Tần Nhã Hân cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn, từ sau khi khuôn mặt cô ta bị hủy dung thì cô ta cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình.
"Sắc đẹp đúng thật là mầm mống của tai họa."
Tần Nhã Hân nói thầm một câu, nói: "Đi, chúng ta đi xuống xem người phụ nữ này rốt cuộc thuộc về ai."
"Những người này đột nhiên xuất hiện ở đây, cô không cảm thấy rất kỳ lạ sao?" Lục Thừa Mẫn vẫn rất lo lắng: "Cô bây giờ đang là tội phạm bị truy nã đấy.”
"Ai có thể biết được tôi là tội phạm bị truy nã chứ? Vừa rồi anh cũng nghe thấy mà, bọn côn đồ này chỉ vì muốn tranh giành phụ nữ với nhau thôi, ở trên đường, chuyện này thường xuyên xảy ra, chắc anh chưa từng thấy nên thấy hiếm lạ thôi, nếu những người này thật sự có vấn đề thì chính cảnh sát là người đến chứ không phải đám người này.”
Nói xong, Tần Nhã Hân đang định xuống tầng xem trò vui, Tô Yên nhìn thấy Tần Nhã Hân đang định đi xuống tầng, cô sẽ thừa dịp bế Tứ Bảo đi, nhưng hết lần này đến lần khác, Tân Nhã Hân lại trở về, bế Tứ Bảo đang ngủ say: "Tứ Bảo, dì dẫn con đi xem trò vui nhé.”
Tần Nhã Hân lo lắng khi để Tứ Bảo ngủ trên sô pha một mình, mặc dù vẫn chưa trở mình, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Tô Yên chán nản, thật hận không thể xông tới cướp lấy, loại cảm giác chờ đợi này thật sự rất đau khổ.
Lục Cận Phong không ngờ Tân Nhã Hân sẽ quay trở lại bế đứa nhỏ đi, Tân Nhã Hân mang theo tất cả mọi người xuống tầng, Lục Cận Phong từ trên mái nhà đi xuống tụ tập với Tô Yên.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu không lấy lại được Tứ Bảo, chúng ta sẽ bị ràng buộc không làm được gì.” Tô Yên tức giận nói.
Lục Cận Phong an ủi nói: "Đừng nóng vội, đợi lát nữa nhìn xem Lâu Doanh có thể tìm cơ hội để lấy lại đứa nhỏ hay không."
"Lâu Doanh?"
Tô Yên lập tức kịp phản ứng: "Người phụ nữ tóc ngắn đó là Lâu Doanh sao? Chẳng trách em cảm thấy có chút quen mắt."
Lâu Doanh đeo mặt nạ da người để cải trang, mà nhóm người ở tầng dưới kia, cũng do Lục Cận Phong dẫn tới, đều là những người đến từ trong đêm tối, giả làm côn đồ để gây rối, gây hoang mang cho người xung quanh.
Chỉ để tìm cơ hội hốt gọn đám người này.
Tần Nhã Hân và Lục Thừa Mẫn đều ở đây, một khi Tứ Bảo tới tay rồi, thì chỉ cần Lục Cận Phong ra lệnh một câu, đừng hòng có ai thoát được.
Dưới sự "khiêu khích" của Lâu Doanh, hai phe nhóm chuẩn bị đánh nhau, thấy Tần Nhã Hân đi xuống, Lâu Doanh nói với vẻ mặt khoa trương: "Ôi trời, đây là xác ướp à?"
Khuôn mặt của Tần Nhã Hân được quấn cực kỳ chặt, thật sự trông khá giống một xác ướp.
Tần Nhã Hân nghe vậy lập tức tức giận, ánh mắt có chút đáng sợ: "Có mới là xác ướp ấy."
"Cô không phải xác ướp, vậy cô quấn mặt mình làm cái gì? Không muốn ai nhận ra à?" Lâu Doanh vừa nói vừa tiến lại gần Tân Nhã Hân, cô ta nhìn thấy Tứ Bảo đang ngủ trong lòng Tần Nhã Hân, trong lòng kích động, cũng rất ngửa tay, hận không thể bế nó lên.
Tân Nhã Hân đang chuẩn bị nổi giận thì Lâu Doanh lại nói sang chuyện khác, nói với hai phe nhóm kia: "Các anh còn ngơ ngác làm gì nữa, đánh nhau đi chứ, người nào thẳng thì đêm nay em ở với người đó.”
Hai phe nhóm đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự phải đánh nhau à?
Trước đấy đại ca cũng không có bàn giao với bọn họ như thế mà.
Kịch bản như này không đúng.
Nếu không có mệnh lệnh của Lục Cận Phong, nhóm người này chỉ có thể nghe theo Lâu Doanh, bọn họ thực sự đánh lẫn nhau.
Nhìn thấy bọn họ bắt đầu đánh nhau, Lâu Doanh và Tần Nhã Hân lôi kéo làm quen, một bộ vừa khó khăn vừa khổ sở: "Hầy, có vẻ ngoài xinh đẹp cũng không còn cách nào khác, luôn luôn có những người đàn ông vì tranh giành tôi mà đánh nhau, đúng rồi, cô thuộc băng nhóm nào? Tôi đã rất quen thuộc với chuyện này rồi, trước đây cô chưa từng thấy qua sao? Có muốn gia nhập với chúng tôi, sau này đi chơi với tôi không?"
Tân Nhã Hân lại tức giận, cô ta đường đường là cô chủ của Địa Sát, sao có thể đánh đồng với đám côn đồ này?
"Tôi.."
Tân Nhã Hân vừa mở miệng thì Lâu Doanh đã nói: "Tại sao nửa đêm nửa hôm rồi cô lại ôm một đứa trẻ tới đây, mang theo nhiều người như vậy để làm gì vậy? Ở nơi này hoang vu, đừng nói cô là cô vợ nhỏ nhà ai bỏ nhà trốn đi chơi đi chứ?"
"Cô.."
"Đứa bé này của cô trông thật đáng yêu.” Lâu Doanh hoàn toàn không cho Tân Nhã Hân cơ hội nói: "Cho tôi ôm một cái.”
"Không được.” Tân Nhã Hân ôm chặt đứa nhỏ, sau đó cô ta mới vô thức chú ý rằng, người phụ nữ tóc ngắn này cách cô ta rất gần.
"Sao cô keo kiệt thế?"
Ngoài miệng Lâu Doanh nói như vậy, nhưng cô ấy lại lén nháy mắt với hai phe nhóm kia, những người này coi như phản ứng nhanh, đánh nhau lại đánh về phía Tần Nhã Hân bên này.
Một người đàn ông cố tình đụng vào Tân Nhã Hân.
"Cẩn thận.” Lâu Doanh cố ý hét lên một tiếng, vươn tay kéo Tần Nhã Hân, động tác nhanh chóng, nhân cơ hội cướp lấy đứa nhỏ.