Nghe anh nhẹ giọng khuyên nhủ dỗ dành, Dụ Thiên Tuyết từ từ bình tĩnh lại, nhưng vẫn có phần lo lắng, trong lòng cô, Thiên Nhu vẫn cần có người chăm sóc, cô lo lắng cho em gái cũng giống như lo lắng cho Tiểu Ảnh……
“Anh nói em ấy sẽ đi đâu? Nếu như em ấy cố ý không muốn cho chúng ta tìm được, vậy không phải ngay cả một chút đầu mối chúng ta cũng không có?” Dụ Thiên Tuyết cau mày lo lắng, cô hiểu Thiên Nhu, nếu quả thật muốn rời đi, nhất định sẽ không lưu lại dấu vết.
“Thiên Tuyết,” Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng ngắt lời cô, cầm tay cô, dẫn dắt cô ôm lấy thắt lưng tinh tráng của mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chăm chú nhìn cô, nói thật nhỏ: “Em ấy đã trưởng thành, năm nay đã 22 tuổi, đã là người lớn, em ấy có trách nhiệm với bản thân mình.”
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết lộ ra chút yếu ớt, cô thoáng hoảng hốt, dường như rất mệt mỏi.
Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, lại nhẹ giọng nói điều gì đó bên tai cô, cuối cùng mới dỗ cô yên tâm lại.
Đưa cô lên trên lầu nghỉ ngơi, xuống lầu thì đụng phải Nam Cung Ngạo, ánh mắt của ông lão lấp lánh tinh thần, nhìn lên trên lầu hạ thấp giọng hỏi: “Nha đầu Thiên Tuyết kia lại có à?”
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm vẻ mặt vui mừng quá mức của ba mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Ba thích?”
“Con……” Nam Cung Ngạo xụ mặt xuống, chỉ vào anh: “Thằng nhóc thúi này, con nói chuyện như vậy sao? Đứa nhỏ ở trong bụng kia là cốt nhục của nhà Nam Cung! Ba không thích thì ai thích hả?!”
Nam Cung Kình Hiên tiếp tục đi xuống lầu: “Vậy thì mau mau định ra ngày cưới, cô ấy đã mang thai hơn hai tháng, trễ nữa thì sẽ khó mặc áo cưới, ba đừng chỉ nhớ kỹ con của cô, cũng phải nhớ thương cô ấy mới được, ngộ nhỡ cô ấy không vui, không muốn sinh thì làm sao đây?”
Trên vầng trán tuấn tú lộ ra vài phần âm lãnh và giảo hoạt, đưa lưng về phía Nam Cung Ngạo, không để cho ông nhìn thấy.
Mà Nam Cung Ngạo thế nhưng lại thật sự nghĩ ngợi cẩn thận, nghĩ chuyện này đúng thực là vô cùng cấp bách, bàn tay nặng nề vuốt ve cây gậy, xoay người đi vào phòng sách gọi điện thoại sắp xếp.
*****
“Nam Cung thiếu gia, đã vận dụng hết nhân lực bên thành phố S giám sát tung tích của Trình Dĩ Sênh, cho dù anh ta sử dụng phương tiện giao thông nào cũng không thoát được, trừ khi anh ta lựa chọn đi bộ qua lại giữa các tỉnh, đồng thời chúng ta cũng đang giám sát tình trạng tài khoản của anh ta, chỉ cần có giao dịch là chúng ta sẽ phát hiện được, anh ta kiên trì không được bao lâu.”
Một người đàn ông cao ngất ngồi ở phía đối diện bàn làm việc nhàn nhạt nói.
Nam Cung Kình Hiên ngồi trên ghế xoay, chăm chú nhìn tình hình phân bố nhân lực trên màn hình, mở miệng nói: “Chỗ này không cần bố trí quá nhiều người, cậu ta là người thông minh, sau ngày bị Phàm Vũ phát hiện hành tung, nhất định cậu ta sẽ chạy sang địa phương khác, căn bản sẽ không để cho chúng ta kịp bố trí người…… Hiểu không?”
Người đàn ông mặc y phục đen ngẩn ra, hỏi: “Thiếu gia, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Tìm chút chuyện hấp dẫn cậu quay trở về,” Nam Cung Kình Hiên trực tiếp nói: “Một người đang chạy trốn, nếu thấy một chút hi vọng thì sẽ đi theo, đừng để cậu ta cảnh giác, phóng một lổ hổng cho cậu ta để cậu ta tự đi vào.”
Người đàn ông mặc y phục đen cau mày: “Ý của thiếu gia là……”
Nam Cung Kình Hiên lẳng lặng nghĩ ngợi trong chốc lát: “Hai ngày nay bên Dạ Hi có động tĩnh gì không?”
“Thưa thiếu gia, gần đây tâm tình của tiểu thư Dạ Hi vẫn không tốt, thường chạy tới chạy lui giữa biệt thự Nam Cung và nhà của cô ấy, có lúc còn quên đón tiểu thư Y Y tan học, bảo mẫu trong nhà cô ấy cũng đã nghỉ, thư ký và trợ lý của Trình Dĩ Sênh có tìm qua cô ấy, nhưng tiểu thư Dạ Hi không hiểu gì về phương diện làm ăn, trực tiếp nói với bọn họ tự sanh tự diệt cũng tốt.”
Suy nghĩ quanh quẩn trong đầu, Nam Cung Kình Hiên không có cách nào xác định, có phải hiện tại Dạ Hi đối với Trình Dĩ Sênh đã chết tâm rồi hay không, bọn họ truy đuổi trong phạm vi lớn như vậy, tất cả hành động đều ở dưới mí mắt của cô ta, phụ nữ đều là động vật mềm lòng, khó đảm bảo cô ta sẽ không cố ý chừa cho Trình Dĩ Sênh một con đường sống.
Hiện tại Trình Dĩ Sênh đã thua, người mà anh ta còn có thể cầu cứu là ai……
Có lẽ, chỉ có thể chờ, chờ anh ta cùng đường??
“Tiếp tục giám sát cử động của Dạ Hi, trông chừng nó cũng đừng để cho nó phát hiện, những chuyện khác chờ tôi sắp xếp,” Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói: “Tôi thấy cậu ta còn có thể chống đỡ thêm một thời gian ngắn, đợi qua hôn lễ, tôi sẽ dọn dẹp cậu ta……”
Suy nghĩ kỹ càng xong, ngoại trừ Dạ Hi có thể nhớ đến chút tình nghĩa vợ chồng giữa bọn họ, Nam Cung Kình Hiên không nghĩ ra còn có ai khác.
Cô em gái này của anh, ngoài mặt chính là ngang ngược càn rỡ, nhưng thực tế, trong lòng yếu đuối đến đáng thương.
“Phía Thiên Nhu thì sao? Có tin tức gì không?” Nam Cung Kình Hiên hỏi.
“Thưa thiếu gia, hiện giờ chúng ta chỉ có thể sàng lọc tất cả những công ty có nhu cầu tuyển dụng nhân viên mới trong khoảng thời gian ba tháng nay, vừa mới nhận việc cho đến trở thành nhân viên chính thức, trên hệ thống tra không có, chúng ta chỉ có thể từ từ sàng lọc, như vậy rất chậm, xin hỏi thiếu gia có một vài mục tiêu tập trung nào không? Ví dụ như chuyên ngành của tiểu thư Thiên Nhu có khả năng sẽ đảm nhiệm công việc gì?”
Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua một tia sáng, thúc đẩy ghế xoay đến trước một máy tính khác, ngón tay ưu nhã đặt trên bàn phím, nhẹ nhàng ấn vài phím, đây là máy tính mà Thiên Nhu đã sử dụng khi ở khu Bích Vân, đúng là cô đã đăng nhập vào vài trang web có thông báo tuyển dụng, nếu cô gửi lý lịch sơ lược anh sẽ tìm ra, nhưng lúc này, tất cả dấu vết trong máy tính đã bị dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn không lưu lại một điểm nhỏ nào, không để lại chút đầu mối gì.
Cô gái nhỏ này, tâm tư kín đáo nổi lên cũng khiến người ta không biết phải làm như thế nào.
“Tiếp tục lục soát, nếu có kết quả thì nói cho tôi biết ngay lập tức.” Anh nhàn nhạt nói.
Nam Cung lão gia đã thả tin kết hôn của bọn họ ra ngoài, ở đây Thiên Nhu chỉ có một người thân là Thiên Tuyết, dù có bao nhiêu hiểu lầm, cũng không quản giữa chị em các cô có mâu thuẫn gì, người chị ruột duy nhất sắp kết hôn, là em gái, cô thực sự sẽ không tới sao?
Hàng mày khẽ nhíu chậm rãi buông lỏng, quyết định sau cùng của Nam Cung Kình Hiên chính là chuyên tâm qua hết mấy ngày này, chuyện Trình Dĩ Sênh, chuyện Thiên Nhu, hi vọng có thể để đến sau hôn lễ sẽ giải quyết.
Trong lúc này, anh không cho phép có bất kỳ điều không may gì xảy ra.
*****
Lạc Phàm Vũ trở về từ thành phố S, phong trần mệt mỏi, cũng không nghỉ ngơi, lái xe chạy thẳng đến khách sạn.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian vừa đúng.
Vừa đi vào hành lang đã thấy một bàn ấm áp, dáng người ưu nhã cao ngất của Nam Cung Kình Hiên luôn chói mắt và có sức hút, còn Dụ Thiên Tuyết thì mặc một thân váy lụa màu khói, bờ vai trần trắng mịn, có sự hấp dẫn trí mạng, ngồi bên cạnh bọn họ là một cậu bé có vẻ tinh quái, càng nhìn càng thấy xinh đẹp, khiến người ta có nhìn bao lâu cũng cảm thấy không đủ.
Trong hành lang, mọi người tới tới lui lui, ánh mắt cũng bị bọn họ hấp dẫn.
“Ha…… Mình đúng là vinh hạnh nha, chẳng qua chỉ là một chuyến đi xui xẻo, một nhà ba ngụm cùng tới chào đón mình, muốn mình ngại chết à?” Lạc Phàm Vũ cười, đi tới kéo ghế ra ngồi xuống.
Chương 310: Chúc Hai Người Trăm Năm Hảo Hợp
“Đừng hiểu lầm, bọn mình tới đây ăn cơm, còn cậu tới nơi này là để ngủ, nói trắng ra là cậu tới ăn chực ——” Một tay của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ôm Dụ Thiên Tuyết, một tay thảnh thơi đặt trên bàn, quét mắt liếc nhìn Lạc Phàm Vũ: “Không cần tự cho là mình rất quan trọng.”
“Oa……” Lạc Phàm Vũ khoa trương che ngực, gương mặt tuấn tú ra vẻ thống khổ: “Tên vắt chanh bỏ vỏ này, dầu gì mình với cậu cũng là bạn bè lâu năm, chỉ vì mình ngấp nghé bà xã của cậu mà cậu nỡ đối đãi với mình như thế này à?”
Dụ Thiên Tuyết không nhịn được khẽ cười rộ lên, khóe miệng của Nam Cung Kình Hiên cũng nhếch lên nụ cười, nheo mắt lại nhìn anh: “Cậu còn dám nói?”
“Không dám không dám,” Lạc Phàm Vũ khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười cười: “Mình nghe nói ông cụ đã định ngày cưới của hai người rồi hả? Nhanh thật…… Cậu biết bên ngoài nói thế nào hay không? Không thể hiểu nỗi cậu, vừa đá tiểu thư nhà họ La người ta xong, hiện tại lại cưới một phụ nữ không rõ lai lịch không rõ gia thế, còn mang theo một cái đuôi nhỏ, tin đồn bên ngoài về hai người quả thật cũng quá thần kỳ…… Sao cậu không đợi yên ổn một thời gian rồi hãy kết hôn? Cậu cứ phải gấp gáp như vậy?”
Nói xong, anh cau mày uống một hớp rượu.
