Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 385: Ngoại Truyện: Hiên Tuyết – Tình Yêu Phá Kén 7

Đã lâu không hoan ái nên cô có phần ngượng ngùng căng thẳng.

Hai người đều cảm thấy nóng nhiệt, hỗn loạn xen lẫn khoái cảm, trước mắt Dụ Thiên Tuyết hiện lên từng đợt mê ly, phảng phất như cái gì đều không nắm bắt được, theo bản năng cô muốn lui về phía sau, bàn tay giữa hai chân lại xâm vào càng sâu, lập tức chọc tới điểm mẫn cảm bên trong, bỗng nhiên cô ngâm ra tiếng, cả người run rẩy một trận.

Nam Cung Kình Hiên vịn chặt gáy cô, nhẹ nhàng hôn cô, cảm thụ được nhiệt độ cũng như súc cảm cùng sự căng chặt quen thuộc bên trong, thong thả mà kiên định kích thích làm cô lại lần nữa run rẩy.

Khát vọng trong thân thể dần dần bị bậc lửa, khó có thể kháng cự.

“Kình Hiên…… Ô……” Cánh môi hơi hơi thả lỏng liền bị lấp kín, dây áo ngủ của Dụ Thiên Tuyết trượt xuống theo cánh tay, eo bị anh gắt gao nắm lấy, xoa nắn dán sát thân thể anh.

Tình cảm mãnh liệt giờ mới chính thức bắt đầu.

Nam Cung Kình Hiên ôm chặt người phụ nữ nhỏ nhắn trong lòng ngực, hơi thở dốc nóng như lửa phun ra nuốt vào ở giữa mái tóc cô, cô bấu chặt bả vai anh, co rúm người run nhè nhẹ, thời điểm chịu không nổi liền cắn một ngụm lên bả vai rắn chắc của anh.

Ngón tay quen thuộc làm càn mà ra vào nơi ướt át, đâm thật sâu vào địa vực mềm mại nhất của cô.

Đầu ngón tay anh đã ướt đẫm dịch mật.

Cô đã chuẩn bị tốt.

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi buông người phụ nữ nhỏ trong lòng ngực ra, cúi đầu xuống tìm được cánh môi cô mà gắt gao hôn, giọng khàn khàn lẩm bẩm: “Em cũng muốn đúng không? Thật ướt……”

Dụ Thiên Tuyết vừa mới phục hồi tinh thần trong sự trêu chọc từ ngón tay mị hoặc của anh, đôi mắt long lanh mê ly lập loè, nghe lời anh nói thì không khỏi đỏ mặt, đấm bờ vai của anh một cái, ngay sau đó môi lưỡi đã bị chiếm cứ, hơi thở nóng như lửa của anh rót vào cái miệng nhỏ xinh của cô.

Thân thể nam tính cường tráng chặt chẽ ngăn chặn cô, hơi dùng lực mà tách hai chân ngượng ngùng của cô ra, mạnh mẽ đâm thẳng.

“A!” Bị anh cường hãn xâm nhập, Dụ Thiên Tuyết chấn động kêu nhỏ ra tiếng.

Cảm giác vật nóng bỏng ở cửa động, nhưng chỉ tiến vào được một tấc, cô cảm giác được lực lượng đáng sợ của vật nóng bỏng kia, cánh môi đã bị cô cắn đến đau đớn, trên trán thấm ra lớp mồ hôi mỏng.

“Đau không?” Nam Cung Kình Hiên cố nén suy nghĩ muốn vọt thẳng vào, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, khàn khàn hỏi.

“…… Anh chậm một chút…… Em……” Dụ Thiên Tuyết ngượng ngùng đến mặt đỏ bừng, cắn môi, đôi mắt ướt nước nhìn anh.

Nam Cung Kình Hiên yêu thương mà hôn hôn môi cô, giọng khàn khàn: “Anh biết…… Đã lâu không chạm vào em, anh biết em sẽ khó chịu…… Ngoan, anh sẽ chậm rãi……”

Cảm giác nóng bỏng không có thối lui, hòa hoãn một chút lại tiếp tục tiến vào từng chút, địa phương mềm mại bên trong chậm rãi giãn ra, phảng phất như không có việc gì mà bị buộc nở rộ ở dưới thân anh……

Dụ Thiên Tuyết bất lực muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng chỉ có thể ôm lấy lưng anh, mấy ngón tay mảnh khảnh cào ra từng vệt đỏ trên lưng anh, ở nháy mắt anh hoàn toàn xuyên vào chỗ sâu nhất trong cô, một trận khoái cảm mãnh liệt từ trong cơ thể len lõi khắp người, khiến cô suýt nữa bật khóc ra tiếng.

Rốt cuộc đã hoàn toàn chiếm hữu cô, Nam Cung Kình Hiên khó có thể lại nhẫn nại, biết thân thể nhỏ xinh lại hoàn mỹ của cô đã chuẩn bị xong, anh hôn một cái lên trán cô, nắm chặt vòng eo cô, thong thả mà kiên định ra vào.

Một chút một chút, rõ ràng mà mẫn cảm.

Vật lớn nóng như lửa kia mang theo lực lượng mạnh mẽ mà ma sát, tiến vào chỗ sâu nhất.

Ẩn nhẫn ngâm nhỏ thành tiếng, từ thấp đến cao, khó có thể khống chế mà nức nở rên rỉ.

Nam Cung Kình Hiên hôn cánh môi cô, ngón tay mè nheo cằm cô, như là vuốt ve bảo bối của riêng mình, mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô đều nổi lên nhàn nhạt phấn hồng, giơ tay là có thể với tới nơi nào cũng nóng hổi, cô sớm đã động tình, hai người dây dưa giao hoan quên trời quên đất, cô đã bắt đầu biết phải như thế nào để đón ý nói hùa cùng anh, làm cho lý trí cố duy trì của anh cũng dần dần thoát cương, cuối cùng, anh gầm lên, gắt gao siết lấy thân thể cô, suýt nữa siết đến cô hít thở không thông, dưới thân phóng đãng mà hung hăng xỏ xuyên.

Lực đạo trên lưng anh càng ngày càng mạnh, cô nức nở, sắp không chịu nổi sự dã man của anh.

Nam Cung Kình Hiên đã tận lực khống chế mình không nên quá phóng túng, nhưng chung quy là không thắng nổi khát vọng cháy bỏng trong đầu, mút cần cổ trắng như tuyết mê người của cô, dường như muốn nuốt luôn cô vào bụng.

Ở chỗ chặt chẽ giao hợp, bàn tay tà mị vuốt ve ma sát, hòa hoãn đau rát nơi đó, để cô có thể thừa nhận khát vọng của anh.

“Thiên Tuyết……” Rốt cuộc trước mắt Nam Cung Kình Hiên cũng trở nên mê ly, mồ hôi từ trên trán nhỏ giọt xuống, dừng ở trước bầu ngực trắng như tuyết, động tác càng thêm dồn dập cuồng vọng, khàn giọng lẩm bẩm: “Thiên Tuyết……”

Lực đạo ngón tay cô trên lưng anh càng lúc càng mạnh, Nam Cung Kình Hiên cũng biết năng lực thừa nhận của cô đã đến cực hạn, cuối cùng, anh cúi đầu gắt gao cắn cánh môi cô, kêu lên một tiếng rồi kịch liệt run rẩy, phun bắn thật sâu ở bên trong người cô.

“……” Dụ Thiên Tuyết nức nở thét chói tai, bên trong nóng bỏng làm cho cô thất thần run lẩy bẩy một lúc.

Từ căng chặt đến phóng thích, khoái cảm cực hạn mà sung sướng kia khiến Nam Cung Kình Hiên thật lâu mới lấy lại tinh thần, cánh tay cường tráng sắp siết chết thân thể mềm mại dưới thân.

Sống lưng chạy qua từng đợt khoái cảm sung sướng, mê ly mà thoải mái muốn chết.

Ngậm cánh môi mềm của cô, luyến tiếc nhả ra, anh thở hổn hển, sau cơn thoả mãn vẫn vuốt tóc sau gáy cô, hôn môi cô thật sâu, tuyên cáo sự độc quyền chiếm hữu.

Dụ Thiên Tuyết đã sắp ngất đi, mái tóc bị mồ hôi trên người anh nhỏ xuống ướt nhẹp, suy yếu đến cực điểm nhưng vẫn xinh đẹp mê người.

