“Cậu không có cơ hội đó.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói xong, cúp điện thoại.
Trên áo sơ mi còn vương mùi hương của cô, Nam Cung Kình Hiên có hơi tham luyến, ngón tay thon dài cài cái nút áo cuối cùng, suy ngẫm nhớ lại chuyện cũ —— tên Lạc Phàm Vũ kia cũng có ý tứ với Thiên Tuyết sao? Trước kia, đích thật là anh có nhận ra, nhưng không nghĩ tới, tên này thật sự không e dè mà còn thừa nhận.
Chỉ có điều…… Thừa nhận cứ thừa nhận, anh sẽ không cho tên đó có cơ hội thừa lúc trống chỗ nhảy vào.
Bất cứ kẻ nào cũng đều không được.
******
Sáng sớm, ở sân bay, cổng đón khách đã có không ít người đang bồi hồi chờ đợi.
Chuyến bay quốc tế đã trễ hai giờ, Dụ Thiên Tuyết nhìn thời gian trên điện thoại di động lần nữa, càng thêm kiên nhẫn chờ đợi, tài xế đi tới bên cạnh cô, nói: “Dụ tiểu thư, nếu không cô nghỉ ngơi trước một chút, tôi ở chỗ này coi chừng, chuyến bay đến tôi sẽ gọi cô.”
Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên nhìn người tài xế thật thà đàng hoàng trước mắt, đây là người mà Nam Cung Kình Hiên sắp xếp cho cô, trước kia, dù ở biệt thự Nam Cung cũng chưa từng gặp qua người tài xế này, cô ngẩn ra, nhìn thêm mấy lần, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Kình Hiên ở trên người của người đàn ông này.
“Không cần, cám ơn,” Dụ Thiên Tuyết lễ phép gật đầu, nói: “Tôi muốn tự mình đợi em gái.”
Ròng rã năm năm không gặp Thiên Nhu, không lời nào có thể diễn tả được cảm giác ở trong lòng cô, nhớ tới những tấm hình đã xem qua, bây giờ, rất nhanh thì hai chị em có thể gần trong gang tấc, Dụ Thiên Tuyết rất khẩn trương, rất khẩn trương rất khẩn trương.
Đợi thêm khoảng hơn nửa giờ, rốt cuộc cũng bắt đầu phát loa thông báo, cuối cùng thì chuyến bay Thiên Nhu ngồi đã tới.
Trong cabin.
Máy bay dừng hẳn, tất cả hành khách đều lục tục đi ra ngoài, nữ tiếp viên hàng không đứng ở cửa cabin chỉ dẫn mọi người không cần chen lấn lẫn nhau, bỗng nhiên thấy một cô gái châu Á xinh đẹp vẫn còn ở chỗ ngồi, đi tới nhẹ giọng nói: “Vị tiểu thư này, máy bay đã hạ cánh, xin mời xuống máy bay.”
Dụ Thiên Nhu nhẹ nhàng nâng mắt lên, đáy mắt trong suốt có chút nghi hoặc chưa tiêu tán.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe thấy, tôi xuống ngay.” Cô khép tờ báo trong tay lại, cởi dây an toàn ra, ngẫm nghĩ một chút vẫn là bỏ tờ báo vào trong túi xách, đi theo mấy hành khách còn lại ra khỏi cabin.
Nhưng cô vẫn không quên nội dung trong tờ báo ——
Thành phố Z tảng sáng, trong tất cả các tờ báo buổi sáng, đều có một bức hình phóng đại chụp trong bệnh viện chiếm toàn bộ cả một trang báo, trên hàng tít không phải là sự kiện hôn ước của nhà Nam Cung danh môn vọng tộc, thế nhưng tựa đề lại làm cho người ta vô cùng khiếp sợ, ‘Con gái duy nhất của tập đoàn La thị chịu nỗi khổ bị cường bạo, nhưng vị hôn phu vẫn không rời không bỏ’, trên đó viết tất cả những gì có liên quan đến bọn họ, từ N năm trước kia định ra hôn ước, bắt đầu viết từ khoảnh khắc đó, viết vô cùng thần kỳ, La Tình Uyển bị người cường bạo, Nam Cung Kình Hiên vẫn hết lòng chăm sóc, còn công bố rằng, một ngày chưa tìm ra người cường bạo, thì một ngày sẽ không kết hôn.
Trong hình, La Tình Uyển điềm đạm đáng yêu ngồi ở trên giường bệnh rơi nước mắt, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thâm tình nhìn cô ta.
Ánh mắt của anh, vẫn thâm thúy như thế, làm cho người ta không thể phỏng đoán được
Dụ Thiên Nhu kéo hai cái túi trên vai một, liếc mắt nhìn bên ngoài cabin, suy nghĩ, anh có tới đón cô hay không?
Từ trước tới nay, cô không hề biết những điều có liên quan đến anh, chỉ vì anh nói không muốn cho cô chú ý những tin tức ngổn ngang kia, vì vậy, trong mấy năm nay, thật sự cô cũng không hề tìm hiểu, đến cùng là gia tộc Nam Cung có bao nhiêu quyền thế, rốt cuộc thì người đàn ông tên Nam Cung Kình Hiên kia có bao nhiêu bí mật, thế nhưng cô lại có thể….., ngay cả anh đã có vị hôn thê mà cũng không biết.
Toàn bộ mọi chuyện có chút hỗn loạn, Dụ Thiên Nhu đi xuống bậc thang, nhìn đại sảnh sân bay rộng lớn trống trải, thấy hơi hoảng hốt.
Nhưng ngày hôm qua anh đã nói, chị sẽ đến đón cô!!
Dụ Thiên Nhu giật mình, nhớ tới người chị thân yêu nhất của mình, nhớ tới ba năm mất đi ánh sáng, từ năm mười bốn tuổi đến mười bảy tuổi, chị đã liên tục ở bên cạnh cô, hốc mắt trở nên ươn ướt, bước chân cũng tăng nhanh.
Đi ra đại sảnh, bước qua vạch cách ly màu đỏ, ánh mắt Dụ Thiên Nhu tìm kiếm chung quanh.
“Vị tiểu thư này.” Một giọng nói du dương dễ nghe vang lên bên tai.
Dụ Thiên Nhu xoay người lại, thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, vóc người cao ngất thon dài, tuấn nhã thoát tục, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt mà tà mị, cô ngẩn ra: “Anh gọi tôi phải không?”
“Tôi muốn xác nhận thử xem có đúng là cô hay không……” Lạc Phàm Vũ lấy ra một tấm hình của cô, bên dưới góc phải viết tên của cô.
Dụ Thiên Nhu nhìn thoáng qua, đó là hình cô tham gia tiệc rượu ở đại học Natividade, trong mắt thoáng qua ánh sáng, gật đầu một: “Là tôi, anh…… Tới đón tôi sao?”
“Rất hân hạnh gặp cô, Thiên Nhu,” Lạc Phàm Vũ cười yếu ớt, vươn tay: “Tôi là Lạc Phàm Vũ.”
Dụ Thiên Nhu do dự một chút, đưa tay ra bắt tay với anh.
Anh buông tay ra, lấy điện thoại di động ra gọi một mã số, ánh mắt mềm mại, mang theo nụ cười nói: “Thiên Tuyết, cho cô một quả surprise, nhìn hướng bên trái, Thiên Nhu đang ở bên cạnh tôi.”
Hô hấp của Dụ Thiên Nhu cứng lại, theo ánh mắt của anh nhìn sang, cách hơn 50m ở sau lưng, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, vầng trán của hai người cực kỳ giống nhau, một thanh nhã thành thục, một thanh thuần động lòng người.
“Chị……” Dụ Thiên Nhu nhẹ nhàng kêu một tiếng, không thể kháng cự chạy về phía phương hướng của cô, mái tóc dài như tơ nhẹ nhàng tung bay ở phía sau: “Chị, em về rồi!”
Suýt nữa Dụ Thiên Tuyết không tin vào mắt mình, cho đến khi cảm xúc chân thật cùng sức nặng lao vào trong ngực của cô, cô mới phản ứng được, theo bản năng cũng ôm chặt em gái, nói thật nhỏ: “Tiểu Nhu……””Chị……” Trên mặt Thiên Nhu lộ ra nụ cười vui sướng ngọt ngào, nhưng trong nháy mắt ôm lấy cô, trong đôi mắt đã dâng tràn nước mắt, ròng rã năm năm ở nước ngoài, sự vất vả cùng nỗi khổ chờ đợi chợt thoáng qua, Thiên Nhu nghẹn ngào thì thầm: “Chị của em, em rất nhớ chị……”
Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết đã rớt xuống, ôm người thân duy nhất của mình, nói không ra lời.
“Mắt em có thể nhìn thấy rồi sao?” Dụ Thiên Tuyết kéo tay cô qua, cẩn thận nhìn cô, đối diện là một đôi mắt long lanh trong suốt: “Nhìn thấy từ lúc nào? Sẽ không còn vấn đề gì đúng không?”
Thiên Nhu gật đầu một, đôi mắt càng lúc càng sáng rực động lòng người, dịu dàng nói: “Đã không còn vấn đề gì, Nam Cung nói em không thể hoàn toàn bỏ kiểm tra định kỳ, vì thế mấy năm nay em đều đi tái khám đúng hạn, chị, em thật sự khỏe rồi, em có thể gặp lại chị, dường như đã rất rất lâu không nhìn thấy chị, chị…… Giống như chín chắn hơn, lần trước gặp, chị mới 19 tuổi……”
Dụ Thiên Tuyết không nhịn được mà bật cười, nước mắt trong suốt đảo quanh trong hốc mắt, siết chặt tay cô: “Dường như thật sự đã qua nhiều năm, chị còn rất nhiều chuyện chưa nói cho em biết.”
Cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cô còn có một bảo bảo đáng yêu nhất trên thế giới.
“Không sao, chị, về sau chúng ta tuyệt đối tuyệt đối không tách ra, chị có rất nhiều thời gian để nói với em.”
Xa xa, Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn hai chị em mảnh khảnh xinh đẹp này, giống như đang thưởng thức một bức tranh: “Chậc chậc, thật là làm cho người ta hâm mộ, tôi bắt đầu cảm thấy mình có một đứa em trai thì tốt rồi……”
Chậm rãi đi tới, cầm hành lý của Dụ Thiên Nhu lên, Lạc Phàm Vũ cười yếu ớt nói: “Đi thôi, sau này hai người vẫn còn rất nhiều thời gian, không chỉ có mấy phút đồng hồ này.”
Hai người gật đầu, hướng phía ngoài sân bay đi tới.
“Chị, em vẫn luôn không có hỏi chị…… Rốt cuộc chị và Nam Cung có quan hệ gì? Khi đó, tại sao anh ấy phải đền bù giúp đỡ em ra ngoài nước chữa bệnh, còn học xong đại học?” Ngồi lên xe Thiên Nhu mới hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, rất sợ mình hỏi quá đột ngột: “Sáng sớm hôm nay, em đọc báo thấy tin vị hôn thê của anh ấy bị người ta cường bạo, gần đây anh ấy rất khổ sở phải không?”
Hô hấp của Dụ Thiên Tuyết cứng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra cảm xúc phức tạp.
Xếp gọn hành lý, Lạc Phàm Vũ giơ tay tới trước mặt Thiên Nhu, vỗ một phát ra tiếng, hấp dẫn lực chú ý của cô qua anh, cười khẽ nói: “Người đẹp, mấy chuyện này nói ra rất dài dòng, rất khó nói, đừng làm khó dễ chị của cô nữa.”
Làm khó? Thiên Nhu có chút không hiểu, chăm chú nhìn Lạc Phàm Vũ, nhìn ánh mắt vô tội mà tinh khiết kia, Lạc Phàm Vũ cảm thấy nhột nhạt trong lòng.
“Ok, ok, cô hỏi đi.” Anh giơ tay đầu hàng, cười yếu ớt, phát hiện ra mình không có sức chống cự đối với loại ánh mắt này.
“Những chuyện đó, sau này chị sẽ nói cho em biết……” Dụ Thiên Tuyết vừa mở miệng nói chuyện, điện thoại di động trong túi đã vang lên.
Cô do dự một chút mới bắt máy.
Trong điện thoại di động, giọng của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp đậm đà mang theo sự từ tính, thật thấp hỏi: “Đón được em ấy chưa?”
“Dạ, đón được rồi, bọn em đang ở cùng nhau.” Trong lòng Dụ Thiên Tuyết vô cùng ấm áp, tay phải nắm chặt tay Thiên Nhu.
“Vậy thì tốt, vui không?” Trong giọng nói của Nam Cung Kình Hiên xen lẫn tiếng cười ấm áp, hơi khàn khàn hỏi cô.
“Vui……” Dụ Thiên Tuyết thành thật trả lời, cộng thêm một câu êm ái tiếp theo: “Cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn bây giờ,” Giọng của anh càng lúc càng trầm thấp mập mờ, giống như đang dán sát tai của cô mà nói chuyện: “Sau này em sẽ có cơ hội bồi thường cho anh, em biết dùng cái gì để bồi thường, phải không?”
Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, cắn môi, có chút khó khăn nói: “Em không thèm nghe anh nói nữa.”
“Hôm qua thoải mái không?” Giọng anh hàm chứa nụ cười, được voi đòi tiên.
“Anh……” Dụ Thiên Tuyết giơ ngón tay ở nút cắt đứt cuộc gọi: “Lần sau em sẽ nói cho anh biết, em không thèm để ý tới anh nữa”
Nói xong cũng cắt đứt.
Lạc Phàm Vũ đuổi tài xế đi, tự mình ngồi vào chỗ tài xế, qua kính chiếu hậu nhìn nét mặt của cô.
Quả nhiên, phụ nữ đang yêu là đẹp nhất, chính cô cũng không biết cô có bao nhiêu xinh đẹp.
“Bây giờ đưa hai người về khu Bích Vân, Thiên Nhu có muốn mua gì đó không? Tôi đi cùng cô.” Lạc Phàm Vũ biết, giờ phút này không thể trêu đùa Dụ Thiên Tuyết, đành phải đặt lực chú ý ở trên người em gái cô.
“Đồ dùng căn bản em đều có, không cần mua,” Thiên Nhu nhẹ nhàng tựa vào bờ vai của Dụ Thiên Tuyết, kéo tay cô qua, hỏi: “Chị kết hôn rồi sao? Có phải chồng chị vừa mới gọi điện thoại cho chị hay không? Bây giờ chúng ta đi đến nhà của chị à?”
Dụ Thiên Tuyết vừa phục hồi tinh thần lại từ trong những lời trêu chọc của Nam Cung Kình Hiên, lại bị câu hỏi của Thiên Nhu gây khó khăn, đôi mắt trong suốt lộ ra mấy phần phức tạp, không biết phải trả lời như thế nào.
Ngón tay mảnh khảnh vén mấy sợi tóc ở gò má, hàng mày thanh tú trên gương mặt mỹ lệ của cô nhíu lại, xinh đẹp động lòng người.
“Xác thực đó xem như là nhà của chị cô,” Đôi mắt thâm thúy của Lạc Phàm Vũ bắt được ánh mắt của cô, thay cô trả lời Thiên Nhu: “Về sau cũng là nhà của cô.”
“Vậy không được,” Thiên Nhu cười rộ lên: “Nếu như chị đã có chồng, vậy thì tôi chỉ có thể tạm thời ở một thời gian ngắn, tôi biết, tôi không thể ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của anh chị.”
Chương 256: Cô Xác Định, Tiểu Nhu Đối Với Nam Cung Chỉ Là Cảm Kích?
Nhất thời, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh.
Dụ Thiên Tuyết không biết phải mở miệng nói cái gì, đôi mắt mát lạnh như nước đành nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm tay Thiên Nhu, đối với tương lai có phần mê mang luống cuống, giờ phút này, ở trong lòng cô, Thiên Nhu giống như một tờ giấy trắng tinh khiết, phải nói thế nào cho Thiên Nhu biết toàn bộ chuyện đã xảy ra với mình trong năm năm qua? Cô phải nói sao đây, Thiên Nhu sẽ nghĩ như thế nào?
Cho đến lúc xe ngừng lại, vừa bước xuống xe, đôi mắt trong suốt của Thiên Nhu lộ ra sự mê hoặc cùng suy đoán, nhìn kiến trúc hoa viên trước mắt.
Thời điểm xe vừa chạy qua, cô đã nhìn thấy mấy chữ ‘Khu Bích Vân’, hẳn là tên của khu nhà này, nhìn phụ cận có vẻ u tĩnh, chắc là cách trung tâm chợ một đoạn, nhưng kiến trúc ở đây rất độc đáo, nếu muốn sở hữu một căn hộ nhỏ ở chỗ này, theo giá thị trường trong nước, không có mấy triệu căn bản là không thể có.
Chị…… Tại sao lại có nhà ở đây?
“Từ nước ngoài về sao cô mang ít đồ như vậy, mấy thứ khác đâu?” Lạc Phàm Vũ lấy hành lý trong cốp xe ra cho cô, cười yếu ớt hỏi.
Thiên Nhu ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, nói: “Đồ đạc không nhiều lắm, số còn lại không mang theo, đã quyên cho bọn nhỏ ở giáo đường rồi.”
“Chậc chậc, cô bé tốt bụng,” Lạc Phàm Vũ vẫn tươi cười: “Đi thôi, đi lên xem một chút, cô đứng ở nơi này làm gì?”
“Tôi……” Thiên Nhu muốn nói lại thôi.
“Tôi đang suy nghĩ, tại sao Nam Cung không đến đón tôi.” Cô vẫn thành thật nói.
“……” Lạc Phàm Vũ bỗng nhiên cứng họng, đôi mắt thâm thúy hơi kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ một chút mới bật cười trả lời: “Gần đây tên kia hơi bận, nếu không thì cậu ấy cũng sẽ đi đón cô, thế nào, cô muốn thấy cậu ấy?”
Thiên Nhu gật đầu, vẻ mặt có hơi buồn rầu: “Từ năm mắt của tôi tốt lên, bắt đầu từ lúc đó tôi chưa từng nhìn thấy người thật của anh ấy, anh thì sao? Anh là bạn của anh ấy à? Hay là bạn của chị tôi?”
“Tôi cũng xem như là người theo đuổi chị cô……” Lạc Phàm Vũ sâu kín nói, nhìn cô bỗng nhiên trợn to đôi mắt, giơ lên ngón tay làm động tác ‘suỵt’, cười yếu ớt nói tiếp: “Chị của cô vẫn còn chưa biết, hơn nữa, nếu để tên Nam Cung kia biết tôi trắng trợn táo bạo như thế, nhất định sẽ giết tôi, đi thôi, tôi dẫn cô đi lên xem nhà.”
Thiên Nhu vẫn chưa hiểu ý tứ của anh, nhìn anh đi vào, không thể làm gì khác hơn là nhấc chân đuổi theo.
Gian phòng rộng rãi sáng ngời, ưu nhã mà tĩnh lặng.
“Tiểu Nhu, tạm thời em ở phòng này, chị đã thu thập xong giúp em, còn cần gì thì nói chị biết, chị thu xếp cho em.” Dụ Thiên Tuyết quay đầu lại, cười nhẹ, nói.
Nhưng khi quay đầu lại, mới thấy cô đang ngẩn người nhìn điện thoại di động.
“Sao vậy, có vấn đề gì không?” Cô nghi ngờ hỏi.
Thiên Nhu lắc đầu, đi tới nhìn thoáng qua gian phòng, cắn cắn môi mới lên tiếng: “Chị, em cảm thấy chị rất thần bí, năm năm không gặp, hình như chị thật sự có rất nhiều chỗ không giống, tựa như căn nhà này, em không dám mở miệng hỏi rốt cuộc là làm sao mà có, có phải mọi người lại muốn nói cho em biết, chuyện này rất phức tạp hay không?”
Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ trung thanh tú của cô, lại một lần nữa bị cứng họng.
“Thiên Nhu, chúng ta từ từ nói được không? Có một số việc chị không thể nào lập tức nói cho em biết, em cũng sẽ không tiếp nhận ngay được, cho chị chút thời gian được không?” Đi tới nắm tay của cô, Dụ Thiên Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói.
“Được,” Thiên Nhu trả lời rất dứt khoát, trong đôi mắt tinh khiết như nước có sự tín nhiệm, mỉm cười tươi như hoa: “Em biết chị có thể lừa bất cứ ai cũng sẽ không lừa em, em tin tưởng chị, đúng rồi chị, chị biết Nam Cung có vị hôn thê không? Có phải tình cảm của họ rất tốt hay không?”
Hàng mi thật dài chầm chậm rũ xuống, trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết có chút mờ mịt, thì thầm nói: “Đúng là anh ấy có vị hôn thê, tình cảm giữa bọn họ…… Chị không rõ lắm.”
Thiên Nhu lẳng lặng nghe, cũng có chút ấm ức, nhẹ giọng nói: “Anh ấy chưa hề nói gì với em, em cũng không có hỏi…… Chị, em có mang quà về tặng cho mọi người, chị chờ một chút, em lấy cho chị!”
Cô chạy đi lấy hành lý của mình, bóng dáng mảnh khảnh mà dịu dàng.
Lạc Phàm Vũ lắc đầu đi tới, khóe miệng hàm chứa nụ cười, thấp giọng nói với Dụ Thiên Tuyết: “Sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng? Năm năm qua, tên Nam Cung kia đã đầu độc em gái cô như thế nào? Thoạt nhìn em gái của cô rất thích cậu ấy!”
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nâng đôi mắt trong suốt lên nhìn hắn.
Lạc Phàm Vũ rất có tự giác, nụ cười càng sâu hơn, nghênh tiếp ánh mắt của cô: “Có phải miệng của tôi hơi ‘quạ đen’ hay không, hả?”
“Anh không có,” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, thanh âm vẫn rõ ràng bình tĩnh: “Tôi không ngốc, tự mình cũng cảm giác được, năm năm nay anh ấy đã trợ giúp Tiểu Nhu rất nhiều, Tiểu Nhu sẽ không không biết ơn.”
“Vậy sao?” Lạc Phàm Vũ sờ sờ cằm, suy tư: “Cô xác định đó là biết ơn?”
Dụ Thiên Tuyết còn muốn nói gì đó, Thiên Nhu đã chạy tới, cầm theo một cái hộp nho nhỏ đưa cho cô: “Cái này là tặng cho chị, chị, hồi đó chị đã từng nói với em là muốn có một sợi dây chuyền như vậy, em biết rõ nhãn hiệu đó, nhưng khi ấy chúng ta mua không nổi, ở nước ngoài có thể mua rẻ hơn trong nước, rất ưu đãi, chị, chị yên tâm, em không có xài tiền bậy bạ, em dùng tiền làm thêm ngoài giờ để mua, còn có cái này, em muốn đưa cho Nam Cung……”
Cô cẩn thận cầm hai cuộn giấy, phía trên là màu vàng óng ánh chói mắt động lòng người.”Là bằng cấp, có phải rất tầm thường hay không? Nhưng em cảm thấy, nếu tặng quà khác cho anh ấy cũng không hay, chỉ có cái này, còn có thư chứng nhận học bổng!” Thiên Nhu cười yếu ớt, vẻ mặt tràn đầy sự ước mơ cùng ngọt ngào: “Chị thấy được không?”
Dụ Thiên Tuyết đè tất cả suy nghĩ phiền loạn xuống đáy lòng, nhàn nhạt cười, nhìn cô, nói: “Được.”
Ở bên cạnh, Lạc Phàm Vũ nhìn cô gái nhỏ có lúm đồng tiền như hoa không rành việc này, trong lòng rất muốn cười, nhưng cười lại có chút khổ sở, giữa Thiên Tuyết và Kình Hiên xảy ra chuyện gì, cô bé này cũng vẫn còn chưa biết……
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm, ở nhà hàng Lạc thị, đi chứ?” Anh vỗ tay phát ra tiếng, sảng khoái nói: “Coi như là đón gió tẩy trần cho em gái cô, đợi Kình Hiên tan việc, tôi sẽ kêu cậu ấy trực tiếp tới đó!”
“Nhà hàng của anh? Có tốn tiền không?” Dụ Thiên Tuyết cố ý hỏi.
“Người đẹp, cô nói đi?” Anh bật cười, hỏi lại.
“À…… Hóa ra anh làm ngành ăn uống,” Thiên Nhu kinh ngạc nhìn nhìn anh: “Thật sự tôi không nhìn ra, nhưng nghe nói ngành ăn uống trong nước cũng rất có tiền đồ nha.”
Lạc Phàm Vũ sợ run một giây, tiếp theo cười ha hả, nhất thời, không khí vui vẻ tràn ngập khắp căn phòng.
Thiên Nhu trợn to hai mắt, cũng không biết rốt cuộc là anh đang cười cái gì.
Đồng thời tiếng cười cũng làm dịu áp lực của mọi người, khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn, làm cho người ta tạm thời quên đi những chuyện hắc ám nặng nề kia, giống như tất cả mọi tốt đẹp đều phủ xuống nơi đây.
*****
Đêm, phòng ăn ‘Mê’
Nam Cung Kình Hiên chạy một mạch từ bệnh viện tới đây, nhìn thời gian, đã trễ mấy phút.
Không có cách nào, ở Lịch Viễn mở hội nghị cấp cao hơn nửa ngày, lúc xế chiều, cha mẹ của La Tình Uyển bay gấp về, trực tiếp đến bệnh viện nhìn con gái, vì phòng ngừa ông già bị tức sinh bệnh, Nam Cung Kình Hiên cũng phải xuất hiện trong bệnh viện đúng giờ, không thể tránh khỏi một trận quở trách vô cùng đau đầu nhức óc—— chắc hẳn, tất cả các bậc cha mẹ thấy con gái xảy ra chuyện như vậy đều sẽ mất khống chế, anh thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời.
Cha mẹ nhà họ La cũng không đổ lỗi lên trên đầu anh, dù sao, trong đoạn thời gian đó anh mới vừa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, một dao nơi bụng kia, suýt nữa đã lấy đi tính mạng của anh.
Cộng thêm những hình ảnh giả vờ ân ái qua báo chí, ít nhiều cũng giảm bớt nỗi sầu lo của cha mẹ nhà họ La.
“Tình Uyển, tất cả đều đã qua, không phải lo lắng, chỉ cần Kình Hiên còn đối đãi tốt với con thì không có gì phải sợ, dầu gì thì trải qua chuyện này, tình cảm của hai đứa lại có thể hài hòa như lúc ban đầu, đừng nên náo loạn nữa, hãy để cho ba mẹ an ổn tuổi già,” Mẹ La run giọng nói: “Con biết không, chuyện sự cố thật sự dọa mẹ sợ muốn chết, nếu như sự cố đó thật sự nháo lớn, nhà của chúng ta gần như không giữ được, thật sự không biết là ai đã giúp chúng ta, chẳng lẽ……”
Ánh mắt mẹ La nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên, vui vẻ nói: “Kình Hiên, chẳng lẽ là cháu ra tay?”
Trên giường bệnh, La Tình Uyển nghe mẹ hỏi, trong lòng kinh hoảng run rẩy một trận, nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên.
Thân ảnh kiêu căng cao ngất của Nam Cung Kình Hiên tựa vào bàn, bờ môi lễ phép tươi cười nhưng lộ ra sự âm lãnh cùng vẻ giễu cợt, mở miệng nói: “Lúc đó tôi không có tinh thần cũng như thể lực, không rảnh giúp các người, vì thế cũng hơi tò mò, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà những tin tức mặt trái kia đều bị áp xuống, thậm chí thân nhân của người bị sự cố cũng không dám lên tiếng tố cáo đòi bồi thường cao…… Tôi cũng rất muốn biết, đến cùng có phải là tác dụng của việc mạnh mẽ uy hiếp cùng trấn áp hay không, dù sao thì loại chuyện như vậy tôi làm không được…… Tình Uyển, cô biết không?”
La Tình Uyển quá mức chột dạ, sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em…… Không rõ lắm.”
Mẹ La nhìn ánh mắt có chút đáng sợ của anh, theo bản năng hỏi: “Kình Hiên, thật sự cháu không ngại Tình Uyển gặp phải chuyện như vậy sao? Còn chuyện cô tình nhân kia, Dụ Thiên Tuyết đó…… Cháu thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta à?”
“Tôi nghĩ tôi không có biện pháp khác,” Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên vẫn ở trên người La Tình Uyển, u lãnh mà mập mờ: “Tất cả mọi người đều đang kêu gào con gái của dì có bao nhiêu đáng thương, nếu như lúc này tôi vứt bỏ cô ta thì có bao nhiêu bội bạc, vì danh tiếng của nhà Nam Cung, dĩ nhiên tôi sẽ không đẩy cô ta ra trong lúc này —— nhưng, dì hẳn là biết tính cách của tôi, không phải tất cả đàn ông đều trở nên lương thiện, ít nhất, tôi sẽ không rời bỏ Thiên Tuyết, chuyện của con gái dì, tôi sẽ điều tra tìm hiểu rõ, nếu không, chuyện hôn ước, nghĩ cùng đừng nghĩ.”
Trong nháy mắt, mẹ La khiếp sợ, không nghĩ tới vẫn là giống y như trước kia!
“Cháu…… Uyển nhi đã bị như vậy cháu lại còn nghĩ tới phụ nữ khác, cháu có lương tâm hay không!” Bà vừa khóc vừa mắng.
“Cho tới bây giờ, lương tâm của tôi đều dành cho người đáng giá,” Nam Cung Kình Hiên cầm chìa khóa lên đi ra bên ngoài, ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của bà: “Đừng hướng về phía tôi mà khóc, lại càng không nên mắng chửi tôi, người cường bạo cô ta không phải là tôi, vì thế đừng tìm tôi thanh toán, nếu như phải chịu trách nhiệm, Thiên Tuyết và con trai càng cần tôi chịu trách nhiệm —— Dì nói đúng không?”
Nói xong, anh cũng xoay người rời đi, không chút nào để ý trận thống mạ xé lòng ở sau lưng.
Xe chậm rãi dừng ở cổng nhà hàng.
Nam Cung Kình Hiên vẫn ngồi lại trong xe một hồi, chậm rãi thả lỏng tâm tình mới xuống xe đi vào.
Người bồi bàn mở cửa kính, bóng dáng mạnh mẽ cao ngất của Nam Cung Kình Hiên bước vào, dưới ánh đèn thủy tinh trong suốt lấp lánh, trong tiếng đàn violon du dương, anh thấy ba người kia ngồi ở một cái bàn.