“Mình cũng muốn chờ, nhưng đứa bé trong bụng cô ấy không chờ được,” Nam Cung Kình Hiên có phần mê say nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong ngực mình, tay ôm bờ vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Hiện tại vóc dáng cô ấy còn thon gọn thích hợp mặc áo cưới, nếu như kéo dài nữa thì thân thể càng ngày càng nặng nề, cô ấy sẽ mệt mỏi, cũng rất bất tiện.”
Lac Phàm Vũ chậm rãi trợn to hai mắt, hồi lâu cũng nói không ra lời.
“Chú, chú, hoàn hồn,” Tiểu Ảnh quơ quơ bàn tay nhỏ, chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời ở trước mặt Lạc Phàm Vũ.
Cuối cùng anh cũng trở lại bình thường, nở nụ cười, bưng ly rượu lên lần nữa, hướng về phía Dụ Thiên Tuyết, nói: “Chuyện này đúng là tôi không biết, hôm nay là lần đầu tiên nghe nói, mời cô một ly, chúc mừng hai người lại có đứa nhỏ…… Mấy tháng rồi?”
Dụ Thiên Tuyết cầm ly nước trái cây lên, nhẹ giọng nói: “Mới hơn hai tháng thôi, tôi không thể uống rượu, dùng nước trái cây chúc sức khỏe anh.”
Lạc Phàm Vũ cười rộ lên, ưu nhã gật đầu: “Sao cũng được, tùy cô.”
Nói xong, anh ngửa đầu uống hết ly rượu.
“Chú, có phải chú mới vừa ngồi xe đường dài hay không?” Tiểu Ảnh đang cầm cái ly, tốt bụng nói tiếp: “Nếu như ngồi xe mệt mỏi mà còn uống rượu nữa thì rất dễ say, chú, mắt của chú vàng khè rồi kìa.”
Lạc Phàm Vũ chịu đựng men rượu cay nồng, nhìn cậu nhóc bên cạnh, giơ tay xoa xoa đầu cậu bé: “Cám ơn Tiểu Ảnh nhắc nhở, chú không sao, không mệt.”
“Chú, chú đoán trong bụng mẹ là em trai hay là em gái? Ba nói mặc kệ là trai hay gái ba đều thích, nhưng cháu hi vọng là em gái, chú, chú biết lúc mang thai cho mẹ ăn cái gì thì sẽ sinh em gái hay không? Cháu nói với cho ba nghe, nhất định phải làm cho mẹ sinh em gái……” Bỗng nhiên Tiểu Ảnh nhảy xuống ghế, như quỷ tinh linh chạy đến trước mặt Lạc Phàm Vũ, hạ thấp giọng nói nhỏ vào tai anh.
Lạc Phàm Vũ không nhịn được, cười ha hả.
Anh mới vừa uống rượu, không nhịn được ho khan hai tiếng, đứa bé hồn nhiên này khiến anh buông lỏng ít nhiều tâm tình đang đè nén trong lòng, anh cầm khăn ăn lên lau lau khóe miệng, chỉ cười không nói.
Chẳng qua chỉ là một chuyến đi xui xẻo, anh đã bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy, lúc nào thì hôn ước của Kình Hiên và Tình Uyển tan vỡ, còn Thiên Tuyết thì gặp phải nguy hiểm, mối nguy giải quyết vào lúc nào, mấy chuyện này…… Anh đều không có tham dự.
Chỉ một thoáng hoảng hốt, thời điểm anh ngồi ở trước mặt bọn họ lần nữa, hai người đã là người một nhà ngọt ngào hạnh phúc —— ngồi ở đối diện vẫn là cô gái xinh đẹp động lòng người xưa kia, nhưng đã làm mẹ, rất nhanh sẽ là vợ.
“Kình Hiên, cậu biết đó, mình với cậu lớn lên cùng nhau, biết mình hâm mộ cậu điều gì nhất không?” Lạc Phàm Vũ nheo mắt nói.
“Cái gì?” Vẻ mặt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra chút nghiền ngẫm nhàn nhạt.
“Mình nói thật, có đôi khi cậu…… Thật sự rất khốn kiếp,” Lạc Phàm Vũ cau mày nói: “Nhưng không có cách nào, cậu khốn kiếp như vậy, vẫn có thể tìm được một cô gái tốt như thế này làm vợ cậu, sinh con cho cậu…… Cậu nói xem, một người đàn ông phong lưu phóng khoáng như mình, muốn loại phụ nữ gì mà không có, sao không có một ai thật lòng yêu mình, sinh con cho mình? Mẹ nó, cậu gặp phải vận cứt chó gì thế?”
Có lẽ anh đã say, lại nói chuyện có chút khôi hài, dẫn tới những người ngồi ở mấy bàn gần đó cũng cười thích thú.
“Mình không phải là thầy tướng số cũng không phải là thầy bói, cái này mình cũng không rõ lắm,” Nam Cung Kình Hiên bưng ly rượu lên, cụng ly một cái với anh, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự bá khí kiêu căng: “Say rồi phải không? Loại chuyện này đừng kể khổ với mình, mình sẽ không đồng tình cậu, Còn nữa….., từ nay về sau, nếu cậu còn dám ngấp nghé Thiên Tuyết, đừng trách mình không khách sáo.”
Lạc Phàm Vũ xấu hổ lúng túng, có phần khó xử bối rối.
Chụp bả vai của Nam Cung Kình Hiên, anh nghiêng đầu thấp giọng nói: “Người anh em, đừng tuyệt tình như vậy, ở trước mặt cô ấy cậu không nên nói đến chuyện này, mình cũng chỉ là có cảm tình với cô ấy, cậu có cần phải bảo hộ kỹ như thế không?”
“À……” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cười yếu ớt: “Nói vậy là bây giờ cậu không còn nghĩ đến cô ấy nữa?”
“Cho dù mình có ý nghĩ gì thì cũng vô dụng, ai kêu cô ấy thích cậu, muốn cùng cậu qua cả đời đây?” Lạc Phàm Vũ cau mày nói, cầm ly rượu lên cụng một cái với anh: “Chúc hai người trăm năm hảo hợp, bảo bảo càng ngày càng đáng yêu.”
“Cám ơn, nhất định sẽ như thế.” Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, cùng anh chạm ly.
Bóng đêm lành lạnh.
Từ trong khách sạn đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy hình như có đèn flash lóe lên.
Lạc Phàm Vũ cảnh giác liếc mắt nhìn chung quanh: “Như thế nào? Hai người ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể bị người chụp lén?”
Nam Cung Kình Hiên dắt tay Thiên Tuyết, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, thản nhiên nói: “Chụp thì chụp đi, mình còn mong bọn họ chụp nhiều một chút.”
“Chậc chậc,” Lạc Phàm Vũ cảm khái: “Thật đúng là người sắp kết hôn, không có chút kiêng kỵ gì.”
“Chú, chú nhớ phải tới tham gia hôn lễ nha.” Tiểu Ảnh giật nhẹ chéo áo của anh, trong đôi mắt to tròn lộ vẻ ủ rũ: “Không thấy dì út của cháu, không biết lúc ba mẹ kết hôn dì út có tới hay không?”
“…… Cái gì?” Lạc Phàm Vũ cau mày: “Không thấy dì út của cháu?”
“Dạ! Dì út bỏ đi mấy ngày trước, không liên lạc lại với mẹ và cháu!”
“Kình Hiên, chuyện gì xảy ra?” Lạc Phàm Vũ đi tới phía trước hỏi.
“Cô gái nhỏ nghĩ quẩn trong lòng nên đi ra ngoài giải sầu, tùy tiện đi đâu đó, tìm việc làm để thể nghiệm một chút cuộc sống khó khăn,” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói, cẩn thận che chở Thiên Tuyết ngồi vào ghế lái phụ, hôn phớt lên gò má cô để cho cô không lo lắng, lúc này mới đóng cửa xe chậm rãi xoay người lại, nói: “Không có gì phải lo lắng.”
“……” Lạc Phàm Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Cậu cũng đừng có yên tâm như vậy chứ? Đây chính là em gái của Thiên Tuyết, cậu không sốt ruột nhưng cô ấy chắc chắn là sốt ruột, hai người đã làm cái gì? Sao lại không thấy Thiên Nhu hả? Làm sao lại muốn bỏ đi một mình?”