“Thiên Tuyết…… Tỉnh tỉnh……” Nam Cung Kình Hiên cảm thụ được sự nóng bỏng cùng mồ hôi sền sệt trên người cô, thực thích loại cảm giác cùng cô dính ở bên nhau như thế này, khàn khàn nhẹ giọng gọi: “Tỉnh tỉnh…… Khó chịu không? Muốn đi tắm không?”

Một hồi lâu Dụ Thiên Tuyết mới chậm rãi thức tỉnh từ trong hôn mê, hàng mi như cánh bướm run run ướt nhẹp.

Đầu lưỡi cô bủn rủn, không dùng được lực, cũng nói không nên lời.

Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên càng thêm say đắm, bên trong mang theo sự yêu thương tận xương, bàn tay nâng sau lưng cô để cô thoải mái mà nằm ở trong ngực anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô, hòa hoãn khoái cảm mãnh liệt vừa qua.

“Bị sưng ……” Cô khẽ khàng phun ra hai chữ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, dáng vẻ nhu nhược rất đáng thương.

Nam Cung Kình Hiên trầm thấp cười khẽ, hôn vành tai cô, phả ra hơi thở nóng hổi: “Phải không? Chỗ nào sưng?”

Dụ Thiên Tuyết nhíu mày, duỗi tay đấm đánh bờ vai anh.

Nam Cung Kình Hiên bắt lấy tay cô, đặt ở ngực mình, để cô cảm giác được nhịp tim đập của anh: “Thiên Tuyết…… Có em ở bên người thật tốt…… Cứ như vậy cả đời cùng anh, được không?”

Cô ngước mắt, nhỏ giọng nói: “Em không muốn cả đời bị anh bắt nạt…… Em muốn phản kháng……”

Đã quen cô hay nói những câu gây mất hứng như thế, sự ấm áp trong lòng Nam Cung Kình Hiên cũng không giảm, khàn giọng hỏi: “Phải không? Phản kháng như thế nào?”

Cô há miệng, cắn một ngụm lên cổ anh.

“……” Nam Cung Kình Hiên hít khí, nhưng thực tế cũng không đau, chỉ cảm thấy tê tê dại dại.

“Đầy người anh đều là mồ hôi em còn cắn…… Mặn không?” Anh xoa xoa tóc cô, cười khẽ hỏi.

Vừa cắn xong thì Dụ Thiên Tuyết liền hối hận, nhíu mày nhả ra, ủy khuất nói: “Mặn.”

 

Chương 386: Ngoại Truyện: Hiên Tuyết – Tình Yêu Phá Kén 8

Nam Cung Kình Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi đỏ hồng của cô lên mà hôn môi.

Hô hấp của cô đều bị đổ ở môi lưỡi anh, ái muội mà thương tiếc.

Không hiểu sao Dụ Thiên Tuyết bỗng nhiên bị cảm động, duỗi tay khoanh lại cổ anh, đón ý nói hùa với nụ hôn của anh.

Cô cảm thấy mình chính là may mắn, chẳng sợ lúc ban đầu gặp nhau đã làm cho mình thương tích chồng chất máu hồng loang lổ, nhưng mặc kệ kiếp số qua đi có bao nhiêu lớn, vẫn còn có người canh giữ ở bên cạnh mình, giữa đêm khuya ôm cô vào lòng cho cô sự ấm áp yêu thương, hết thảy tựa hồ đều trở nên đáng giá.

*****

Trong văn phòng trung tâm Huệ Minh, chủ quản Chương vừa lơ đãng liền đánh ngã ly nước.

“Anh cẩn thận!” Dụ Thiên Tuyết vội vàng đứng dậy, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho anh ta.

“À à, để tôi, để tôi tự làm.” Chủ quản Chương đại kinh thất sắc, tránh đi tay cô, tự mình lấy khăn giấy lau cái bàn.

Thông minh như Dụ Thiên Tuyết, nơi nào có thể nhìn không ra anh ta đang khẩn trương.

Uyển chuyển nhẹ nhàng mà vòng ra phía sau anh ta, cô chậm rãi cong lưng nhỏ giọng nói: “Chủ quản, vậy xem như anh đã đồng ý nha? Tuần sau tôi đi làm, anh muốn theo mức lương trước kia trả cho tôi, hay dựa theo tỉ lệ trích phần trăm, không được làm bộ, nói như vậy là quyết định rồi?”

Trái tim chủ quản Chương vừa mới hoãn một khắc, tức khắc lại bị gắt gao níu lên.

“Tôi nói này bà cô, cô…… Cô buông tha tôi được không? Tôi đây trên có già dưới có trẻ, thoạt nhìn tôi giống như người dám đua với người khác lắm sao?” Anh ta đơn giản vòng qua bàn đứng đối diện mà nói chuyện với cô: “Để cô tiếp tục công tác ở đây? Chồng cô mà biết sẽ giết chết tôi!”

“Đừng nói nghe dọa người như vậy,” Giọng nói của Dụ Thiên Tuyết hơi thả lỏng, tùy tay lấy cuốn sách trên kệ sách qua nhìn: “Mấy ngày hôm trước tôi có hỏi anh rồi, bằng chứng nhận tư cách có thể dùng không, nếu không thể thì anh cho rằng tôi thi văn bằng này ở Mỹ làm cái gì? Bên Kình Hiên anh cũng không cần lo lắng, tôi sẽ đi nói với anh ấy —— còn nữa, ai nói với anh là tôi không thể đi làm?”

“Haiz, tôi nói này ——” Chủ quản Chương nghẹn một hơi ở cổ họng.

Chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy lạ, dứt khoát đi rót một ly nước khác, liều mạng uống nước để hạ hỏa.

“Tôi nói này Thiên Tuyết, tôi nói thật với cô vậy,” Chủ quản Chương rốt cuộc mở miệng: “Nếu là trước kia, cô muốn trở về công tác, bằng vào biểu hiện làm việc trước kia của cô, tôi một trăm lần hoan nghênh, nhưng tình huống hiện tại cô cũng biết, cô đi đến chỗ nào cũng đều là một vị tôn phật a! Cả nhà Nam Cung đều phải cung phụng cô, cô mà ở chỗ này đi làm, ai còn dám tới?”

“Vậy ý anh là tôi nên bị gác xó, mỗi ngày ở nhà làm bà chủ gia đình, chờ đến trăm năm sau hẳn là còn được hong gió đặt ở trong viện bảo tàng lịch sử cho đời sau chiêm ngưỡng?”

“Ai da tổ tông của tôi ơi,” Chủ quản Chương đỡ trán: “Nhà cô không phải còn có cô công chúa nhỏ sao? Vừa mới sinh hơn một tháng, cô mau về nhà chăm con đi!”

Dụ Thiên Tuyết buông tạp chí, ánh mắt mát lạnh: “Tôi muốn làm gì anh cũng muốn cắm một câu sao?”

Nói xong cắn cắn môi, ánh mắt giảo hoạt mà ái muội, nhẹ giọng nói: “Nếu không anh tới nhà tôi hỗ trợ trông trẻ ha? Tôi thấy anh rất hứng thú, dù sao tôi không muốn bị con cái buộc ở bên người, anh muốn đến thì tôi thành toàn anh a.”

Chủ quản Chương ngậm ở trong miệng một ngụm nước rốt cuộc cũng bị sặc.

“Khụ khụ khụ……”

Dụ Thiên Tuyết thu hồi tươi cười, xả qua tờ khăn giấy, thực săn sóc mà đưa cho anh ta.

Đầu năm nay, cơm có thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói bậy, bằng không sẽ xảy ra sự cố.

“Cô nói…… Nói đi cô muốn thế nào!” Chủ quản Chương có chút bất chấp tất cả.

“Ba ngày sau tôi lại đến báo danh,” Dụ Thiên Tuyết nhìn ngày ở cuốn lịch trên bàn của anh ta một cái, lúm đồng tiền như hoa: “Chủ quản, về sau sinh hoạt của ’tiểu nữ’ sẽ toàn bộ dựa vào anh, thất kính thất kính.”

Chủ quản Chương nằm liệt trên ghế, ngoài cười nhưng trong không cười: “Khách sáo khách sáo.”

*****

Từ trung tâm Huệ Minh đi ra, nhận được điện thoại của Dạ Hi.

“Chị dâu, chị mau tới đây,” Trong giọng nói của Nam Cung Dạ Hi tràn đầy bất mãn cùng ủy khuất: “Quán cà phê Phong Vận, mau tới mau tới!”

“Hiện tại sao? Cô ở đó làm cái gì?”

“Thân cận.”

“——!” Dụ Thiên Tuyết thiếu chút nữa dẫm đến chân mình, mày đẹp nhăn lại: “Thân cận????”

Tài xế xe nhà chậm rãi ngừng ở bên cạnh cô.

“Dạ Hi, cô từ từ, hiện tại tôi lập tức đi qua!” Dụ Thiên Tuyết cảm giác như mình đang nghe truyện huyền huyễn, nhanh chóng nói một câu liền bước lên xe.

—— thân cận?

Trong nhà không có ai an bài cho cô ấy thân cận a! Con nhỏ này đi thân cận với ai???

Quán cafe Phong Vận ở phụ cận Lịch Viễn, chỉ cách mấy con phố mà thôi, Dụ Thiên Tuyết xuống xe, dặn dò tài xế xe nhà đi trước, cô không biết lại ở chỗ này ngốc bao lâu, có khả năng sau đó sẽ cùng Dạ Hi đi dạo cũng không chừng.

Đi vào bên trong quán cafe, tiếng Saxophone vang du dương nhẹ nhàng.

Dụ Thiên Tuyết tìm kiếm Nam Cung Dạ Hi giữa mấy người khách ít ỏi, cuối cùng nhìn thấy cô ở lầu hai trang nhã.

Cô đang giận dữ, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ mê ly dưới ánh sáng đèn, vỗ bàn một cái, mở miệng nói: “Có con thì làm sao? Năm nay tôi mới 27 tuổi còn chưa tới 28, nếu không có con thì chứng tỏ mấy năm nay tôi chính là lưu luyến bụi cỏ phong lưu khoái hoạt, hoặc chính là độc phụ tịch mịch khó nhịn, vậy không phải nói tôi một tay lôi kéo con gái sống uổng thời gian sao? Đúng là tôi đã từng kết hôn, nhưng tôi điều tra qua anh cũng vậy a, hơn nữa con anh không chỉ có một đứa! Anh nói thử tôi có chỗ nào không xứng với anh, nếu hôm nay anh không nói rõ một hai ba, anh đừng mơ tưởng đi khỏi đây!”

Dụ Thiên Tuyết vừa muốn đẩy cửa, liền nghe thấy một tiếng rống như vậy.

Trời đất ơi……

Cô giơ tay tay xoa xoa trán, không dám nhìn kỹ người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía mình trông như thế nào, vội vàng gõ gõ cửa: “Dạ Hi, chị có thể vào không?”

“Nha! Chị dâu!” Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu kêu một tiếng, lửa giận tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên có chút ủy khuất, đứng lên nói: “Chị dâu vào đi!”

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi đi vào, đi đến bên cạnh Dạ Hi, lúc này mới nhìn đến bộ dáng người đàn ông đối diện.

Một khuôn mặt trầm tĩnh kiên nghị, thoáng nhìn thì không có gì loá mắt, nhưng sau khi quan sát mới mơ hồ có thể nhìn ra vẻ thản nhiên cùng trầm ổn giữa mày, môi mỏng hơi hơi nhấp không phát ra âm thanh, tựa hồ hết thảy đều ở trong tầm khống chế của anh ta.

Ánh mắt anh ta vốn dừng ở trên người Nam Cung Nam Dạ Hi, nhìn đến Dụ Thiên Tuyết, lúc này mới hơi hơi nhíu mày.

“Dụ tiểu thư, hân hạnh.” Anh ta nhận ra Dụ Thiên Tuyết, ưu nhã đứng dậy, vươn tay.

“Chào anh,” Dụ Thiên Tuyết mang theo vẻ xin lỗi vươn tay ra: “Ngượng ngùng, Dạ Hi nói chuyện tương đối thẳng tính, nếu có mạo phạm xin anh thứ lỗi.”

Ánh mắt anh ta lưu chuyển, lại lần nữa đảo qua Nam Cung Dạ Hi, chỉ là cong cong môi, một câu cũng không nói.

“Úc Phong.” Anh ta giới thiệu tên của mình.

Dụ Thiên Tuyết ngồi xuống cùng Nam Cung Dạ Hi, ở dưới bàn véo mu bàn tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Từ nơi nào tìm tới đàn ông? Như thế nào lại đi thân cận?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Dạ Hi thoáng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở trong yến hội ngày đó đó, anh ấy đi thay chú của anh ấy, em coi trọng, đương nhiên muốn lôi kéo anh ấy đi thân cận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK