Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa Sát không còn thuộc về Tần Chấn Lâm nữa, tất cả tiền bạc trước đây của ông ấy cũng đều đưa cho Tần Nhã Hân hết rồi, có thể nói Tần Chấn Lâm hai túi rỗng không.

 

Đồng chí Tần có chút xấu hổ, nhưng ông ấy da mặt dày, lăn lộn ở trong giới nhiều năm như vậy cũng không phải là uổng phí.

 

“Ba người lên phòng đợi đi. Tôi đi nhà vệ sinh một chút rồi sẽ đến ngay.”

 

Ba người xoay người bước đi, Tần Chấn Lâm Viễn lập tức kéo Tô Yên qua một bên nói: “Con gái, mượn chút tiền xài đi.”

 

Tô Yên cũng sảng khoái: “Nếu thua tính phần cha, nếu thắng, là của con.”

 

Đứa con gái này, sao lại có thể lừa cha của mình như vậy?

 

Tâm tư của Tần Chấn Lâm giằng co một hồi: “Được!”

 

Tô Yên lập tức chuyển một triệu cho Tần Chấn Lâm.

 

Lệ Uyển đang đứng cách vài mét quan sát, không nói gì.

 

Tay của Tần Chấn Lâm hôm nay thật sự rất xui, một triệu chưa đầy một giờ đã hết sạch rồi.

 

Không phải tiền của ông ấy, Tần Chấn Lâm thua cũng không cảm thấy xót, lập tức đi hỏi con gái lấy tiếp.

 

Hôm nay Tô Yên đang vui, Tần Chấn Lâm muốn bao nhiêu, cô sẽ đưa cho bấy nhiêu.

 

Đều là người trong nhà chơi mạt chược với nhau, thua hay thắng đều ở trong nhà của mình.

 

Hôm nay Tô Đình Nghiêm đột nhiên gặp vận may, một mình thắng cả ba nhà, kiếm được rất nhiều tiền, cười tươi như hoa.

 

Một câu nói của Tô Yên, ông ta lập tức không cười nổi nữa.

 

“Đồng chí Tô, thắng được nhiều như vậy rồi, đủ để tiêu mấy tháng lận nhỉ. Vậy lợi nhuận của công ty sáu tháng tiếp theo cũng không cần phải cho ông đâu nhỉ.”

 

Tô Đình Nghiêm: “...”

 

Tô Yên bị mê tiền như vậy, cô còn có thể để mình chịu thiệt sao?

 

Cuối cùng, cả người Tô Đình Nghiêm đều nổi da gà.

 

Mọi người đều đang sôi nổi, náo nhiệt, nhóm người Lục Cận Phong, Vạn Nhất và Hạ Đồng cũng đến rồi.

 

Trời sụp tối, bật hết đèn lên, một nhóm người ra sân nướng thịt, uống rượu.

 

Tô Yên cầm ly nước trái cây, nhìn mọi người quây quần bên nhau trò chuyện cười nói, trong lòng cũng rất vui.

 

“Tô Yên, con có thấy Tiểu Duy không?” Tô Đình Nghiêm đi tới và hỏi.

 

Sau đó Tô Yên mới nhận ra Tô Duy không biết đã đi đâu rồi.

 

“Đồng chí Tô, cha đi ăn gì đó trước đi, con đi tìm người.”

 

Tô Yên đếm lại ố lượng người, không chỉ có Tô Duy không có ở đó, mà Hạ Phi cũng không có.

 

Ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Lục.

 

Tô Duy đang đứng bên bờ ao đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cả người đều khuất dưới đám dây leo, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không nhìn thấy người.

 

Hạ Phi đang ngồi xổm phía sau một phiến đá xanh lớn, để nghe trộm.

 

Khoảng cách hơi xa, lại có tiếng gió, nên không thể nghe thấy rõ.

 

Hạ Phi nấp cơ thể vào, thận trọng tiến đến gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK