Vạn Nhất đã quên mất, một người ngay cả liêm sỉ còn chẳng có, làm sao có thể rụt rè đây?
Vạn Nhất ném điện thoại sang ghế xe hơi bên cạnh, khởi động xe, đạp mạnh chân ga, lái xe chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Tại một chung cư nào đó ở Đế Đô.
Cùng nơi với vụ án mạng được phát hiện, hiện trường bị phong tỏa, nhóm cảnh sát đang tiến hành tìm kiếm chứng cứ rải rác ở gần hồ nhân tạo của chung cư.
Thời tiết có phần nóng bức.
Lâu Doanh ngồi ở dưới tàng cây, xách theo một con mèo cam xuống nước, ú na ú nần, màu lông rực rỡ, sờ vào thích cực luôn.
Mười con mèo cam thì hết chín chín mập, còn có con mập núc ních nữa cơ.
Lâu Doanh cầm lòng không đặng lại sờ soạng thêm vài lần, mèo cam rất chảnh chọe, nhe răng trợn mắt với Lâu Doanh.
“Còn dữ dằn nữa là tao ném mày xuống nước tắm rửa ngay đấy.”
Mèo rất sợ nước.
Làm như là mèo cam nghe hiểu, ủ rũ thu lại vuốt mèo, ngoan ngoãn để mặc Lâu Doanh xoa vuốt lông của nó.
Lãnh Phùng đi tới: “Cô Lâu, con mèo này có thể là của người chết, trước hết để cho bọn họ mang mèo về, nói không chừng sẽ có manh mối.”
Người chết là một cô gái trẻ, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, có lẽ vẫn còn là học sinh, lúc thi thể được phát hiện thì cũng đã nổi lên mặt nước rồi.
Lâu Doanh ném con mèo cam cho Lãnh Phùng, vốn tưởng là hẹn hò, không ngờ lại bị Lãnh Phùng dẫn đến hiện trường vụ án để điều tra án.
Thế này nào có phải là thế mạnh của cô ta chứ, cô ta chỉ có biết đánh nhau thôi.
Vừa đụng đến lồng ngực Lãnh Phùng một cái là mèo cam bắt đầu giãy giụa, móng mèo sắc nhọn cào vào làn da, Lãnh Phùng theo bản năng buông ra, mèo cam lại chui vào lòng Lâu Doanh.
Lâu Doanh: “…”
Cô ta xách cổ con mèo cam: “Ôi vãi, hóa ra còn là một con mèo có khuynh hướng thích bị ngược.”
Lãnh Phùng nhìn xuống chỗ da bị mèo cào, nói: “Xem ra con mèo này rất thích cô Lâu.”
“Đây chắc chắn là một con mèo đực.”
Người nói lời này không ai khác chính là Vạn Nhất.
Lâu Doanh và Lãnh Phùng vô thức quay đầu lại nhìn sang, Vạn Nhất đứng dưới cây liễu phong độ ngời ngời, sơ mi trắng quần tây, làm màu 100%, ai không biết còn tưởng là phải đi tham gia tiệc tối nào ấy chứ.
“Vạn Nhất chết tiệt, sao anh lại ở đây?” Lâu Doanh rất bất ngờ.
“Tôi tới tìm Lãnh Cục Băng.” Vạn Nhất đi tới chỗ Lãnh Phùng, nắm tay đấm nhẹ mấy cái lên vòm ngực săn chắc của Lãnh Phùng, đây là cách thức giao lưu giữa cánh đàn ông với nhau: “Cậu quả đúng là người bận rộn, cái ngực này cứng y chang đá vậy đó, không có việc gì thì cậu bớt tập luyện lại được không, như thế này mà có ai đụng phải cậu thì người ta còn tưởng là đâm trúng tảng đá mất.”
Tay còn hơi bị đau đó nha.
Muốn biết hành tung của Lãnh Phùng không khó, gọi điện thoại đến cục hỏi một cái có thể biết được ngay.
Lãnh Phùng vạch áo sơ mi ra để lộ vòm ngực săn chắc, tay vỗ nhẹ lên đó: “Ừ, hình như hơi cứng thật.”
Vạn Nhất: “…”
Cái này chắc chắn không phải là ở cơ ngực hả?
Vạn Nhất vô thức sờ soạng ngực của mình, thử so sánh với Lãnh Phùng thật sự đúng là một con gà luộc.
Lãnh Phùng chính là hình tượng một anh chàng rắn rỏi, Lâu Doanh đứng ở trước mặt anh ta cũng hơi giống một chú chim bé nhỏ nép vào lòng.
Vạn Nhất thoáng nhìn sang Lâu Doanh hoàn toàn tập trung dán chặt hai mắt vào cơ ngực của Lãnh Phùng, chỉ thiếu điều chảy cả nước miếng, vội vàng khép quần khép áo của Lãnh Phùng lại, nghiêm túc mà nói: “Mặc quần áo đàng hoàng, cẩn thận coi chừng cảm lạnh.”
Vạn Nhất còn thấp hơn Lãnh Phùng nửa cái đầu, hơn nữa xét về mặt hình thể, Vạn Nhất cũng nhỏ hơn Lãnh Phùng một cỡ, hành động khép lại quần áo cho Lãnh Phùng của Vạn Nhất thoạt nhìn có hơi khiến cho người khác suy nghĩ bậy bạ.
Lâu Doanh cứ như phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì đó, đôi mắt kinh ngạc cũng mở lớn trừng trừng.
Vạn Nhất cùng với Lãnh Phùng, chắc không phải là… loại quan hệ đó chứ?
“đội trưởng Lãnh, có manh mối.”
Có đồng nghiệp gọi một tiếng.
Vạn Nhất vỗ vỗ ngực Lãnh Phùng: “Đi nhanh đi.”
Lãnh Phùng vừa xoay người đi, Vạn Nhất quay đầu lại là thấy được ánh mắt kinh hoảng thêm cả đồng tình kia của Lâu Doanh.
Vạn Nhất chẳng hiểu gì sất: “Cô bị làm sao vậy?”
“Anh tới tìm đội trưởng Lãnh à? Quan hệ giữa hai người là gì vậy?”
“Quan hệ gì, tôi cần phải nói cho cô biết?” Vạn Nhất nào có biết Lâu Doanh suy nghĩ cái gì, đoạn nói: “Dù sao quan hệ của hai người bọn tôi rất tốt, là cái kiểu rất thân mật đó đó.”
Thân mật trong miệng Vạn Nhất là chỉ thân mật giữa anh em với nhau.
Lời này rơi vào trong tai Lâu Doanh thế là càng thêm nghiêng trời lệch đất.
“Có phải là anh biết tôi và đội trưởng Lãnh ở cùng nhau cho nên cố ý tới không?”
Vạn Nhất bị chọc trúng tâm tư thì vẫn có chút ngượng, để tránh cho Lâu Doanh hiểu lầm, anh ta nói: “Tôi cố ý tới tìm Lãnh Cục Băng, không phải tới…” Tìm cô.
Vạn Nhất không biết, lời này càng làm cho người khác hiểu lầm.
Đoạn sau còn chưa nói xong đâu đó, Lâu Doanh thở dài một cái, vỗ vỗ bả vai Vạn Nhất, cực kỳ rộng lượng nói rằng: “Anh yên tâm, có trước có sau, tôi sẽ không chia rẽ quan hệ của hai người. Nếu anh nói cho tôi biết đội trưởng Lãnh là người của anh sớm hơn, hai người là quan hệ như thế thì tôi cũng sẽ không nổi lên ý đồ xấu với đội trưởng Lãnh nha. À đúng rồi, anh cũng đừng tự ti, bây giờ đã là xã hội gì rồi chứ, mọi người đều có thể chấp nhận, sẽ chúc phúc cho các anh, thật ra hai người thật sự rất xứng đôi.”
Vạn Nhất phản ứng kịp thời, thiếu chút nữa là bị lời nói của Lâu Doanh làm cho tức ói máu.
Anh ta thật sự không biết Lâu Doanh bỏ cái gì ở trong đầu, anh ta lại câu nào nói sai làm cho Lâu Doanh hiểu lầm, còn hiểu lầm sâu sắc như vậy.
Vạn Nhất đang muốn giải thích, Lâu Doanh lại tò mò hỏi: “Hai người ai trên ai dưới vậy?”
Vạn Nhất: “…”
Anh ta không muốn nói bất cứ điều gì nữa.
Anh ta lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, tu dưỡng hơn ba mươi năm đó, thiếu chút nữa là bị phá hủy thành công Lâu Doanh rồi.
Trên đời này sao lại có nhiều người chọc tức người khác như vậy hả.
“Đừng có ngại mà, anh cứ coi tôi như chỗ chị em đi.” Lâu Doanh nói: “Anh cũng đừng ghen tuông, tôi thật sự không biết đội trưởng Lãnh là người như thế, nếu không thì tôi cũng sẽ không thả thính anh ta mà, anh yên tâm, tôi với anh ta thật sự không có gì cả, sau này cũng sẽ không tán tỉnh cò cưa, xét cho cùng thì kiểu người giống các anh có thể tìm được một nửa phù hợp là việc rất không dễ dàng…”
Câu “Sau này cũng sẽ không tán tỉnh cò cưa” kia của Lâu Doanh làm Vạn Nhất sáng bừng hai mắt, chó ngáp phải ruồi?
“Cô thấy tôi giống người nằm dưới à? Nhất định là trên rồi.”
Vạn Nhất bất chấp tất cả, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, chỉ cần Lâu Doanh chặt đứt ý đồ với Lãnh Phùng.
Lâu Doanh lộ vẻ không tin: “Gì, nhìn cái thân hình đó của anh không giống như nằm trên lắm.”
Đừng trách Lâu Doanh hiểu lầm nha, ai bảo Vạn Nhất trước đây có người đẹp ngồi trong ngực mà vẫn có thể ngồi yên không làm bậy, 30 tuổi vẫn là một tên độc thân.
Vạn Nhất không nói lời nào, tìm tảng đá xanh ngồi xuống.
Lâu Doanh hiếu kỳ ôm mèo cam dán sát lại: “Thật không ngờ, hai ta suýt chút nữa là thành tình địch, trước đây đều là tôi hiểu lầm anh, hóa ra không phải anh không được, chỉ là đối tượng không đúng.”
Vạn Nhất im lặng che mặt.
Người này sao còn càng nói càng hăng say vậy?
“Con mèo của cô không tồi.” Vạn Nhất nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Ừ, sờ vào cũng thích lắm! Không tin anh sờ thử xem.” Lâu Doanh rất hào phóng đưa mèo cam cho Vạn Nhất.
Vạn Nhất vừa nghe thế thì hỏi: “Vừa rồi trong điện thoại cô nói sờ thích lắm, chính là con mèo này?”
“Đúng vậy.” Lâu Doanh cười nói: “Ha ha, tôi đã nói là anh biết tôi ở đây, sợ tôi câu mất đàn ông của anh nên mới cố ý tới đúng chứ, vừa rồi còn không thừa nhận.”
Cái mạch não này, Vạn Nhất hoàn toàn chịu thua rồi.
Anh ta bỗng thấy hối hận.
Điều quái lạ chính là, khi mèo cam đến trong vòng tay của Vạn Nhất thế nhưng lại hiền lành thật thà, ngoan ngoãn muốn chết luôn, còn phơi cái bụng của mình ra, vẻ mặt hưởng thụ Vạn Nhất vuốt lông cho nó.
Lâu Doanh kinh ngạc, nói: “Thật đúng là mèo đực, anh xem nó gặp phụ nữ là thân thiết quá kìa.”
Vạn Nhất không kìm được sửa lại cho đúng: “Tôi là đàn ông, cảm ơn.”
“Anh thì được coi là một nửa đàn ông.”
Vạn Nhất: “…”