Đi vào bên trong, lên giường nằm xuống, làm động tác theo chỉ thị của bác sĩ.
Ngay khi dụng cụ lạnh như băng hơi tiến vào trong cơ thể thì tay cô nắm chặt tấm drap phía dưới, khẽ cau mày, cho đến lúc nghe được lời của bác sĩ: “Trong tử cung đã thụ thai, đã hơn hai tháng!”
Hàng lông mi cong dài mở ra, Dụ Thiên Tuyết cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi.
Mang thai???
Điều này sao có thể, cách lần trước đã bao lâu?!!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, bị đáp án này kích thích đến mức không biết nên vui mừng hay lo lắng, cô còn đang nằm trên giường bệnh tính toán thời kỳ kinh nguyệt, bên tai truyền tới một giọng nói: “Xong rồi, sao còn không xuống? Đây là giấy xét nghiệm của cô.”
Dụ Thiên Tuyết đứng thẳng người, hơi chần chờ nhận lấy tờ xét nghiệm: “Cám ơn.”
Thời điểm đi ra, vẻ mặt cô vẫn còn có chút hoảng hốt.
“Sao rồi? Kết quả thế nào?” Nam Cung Kình Hiên đi tới, nhẹ nhàng nắm tay cô kéo cô vào trong ngực, trong đôi mắt thâm thúy lộ vẻ khó nói nên lời.
Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới phản ứng được, nhìn gương mặt tuấn lãng như thiên thần của anh, theo bản năng giấu tờ xét nghiệm ra sau lưng, không muốn cho anh thấy, run giọng nói: “Anh muốn kết quả gì?”
Nam Cung Kình Hiên nhìn ra cô né tránh, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt, ôm chặt cô, ngón tay ưu nhã cầm bàn tay nhỏ bé của cô, rút tờ xét nghiệm: “Kết quả gì anh cũng tiếp nhận, em cho là sao?”
Dụ Thiên Tuyết muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, anh giơ tờ xét nghiệm lên cao nhìn thật kỹ, một cánh tay rắn chắc ôm cô thật chặt vào trong ngực, nhẹ nhàng đọc từng chữ phía trên đó, bỗng nhiên màu mực đậm dường như phát ra một tia sáng chói mắt.
“……” Dụ Thiên Tuyết nhón chân cũng không với tới tờ xét nghiệm, chỉ có thể nhẹ giọng trách móc: “Anh đừng giơ cao như vậy, sợ người khác không thấy được phải không? Anh…… Không cảm thấy vô lý sao? Em còn không nhớ rõ là lúc nào, sao có thể thụ thai, hơn nữa đã hơn hai tháng? Điều này sao có thể!”
Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ phức tạp, ôm cô thật chặt, hồi tưởng lại từng chi tiết khi ở bên cạnh cô.
Giữa bọn họ có quá nhiều rối rắm, hình như anh cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, chứ nói chi là muốn cô…… Nhưng trong ký ức nhớ có mấy lần, cũng bởi vì mất khống chế, anh thật sự không có làm bất kỳ biện pháp phòng tránh……
“Không nhớ rõ?” Nam Cung Kình Hiên khàn khàn nói, trong đôi mắt lộ ra dục vọng, nắm cằm của cô, nói: “Chẳng lẽ kỹ thuật của anh tệ đến mức khiến em không nhớ gì hết sao? Dụ Thiên Tuyết…… Em đúng là tổn thương anh……”
Dụ Thiên Tuyết bị ánh mắt hung dữ của anh dọa sợ, nhất thời không tự chủ được hồi tưởng lại mỗi lần bọn họ thân thiết, một lần kia, từ biệt thự Nam Cung trở về, bọn họ say mê quấn quýt, quấn nhau cho đến lúc về đến nhà, lần ý loạn tình mê đó, bọn họ đã rất mất khống chế……
Gương mặt nóng bỏng, Dụ Thiên Tuyết cắn môi, khàn giọng trách móc: “Là tại anh không làm biện pháp phòng tránh, nhất định là do anh quên mất, mới có thể xảy ra chuyện này!”
“Anh và người anh yêu ân ái với nhau còn cần làm biện pháp gì?” Anh nghi vấn.
“Nhưng em chưa nghĩ lại muốn có đứa nhỏ!” Dụ Thiên Tuyết có chút nóng nảy, cầm lấy tờ xét nghiệm trong tay anh, nói: “Nhưng bây giờ không có cách nào đổi ý, thật sự có rồi, anh……”
Nam Cung Kình Hiên cầm lấy tay cô, làm cho tờ xét nghiệm mỏng manh kia vò thành một cục, đặt ở ngực mình.
Anh ôm cô thật chặt, giống như người bị khát khô, cuối cùng cũng gặp được mưa rào, vùi đầu trong cổ của cô, ngửi mùi hương của cô, ôm chặt như thế, khiến cô sắp hít thở không thông.
“Thiên Tuyết……” Giọng anh khàn khàn, giống như phát ra từ lồng ngực, khàn khàn mà ảm đạm, có sức mạnh xâm nhập lòng người, xông phá màng nhĩ của cô, rưới vào trái tim cô: “Thiên Tuyết…… Em không biết anh có bao nhiêu cảm kích khi biết em mang thai con của anh lần nữa…… Đây là con của chúng ta, của chúng ta……”
Giọng anh khàn khàn cường điệu ba chữ này, đôi môi ấm áp dán sát bên tai cô, dùng thanh âm gần trong gang tấc đầu độc cô: “Không phải em cần con chứ? Anh rất muốn…… Anh cực kỳ muốn……”
Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại, lông mi rung động, bị sự ôn tồn cố ý của anh làm cho cảm động, gần như không tự chủ được mà ôm lấy thắt lưng tinh tráng của anh, vùi mặt vào trong lồng ngực anh: “Em không biết…… Em không nghĩ tới nó sẽ đến nhanh như vậy…… Em không có chuẩn bị, thậm chí chúng ta còn chưa kết hôn……”
“Rất nhanh chúng ta sẽ kết hôn, những điều này không phải là vấn đề……” Nam Cung Kình Hiên vuốt tóc cô, giọng khàn khàn nói.
“Người nhà của anh vẫn còn chưa tiếp nhận em……”
“Bọn họ sẽ tiếp nhận em…… Lại càng sẽ tiếp nhận đứa nhỏ trong bụng em……”
“Kình Hiên……”
“Anh ở đây.”
Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên nhìn anh, thậm chí trong mắt còn có nước mắt, nhỏ giọng nói: “Có biết em hận anh chết đi được hay không, lúc trước, khi anh muốn phá bỏ Tiểu Ảnh…… Khi đó, căn bản là em không hề yêu anh, nhưng em không muốn con của em cứ như vậy mà chết non……”
“Xuỵt……” Ngón tay cái của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng phủ lên cánh môi đỏ tươi mềm mại của cô, vuốt ve nhè nhẹ, ánh mắt thâm trầm mà dịu dàng: “Không nên, Thiên Tuyết…… Đừng nhớ mãi những chuyện không tốt kia, anh sẽ dùng cả đời để đền bù những gì anh đã tổn thương em, cho đến khi nào em không còn nhớ mới thôi……”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chống trán vào trán của cô, giọng khàn khàn nói: “Anh rất thích bảo bảo này, anh cực kỳ thích…… Chúng ta cùng nhau bảo vệ con, sinh con ra, có được không……”
Mắt Dụ Thiên Tuyết ươn ướt, hai cánh tay quấn lên cổ anh, nhón chân ôm anh thật chặt.
*****
Hoàng hôn đìu hiu, bên trong khu Bích Vân có âm thanh sột soạt.
Gió đêm khe khẽ thổi, trong tay Thiên Nhu cầm một bức thư thông báo của công ty nào đó, trong lòng có một loại cảm giác giải thoát, lôi kéo rương hành lý đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại căn hộ xa hoa này, còn có một vài ngọn đèn nhỏ mà mình cố ý bật sáng trong phòng, lẳng lặng nhìn một lát, xoay người rời đi.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn dọn khỏi đây sao? Dời đến nơi nào?” Bảo vệ gác cửa nhìn thấy, đi ra cau mày ngăn cô lại.
Thiên Nhu ngước mắt nhìn anh ta chốc lát, nghiêng đầu nói: “Anh là người của ai? Là người của Nam Cung, hay là chỉ là bảo vệ gác cửa ở nơi đây mà thôi?”
Bảo vệ gác cửa nhẹ nhàng gật đầu: “Lạc tiên sinh và Nam Cung tiên sinh đã thông báo, một khi có người đi ra ngoài đều phải hỏi thăm, trừ khi chính bọn họ đưa người đi, hơn nữa, vị tiểu thư này, chung quanh đây đều có tai mắt của Nam Cung tiên sinh, cô nhất định phải đi ra ngoài bây giờ sao?”
Thiên Nhu cười cười, lắc đầu.
“Làm sao anh biết, bọn họ không biết tôi, bọn họ chỉ tới để bảo vệ chị của tôi.” Cô nhẹ giọng nói, giống như là lầm bầm lầu bầu, cũng giống như đang quả quyết một sự thật.
“Tôi ở căn hộ phía sau của tòa nhà, chỉ là cư dân bình thường mà thôi, anh không cần khẩn trương, nếu có người hỏi tới anh cứ nói là chưa từng thấy tôi đi ra, dù sao thì cũng sẽ không có ai hỏi tới đâu.” Thiên Nhu hắng giọng nói.
Chương 308: Cô Ấy Đi Một Mình
Bảo vệ gác cổng cau mày: “Vậy tiểu thư tới đăng ký đi.”
“Trên danh sách của các anh không có tên của tôi ở đây, tôi chỉ ở nhờ.” Thiên Nhu khe khẽ cười, giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Tôi phải đón xe buýt, tôi dọn đến chỗ ở của công ty mới, anh làm trễ giờ của tôi thì không tốt.”
Bảo vệ gác cổng suy nghĩ một chút, rốt cuộc mở cửa ra: “Tiểu thư đi thong thả.”
Thiên Nhu gật đầu, mỉm cười rời đi.
Mặc dù không ký tên vào danh sách đăng ký, nhưng ít nhất cũng có camera giám sát ghi lại, bảo vệ gác cổng suy nghĩ một chút, lại đi trở vào bên trong.
Đón gió đêm, Thiên Nhu dứt khoát kiên quyết rời đi.
*****
Đang đi công tác ở bên ngoài, đột nhiên Lạc Phàm Vũ nhận được tin.
Từ khách sạn tiếp đãi đối tác đi ra ngoài, anh vừa định lên xe, ngẩng đầu thì nhìn thấy phía đối diện có người đang bóp tắt điếu thuốc đặt lên trên thùng rác, kéo áo khoác che kín băng qua bên kia đường.
“Trình Dĩ Sênh?” Lạc Phàm Vũ lẩm bẩm kêu lên.
Chỉ nhìn nửa giây anh liền phản ứng kịp, gương mặt tuấn tú căng thẳng, cách một con đường, xe của anh dừng ở bên này không qua được, quá nóng lòng sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là vòng qua xe mạnh mẽ xông tới, nhảy qua hàng rào chạy như điên về phương hướng Trình Dĩ Sênh.
Xe trên đường nhấn kèn vang rền, bị người đàn ông liều mạng này dọa sợ, có người vội vàng thắng xe, có người thấp giọng mắng chửi, sau khi anh xông qua hết con đường còn có người mở cửa xe hung hăng mắng ra tiếng, mà ở phía bên kia đường, Trình Dĩ Sênh rõ ràng nghe được ồn ào, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lạc Phàm Vũ đang nhảy qua hàng rào.
“Shit!” Trình Dĩ Sênh phản ứng kịp, đột nhiên quay đầu chạy như điên dọc theo ven đường.
“Trình Dĩ Sênh, cậu đứng lại đó cho tôi!!” Lạc Phàm Vũ hung bạo rống lên, muốn xông qua nhưng lại bị tiếng kèn xe ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là dán sát hàng rào đuổi theo anh ta, cho đến khi qua khỏi dòng xe đang chạy này, anh mới xông ra đường, tiếp tục chạy như điên.
Đường xá của thành phố S thị rất trống trải, không có cửa hàng quán xá, Lạc Phàm Vũ nghẹn đỏ mặt liều mạng đuổi theo, thể lực của hai người không phân cao thấp, Trình Dĩ Sênh quơ khung sắt của biển quảng cáo sắp bị gãy bên đường lên, ném về phía sau, Lạc Phàm Vũ bị bất ngờ không kịp tránh, bị đập trúng cánh tay đau đến nhe răng, quét khung sắt ra tiếp tục đuổi theo
Đằng trước, Trình Dĩ Sênh bất thình lình quẹo cua, hung hăng chen lấn đẩy người đang đứng trên thang máy ra, chạy xuống.
Lạc Phàm Vũ đuổi theo, ban đầu vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng kia chui tới chui lui trong đám người, nhưng đến khi thang máy xuống lòng đất, anh đẩy người ra chạy qua, hổn hển thở gấp, chỉ thấy người người đông nghẹt lui tới trạm xe điện ngầm, ai ai cũng vội vàng, phân không rõ ai là ai, cũng không biết Trình Dĩ Sênh đã chạy đi đâu.
“Chết tiệt……” Lạc Phàm Vũ trầm giọng mắng, đột nhiên đá một cước lên máy bán hàng tự động bên cạnh: “Mẹ nó, khốn kiếp!”
Rõ ràng anh đã nhìn thấy anh ta, cự ly còn gần như thế, lại có thể không bắt được anh ta!
Nắm cánh tay bị phang trúng đau như muốn gãy, Lạc Phàm Vũ hít hà hút khí lạnh, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nam Cung Kình Hiên.
*****
“Mình biết rồi, mình sẽ liên lạc cho người bên đó tra xét toàn thành phố!” Cúp điện thoại, vẻ mặt của Nam Cung Kình Hiên nghiêm trang, tay nắm điện thoại di động chống cằm lẳng lặng tự hỏi, ở lân cận thành phố S và thành phố Z sao, muốn đi thì căn bản không cần thủ tục gì cả, dù đi bộ cũng có thể đến, tên giảo hoạt này, quả nhiên biết lợi dụng sơ hở!
“Anh sao vậy, xảy ra chuyện gì à?” Dụ Thiên Tuyết thu tay lại, kéo tay áo xuống, nhẹ giọng hỏi.
Ở bên cạnh, bác sĩ gia đình thu hồi dụng cụ chẩn đoán bệnh bỏ vào hòm thuốc, ghi chép số liệu mới vừa kiểm tra.
Nam Cung Kình Hiên phản ứng kịp: “Không có gì, Lạc Phàm Vũ gọi điện thoại tới, nói một thời gian nữa sẽ trở về tham gia hôn lễ của chúng ta.”
Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt: “Chúng ta cũng chưa quyết định thời gian kết hôn, anh nói với anh ấy chuyện này làm gì.”
“Cái này không phải anh sốt ruột, mà là cậu ấy sốt ruột, cho nên anh cho cậu ấy ngày giờ chính xác, thuận tiện nói cho cậu ấy biết, không cho phép cậu ấy mơ ước đến bà xã của anh, cậu ấy không có cơ hội.” Nam Cung Kình Hiên cười cười, ngước mắt nhìn bác sĩ: “Thân thể cô ấy thế nào?”
“Nam Cung thiếu gia,” Bác sĩ đẩy đẩy mắt kiếng nói: “Tình trạng thân thể của phu nhân không được tốt lắm, có phải trong lúc mang thai bị nhiễm lạnh và va chạm mạnh, hoặc là tâm tình bị đả kích đúng không?”
Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày, đau lòng ôm chặt Dụ Thiên Tuyết.
“Phải, quả thực trong lúc mang thai rất không tốt.”
“Vậy phu nhân đây phải điều dưỡng thật tốt mới được, không thể để bị lạnh và ăn thức ăn có tính chất kích thích, đây là điều thứ nhất, điều thứ hai là tâm tình phải vui vẻ không nên kích động, điều thứ ba là phải tới nơi này làm kiểm tra định kỳ, tránh cho những vết thương cũ trước kia ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, hiểu rõ chưa?”
Dụ Thiên Tuyết gật đầu: “Cám ơn, tôi hiểu rồi.”
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, là quản gia đang chau mày đi tới, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vòng qua bác sĩ và Dụ Thiên Tuyết, trực tiếp đi tới trước mặt Nam Cung Kình Hiên, cúi đầu thật thấp nói mấy câu.
Hàng mày vốn đang nhíu của Nam Cung Kình Hiên trong nháy mắt càng nhíu chặt hơn, buông Dụ Thiên Tuyết ra để cho cô nói chuyện cùng với bác sĩ, thấp giọng hỏi quản gia: “Chuyện khi nào?”
“Mấy giờ trước.” Quản gia nói.
Nam Cung Kình Hiên cau mày trong chốc lát, trầm tĩnh nói: “Tôi sẽ lập tức xử lý, trước hết đừng lộ ra mấy chuyện này.”
“Dạ! Thiếu gia.”
Lại nghe bác sĩ nói thêm những hạng mục cần chú ý một hồi, Dụ Thiên Tuyết có chút buồn ngủ, ở trong lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô cảm thấy ấm áp trong lòng, mắt càng lúc càng không mở ra được.
“Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, lần sau chúng ta lại tán gẫu tiếp.” Nhìn cô đã hơi buồn ngủ, Nam Cung Kình Hiên vuốt tóc cô, nhìn về phía bác sĩ, nhẹ giọng nói.
“Anh sao vậy? Vừa rồi lại xảy ra chuyện gì nữa à?” Dụ Thiên Tuyết nghi ngờ nhìn bóng dáng quản gia rời đi.
“……” Nam Cung Kình Hiên yên lặng trong chốc lát, lạnh nhạt nói: “Thiên Tuyết, anh cho em biết một chuyện nhưng em không được kích động…… Ý anh là đây không phải chuyện gì xấu, chỉ thoát khỏi tầm tay của chúng ta một chút mà thôi —— Thiên Nhu dọn đi rồi, em ấy đi một mình, rời khỏi khu Bích Vân.”
“Cái gì?!” Dụ Thiên Tuyết tránh khỏi lồng ngực anh, trợn to hai mắt hỏi.
“Đừng kích động……” Nam Cung Kình Hiên vuốt ve mặt của cô, hạ thấp giọng an ủi: “Em ấy sẽ không xảy ra chuyện, theo bảo vệ gác cổng nói, em ấy đã tìm được công việc thích hợp nên muốn đến ở ký túc xá của công ty, hơn nữa hành lý đã thu dọn xong, tâm tình cũng không có gì không đúng, chẳng qua điện thoại di động của em ấy tạm khóa máy, tạm thời chúng ta liên lạc với em ấy không được, nhưng không có vấn đề gì, em ấy muốn gửi lý lịch sơ lược tìm việc làm thì sẽ phải sử dụng máy tính, chúng ta có thể trở về kiểm tra nhật ký tìm kiếm.”
“Sao em ấy lại đi? Hay là ngày đó em đã nói gì làm em ấy cảm thấy tổn thương? Em không nên nói chuyện thẳng thắng với em ấy như vậy!” Dụ Thiên Tuyết lo lắng, nắm chặt tay của anh: “Ngoại trừ anh và em, em ấy cũng không quen biết ai ở đây, em ấy có thể đi chỗ nào?”
“Đừng nóng vội…… Đừng nóng vội đừng nóng vội……” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng dụ dỗ cô: “Anh vốn không sốt ruột, nghe em nói như vậy anh cũng bắt đầu sốt ruột…… Thiên Tuyết, đừng lo lắng, anh nhất định sẽ tìm thấy em ấy giúp em được không?”