Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ba người đám Lục Cận Phong thuận lợi đoạt được thuốc rời đi, Tần Nhã Hân vô cùng không cam lòng, nhưng cái bụng của cô ta to như vậy nên cũng chỉ có thể nhìn đám người Tô Yên rời đi.

Cả đám họ đi rồi, Chu An mới bảo người kiểm tra bến tàu, phát hiện vốn dĩ là không có bom. Anh ta bị lừa rồi.

Chu An tức tối đến không chịu được, bàn về độ gian xảo đúng thật anh ta vẫn không thể qua mặt được Lục Cận Phong.

Không thể trừ khử Lục Cận Phong, nhưng mà đây cũng là cơ hội tốt để trừ khử Tô Duy.

Cũng trở mặt rồi, Chu An cũng không còn gì để bận tâm nữa.

Anh ta cười lạnh một tiếng, nhìn qua Tô Duy nói: "Trừ khử mày thì Vương Bài sẽ như rắn mất đầu, tao cứ giá họa cho Ám Dạ thì Địa Sát sẽ chính là ngư ông đắc lợi."

Con thuyền hữu nghị nhỏ bé này nói lật là lật.

Tô Duy cười nhạo: "Muốn giết tao, mày còn chưa đủ trình đó đâu. Có ngon thì cứ cho người nhào vô."

Nói xong, Tô Duy xoay người nhảy xuống sông Mân Giang.

Nói lời cay nghiệt nhất, hành động lại kinh hãi nhất.

Chu An: "..."

"Anh đúng là vô dụng." Tần Nhã Hân đi ra, ưỡn cái bụng lớn mắng: "Cơ hội tốt như vậy mà anh cũng không đoạt được thuốc, còn để cho Tô Yên đi như vậy, anh có thể làm được gì ra hồn chứ."

Vốn dĩ Chu An đã buồn bực trong lòng lắm rồi, mới vừa rồi bị Lục Cận Phong đạp một cước trên ngực vẫn còn nhói, nay Tần Nhã Hân lại không có lấy một câu quan tâm đã trực tiếp mắng mỏ anh ta, cơn tức tối trong lòng càng thêm tích tụ.

Chu An không để ý tới Tần Nhã Hân, ra lệnh cho cả đám ở đó: "Lên xe, quay về."

Nhìn thấy Chu An không để ý tới mình, Tần Nhã Hân càng thêm tức tối: "Chu An, tôi đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe thấy không vậy hả. Anh là cái đồ vô dụng, đồ bỏ đi."

"Đừng có mắng tôi là đồ bỏ đi nữa." Chu An bỗng bùng nổ chỉ vào Tần Nhã Hân: "Tôi là chiều cô quá rồi, cô muốn trừ khử Tô Yên thì tự cô đi làm."

Tần Nhã Hân bị quát đến sững sốt: "Chu An, anh nói thêm câu nữa thử xem. Anh vốn là thứ đồ bỏ đi, đến cả đầu ngón chân của Lục Cận Phong cũng không sánh được. Tôi mặc kệ, anh nhất định phải đoạt lại thuốc, hoặc là trừ khử Tô Yên, nếu không thì tôi sẽ giết chết con trai của anh."

 

"Tùy."

Lần này Chu An cũng không đi theo Tần Nhã Hân nữa, trực tiếp lên xe.

Anh ta cũng muốn trừ khử Lục Cận Phong, nhưng mấy lần đều không đấu lại người kia thì anh ta biết làm sao được?

Anh ta cũng không thể thật sự đi tìm đường chết được.

Cánh tay và vai còn dính kim châm, Tần Nhã Hân cũng không hỏi thăm nửa câu khiến trong lòng Chu An có chút mất mát.

Chu An trực tiếp bảo người lái xe rời đi, Tần Nhã Hân trợn tròn mắt.

Đến cả át chủ bài cũng đã lấy ra uy hiếp Chu An rồi, nhưng lần này người kia vậy mà lại không có phản ứng như ý của cô ta.

Bây giờ Tần Nhã Hân mà rời khỏi Chu An nhưng trong tay lại không có thứ gì, thậm chí đến tánh mạng cũng chưa chắc giữ được, dù sao cô ta đã bị Lãnh Phong ghim rồi.

"Chu An."

Tần Nhã Hân phát điên hét lớn một tiếng, cũng không lâu sau đó Chu An cho quay đầu xe lại, lạnh lùng liếc nhìn Tần Nhã Hân một cái: "Lên xe."

"Tôi không lên..."

Tần Nhã Hân lại giở thói bướng bỉnh con nít, lời còn chưa nói xong đã thấy Chu An như muốn quay xe đi, lúc này cô ta mới nén lửa giận lại rồi lên xe.

Sau khi lên xe, chuyện đầu tiên Tần Nhã Hân làm chính là gửi một mail nặc danh cho Lục Cận Phong, kèm theo tấm hình khi nãy vừa chụp.

Ảnh được chụp rất chất lượng, góc độ đều canh rất chuẩn xác, chỉ chụp đúng cảnh Tô Yên nắm tay Lục Cận Phong chứ không bị xen vào thêm những người khác. Nếu như không biết, nhìn ảnh này còn thật sự cho rằng Tô Yên lén lút sau lưng Lục Cận Phong tìm một người đàn ông cục mịch nào đó, rồi đến đêm khuya thanh vắng hẹn người đàn ông cục mịch đó ra bến tàu ngắm trăng nữa cơ.

Chu An liếc nhìn một cát, biết rõ Tần Nhã Hân đang làm gì. Anh ta cong môi cười châm biếm, cũng không có nói với Tần Nhã Hân rằng người đàn ông mà Tô Yên nắm tay đó là Lục Cận Phong.

Tần Nhã Hân bắt được biểu cảm của Chu An, cười lạnh nói: "Lần này tôi không hề bày trò, những cử chỉ thân mật vừa nãy của Tô Yên với người đàn ông xa lạ đó khiến tôi không tin giữa hai người họ là trong sáng, chẳng qua là tôi chỉ nói sự thật cho Lục Cận Phong biết mà thôi."

 

Chu An không bày ra chút cảm xúc, chỉ nói một câu: "Cô vui thì được rồi."

Nhưng ngữ điệu đó, nghe kiểu gì cũng có chút như đang chế giễu vậy.

Lục Cận Phong đang trở về bệnh viện cùng Tô Yên thì nhận được một mail nặc danh, vừa click mở đã phát hiện là hình chụp của mình và Tô Yên mới vừa nãy ở bến tàu, lập tức nhíu mày.

Tô Yên ngó đầu thoáng nhìn qua, thấy ảnh chụp cũng rất bất ngờ: "Ai gửi vậy?"

Cô và Lục Cận Phong nắm tay được chụp cận.

Tiêu đề mail ghi là giữa đêm khuya cô hẹn hò ở bến tàu cùng với một người đàn ông xa lạ.

Lục Cận Phong nói: "Nếu như đoán không nhầm là Tần Nhã Hân, vừa nãy cô ta cũng ở bến tàu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK