rất tò mò: “Bề ngoài của Lâu Doanh còn chưa đủ đẹp sao?”
"Đẹp."
Vạn Nhất không thể che giấu lương tâm để nói chuyện, bề ngoài của Lâu Doanh quả thật không chê vào đâu được.
Tô Yên: "Vậy thì Lâu Doanh không đủ dịu dàng sao?"
Vạn Nhất cảm thấy đó là câu nói đùa: "Chị dâu, chị thấy như thế nào?"
Người dịu dàng có thể đấm đánh bao cát trong hơn một giờ được sao?
Bản thân Tô Yên cũng cảm thấy Lâu Doanh không hợp với chuyện dịu dàng, lại chuyển đề tài, hỏi: "Nếu cậu không coi trọng Lâu Doanh nhà tôi, vậy tại sao lại muốn để cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của cậu với Lãnh Phùng? Nếu hôm nay cậu không nói lý do tại sao, thì trở về tôi nhất định sẽ nói cho Lâu Doanh, hai người các cậu không phải loại quan hệ đó, gia cảnh của Lãnh Phùng tốt, tính tình tốt, lại có năng lực, mấu chốt là anh ta thuộc mẫu người mà Lâu Doanh thích, hai người bọn họ mà ở bên nhau, nhất định sẽ rất xứng đôi.”
Vạn Nhất cảm thấy thật sâu, Tô Yên đang muốn bán Lâu Doanh cho anh ta.
"Tôi sợ rằng Lâu Doanh sẽ gài bẫy Lãnh Cục Băng." Vạn Nhất nói chắc nịch: "Tôi với Lãnh Cục Băng chỉ là anh em thôi, tôi cũng không thể nhìn anh em của mình đi vào hố lửa, nếu ai đó kết hôn với Lâu Doanh, thì nhất định trong nhà không có ngày bình yên.”
Sắc mặt Tô Yên có chút khó coi, ngay trước mặt cô nói xấu Lâu Doanh, đây không phải là đổ dầu vào lửa sao?
Tô Yên chọc vào tay đang bó thạch cao của Vạn Nhất, nói: "Cậu thực sự xứng đáng, nếu tôi là Lâu Doanh, nhất định sẽ ra tay mạnh hơn.”
“Chị dâu, đau đau đau, nhẹ thôi.” Vạn Nhất khoanh tay kêu to.
Tô Yên lại chọc mạnh xuống, xoay người bước lên lầu.
Vạn Nhất lẩm bẩm: "Đúng là hai chị em, ra tay đều độc ác như thế.”
Sau khi Tô Yên rời đi, Vạn Nhất chậm rãi ngồi ở trong phòng khách, không biết qua bao lâu, đợi đến lúc anh ta đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Phi chẳng biết xuất hiện lúc nào ở sau lưng.
Vạn Nhất giật mình: "Hạ Phi, tôi nói cả nhà nhóc toàn thích xuất hiện bằng cách xuất quỷ nhập thần à? Hơn nửa đêm không ngủ, nhóc ngồi xổm ở đây làm gì?”
“Ngài Vạn, xem ra anh thật sự không ổn.” Hạ Phi làm bộ giọng điệu người lớn: “Cũng đúng, nếu tôi là chú của nhóc, thật đúng là không quen.”
Vạn Nhất thở dài nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: "Hạ Phi, nhóc còn nhỏ, không hiểu thế giới của người lớn đâu."
Vạn Nhất dừng lại, sau đó tự cười một mình: "Kỳ thực đến chính tôi cũng không hiểu."
Anh ta không hiểu rõ chuyện, nhưng lại thích chọc tức Lâu Doanh, dường như đã thành thói quen, ở đâu có Lâu Doanh xuất hiện, thì hoàn toàn không giống nhau.
Lâu Doanh giống như một nồi nước sôi, nóng hôi hổi, khiến cho cả những người xung quanh cũng sôi sùng sục.
Anh ta thực sự không muốn Lâu Doanh đến gần Lãnh Phùng, nhưng anh ta lại chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi mối quan hệ của mình với Lâu Doanh.
Anh ta cảm thấy, cứ như thế này thì tốt rồi.
...
Ngày hôm sau.
Vạn Nhất biến mất, Lâu Doanh chỉ lẩm bẩm một tiếng, không ai biết cô ấy đang nói gì, sau đó cô ấy cùng Bạch Phi Minh đến cục cảnh sát để thực hiện một nhiệm vụ.
Lục Cận Phong đi theo Tô Yên trở về nhà họ Lục để dưỡng thương, đã mấy ngày không thấy bé ba với bé tư rồi, anh rất muốn thấy.
Vừa về đến nhà, hai tay trái phải của Lục Cận Phong ôm mỗi bên một đứa trẻ, không khỏi thở dài: “Vợ à, nếu là hai đứa con gái thì tốt biết bao."
Tô Yên cầm sữa bột đi tới: "Ý nghĩ này của anh nên sớm dập tắt đi, anh sẽ không có đứa con gái nào đâu.”
Hai đứa trẻ dường như hiểu rằng cha chúng đang ghét bỏ chúng, hai đứa trẻ tròn xoe mắt.
Lục Cận Phong vui vẻ: "Vợ à, em nhìn bọn nó này, tính tình này của bọn nó giống em như đúc, đều không phải là người sẽ chấp nhận thiệt thòi.”
Tô Yên cũng trợn mắt nhìn Lục Cận Phong: "Anh trông con đi, em đi đến công ty.
Dù sao thì tập đoàn Yên Phong phải có người trông giữ.
Chủ trên giấy tờ của công ty là Lục Cận Phong, nhưng Tô Yên là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất.
Lục Cận Phong hiện tại chỉ có thể hồi phục ở nhà, cũng chỉ có Tô Yên đi đến công ty.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên phóng khoáng lái xe Porsche đi, sau đó nhìn hai đứa trẻ trong tay, lập tức cảm thấy ănbám cũng rất ngon.
Tô Yên trực tiếp đến công ty, đậu xe xong, cô đang định lên tầng thì vô tình nhìn thấy một người quen.
Cách đó không xa, Lục Thừa Mẫn đang phát tờ rơi, nhân lúc mệt mỏi thì ngồi trên bồn hoa nghỉ ngơi.
Tô Yên đứng đấy nhìn một hồi, đi tới.
"Cửa hàng mới khai trương, mong các bạn đến ủng hộ..."
Lục Thừa Mẫn đưa tờ quảng cáo, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Tô Yên, nuốt xuống lời nói phía sau.
Tô Yên nói: "Cho tôi một tờ."
Lục Thừa Mẫn sửng sốt một chút, rồi mới đưa cho Tô Yên một tờ: "Cửa hàng tôi mới khai trương, có giảm giá."
Đó là một cửa hàng bánh ngọt.
Tô Yên hỏi: "Cậu mở à?"
Lục Thừa Mẫn gật đầu: "Đúng vậy!"
Lục Thừa Mẫn mở cửa hàng bánh ngọt, Tô Yên hơi kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng.
"Cậu có dự định làm việc khác không?"
Lục Thừa Mẫn xấu hổ cười: "Hiện tại tôi không có kế hoạch gì cả, so với Lục Cận Phong, tôi kém quá xa, anh ta có thể lội ngược dòng sau một tháng nhà họ Lục phá sản, chị nhìn tôi đi, đến bây giờ có thể mở cửa hàng bánh ngọt là đã nỗ lực hết sức rồi.”