Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143: Dược Tính Không Tệ, Lại Có Thể Khiến Tôi Không Có Một Chút Ấn Tượng Nào (Tt)

Thế nhưng lúc này Nam Cung Ngạo không có lạc quan như vậy, chân mày nhíu rất chặt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên đừng nói chuyện này ra ngoài! Con đó, sáng sớm há miệng kêu loạn cái gì! Gả cũng gả ra ngoài còn ngày ngày chạy về làm cái gì!”

Nam Cung Dạ Hi cả kinh hệt như uất ức, giọng nói trầm thấp của ba khiến cô ta cảm thấy hình như mình thật sự làm sai chuyện động trời gì đó.

Nhưng rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì nha, cũng là vợ chồng chưa cưới năm năm rồi ! Xảy ra chút chuyện đó thì như thế nào!

Nam Cung Ngạo càng thêm phiền muộn đi đến trước mặt Trình Lan Y, nhìn mặt mũi đứa bé mềm mại trước mắt, trong đầu thoáng qua khuôn mặt giống Nam Cung Kình Hiên khi còn bé như đúc, nội tâm khẽ nhúc nhích, tay siết chặt gậy đi ra ngoài.

Mà giờ khắc này, trong phòng ngủ trên lầu hai, đầu đau muốn nứt ra Nam Cung Kình Hiên mới vừa tỉnh lại.

Lúc này, anh phải thừa nhận chấn động mà còn kinh ngạc —— bên trong cái mềm mỏng, thân thể La Tình Uyển trắng noãn trơn mịn như một nữ thần rúc vào trong người anh, đang ngủ say sưa, bởi vì động tác của anh cũng chầm chậm tỉnh lại.

Trong nháy mắt trên mặt lộ ra sắc đỏ hồng, La Tình Uyển kéo mềm qua ngồi dậy, vuốt xuôi mái tóc của mình một chút: “Anh thức dậy?”

Chấn động trong lòng Nam Cung Kình Hiên vượt qua tưởng tượng của chính mình.

Xốc mềm lên, không có mảy may ôn tồn hay tham luyến cảnh đẹp bên trong, dùng khăn tắm qua loa vây quanh nửa thân dưới, đôi mắt trong suốt rét lạnh, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Tối hôm qua.

Nghĩ tới tối hôm qua đầu liền đau đến muốn chết, Nam Cung Kình Hiên đi vào phòng tắm, cực lực tắm rửa một chút.

Trong lúc hoảng hốt, anh chỉ nhớ rõ La Tình Uyển áp sát thân thể vào mình, còn có một câu kia “Ái thần new style, có bỏ thêm một chút anh túc ở bên trong, chẳng qua là để cho dễ ngửi mà thôi không cần lo sẽ bị nghiện.”

Quả thật là anh túc.

Nam Cung Kình Hiên ngẩng đầu lên, hai cánh tay chống trên bồn rửa mặt nhìn mình trong gương, trong đôi mắt thâm thúy khí lạnh bức người, trên trán tóc lòa xòa nhỏ nước, mị hoặc lan tràn.

La Tình Uyển vẫn còn lẳng lặng nằm ở bên ngoài, hơi thấp thỏm, đột nhiên nghe một tiếng ‘Rầm’ thật lớn trong phòng tắm! Cô sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, ngồi dậy sống lưng thẳng tắp, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Chốc lát, Nam Cung Kình Hiên đi ra.

Ngũ quan anh tuấn như thiên thần của anh như bị phủ lên một tầng băng lạnh, khuôn mặt tuấn dật sạch sẽ mát mẻ sau khi tắm rửa làm cho người nhìn tim đập thình thịch, bị ánh mắt sáng ngời cùng khí phách cường thế kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, trái tim La Tình Uyển đập cuồng loạn nhìn anh đi về phía mình, trên bàn tay ưu nhã có máu nhỏ giọt, rõ ràng là anh vừa mới đánh nát gương trong phòng tắm.

“Tối hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Kình Hiên chống hai cánh tay bên người cô, lạnh giọng hỏi.

La Tình Uyển cố gắng làm cho mình trấn định lại, ánh mắt mát lạnh chăm chú nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Như anh thấy.”

“Tôi chỉ nhìn thấy cô thân thể trần truồng xuất hiện ở bên cạnh tôi, có thể nói rõ điều gì?”

La Tình Uyển chấn động.

“Có thể nói rõ điều gì thì chỉ có anh mới có thể rõ ràng, đâu phải anh chưa từng có phụ nữ, em nghĩ là anh hiểu rõ hơn em.” Giọng cô hơi run, như là không chịu nổi sự vũ nhục như thế.

“Thời điểm tôi có phụ nữ ít nhất có thể biết rõ mình ở trong cơ thể cô ấy, tôi đã từng đoạt lấy cô ấy.” Nam Cung Kình Hiên giữ chặt cằm của cô, lạnh giọng nói: “Cô thì sao? La Tình Uyển, dùng thuốc chơi vui không? Tối hôm qua tôi thỏa mãn cô chưa?”

“Kình Hiên, anh không cần nói những lời tổn thương người khác như vậy! Em là con gái của nhà họ La, em không có bất kỳ sự tình gì không trong trắng chính anh biết rất rõ, tối hôm qua là lần đầu tiên của em!” Trong mắt La Tình Uyển rưng rưng lệ, nhìn anh chăm chú, nói.

Nam Cung Kình Hiên mím môi, sắc mặt tái xanh rất đáng sợ.

Anh nhớ rất rõ ràng, khi đó, Dụ Thiên Tuyết cũng từng nói với anh những lời giống như vậy, thật sự cô khiến anh có một loại xung động nguyên thủy như dã thú, anh nhớ lần đầu tiên của cô, nhớ rõ ràng đến vậy.

Nhưng tối hôm qua —— con mẹ nó, người nào tới nói cho anh biết là chuyện gì xảy ra? !

“Vậy sao? Lần đầu tiên?” Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên nắm cái mềm, hung hăng xốc lên!

La Tình Uyển nghiêng mặt một qua, không có tiếng thét chói tai, không có sự ngượng ngùng, chỉ là lẳng lặng để cho thân thể trắng như tuyết của mình bại lộ trước mặt anh, mà ở trên drap giường, một vết máu giống như cánh hoa nở rộ.

Mặt của Nam Cung Kình Hiên càng xanh mét hơn.

Anh chỉ liếc mắt thoáng qua, bỗng nhiên phủ chăn đắp lên lần nữa!

“La Tình Uyển, tôi sẽ nhớ kỹ lần đầu tiên của cô, thuốc không tệ, khiến cho tôi ngay cả một chút ấn tượng cũng không có!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng bỏ lại một câu, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

La Tình Uyển cuộn mình ở trên giường, giơ tay chống trán, thống khổ không chịu nổi.

Cô đi bước này là sai lầm rồi sao? Trước kia, quan hệ của bọn họ không có cứng ngắc thế này, bây giờ, không phải là một tay cô đã làm hư quan hệ này hay sao? Ông trời ơi….. Đây là chuyện cô sợ nhất.

*****

Nam Cung Kình Hiên mở cửa xe ngồi vào, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

“Anh trai, buổi trưa trở về ăn cơm nha! Chị Tình Uyển đang đợi anh!” Nam Cung Dạ Hi thêm dầu vào lửa hướng về phía chiếc Lamborghini hô to, một đám người giúp việc chung quanh cũng ngầm hiểu lẫn nhau.

Chiếc Lamborghini lại lạnh lùng đảo qua một đường vòng cung ưu nhã, nhanh chóng phóng ra ngoài từ cổng lớn.

Gió lạnh thấu xương thổi xuyên qua cửa sổ xe, làm suy nghĩ vốn rối loạn của anh càng thêm ngổn ngang, cánh tay của Nam Cung Kình Hiên gánh ở trên cửa kính xe lạnh lùng chống đỡ môi, ngón tay thon dài hung hăng đảo tay lái, tốc độ xe tới cực hạn như bão tố.

Anh cùng La Tình Uyển xảy ra quan hệ?

Chết anh cũng không tin!

Chẳng qua là tối hôm qua xảy ra chuyện gì thì anh thật sự không rõ ràng lắm, cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ có thể nghĩ đến bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, một cái nhăn mày một nụ cười của cô đều như thiêu đốt mơ hồ hiện lên ở trong đầu của anh, anh muốn gặp cô, nhất định, ngay lập tức!

Chiếc Lamborghini phong cách dừng ở cửa Huệ Minh.

Nam Cung Kình Hiên một thân tây trang màu đen, tản ra quý khí vương giả tự nhiên, lạnh lùng đi vào, quản lý Chương đang nghe điện thoại trong phòng làm việc, thấy bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên nhất thời sắc mặt tái nhợt, vội vàng cúp điện thoại, chạy ra ngoài.

“Nam Cung thiếu gia!” Quản lý Chương kêu lên.

“Câm miệng!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quát.

Quản lý Chương bị nghẹn không thở nổi, hòa hoãn một cái mới nói: “Vị tiên sinh này, xin hỏi anh có nhu cầu phục vụ hay là tư vấn gì sao? Trung tâm Huệ Minh chào mừng anh.”

Ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên quét qua người anh một lần, lúc này mới hơi hài lòng.

“Phòng làm việc của cô ấy ở đâu?” Anh lạnh giọng hỏi.

“Vào cửa quẹo trái căn thứ ba, chính là phòng có cửa sổ thủy tinh sát đất.”

Một thân Nam Cung Kình Hiên cao ngất cũng không quay đầu lại, bước thẳng vào, đi tới chuẩn bị đẩy cửa, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn xuống, gõ gõ cửa.

Chương 144: Thiên Tuyết, Anh Có Thể Làm Gì Cho Em

“Mời vào.” Dụ Thiên Tuyết đặt tư liệu sắp xếp ổn thỏa vào trong ngăn kéo phía sau mình, lễ phép nhẹ giọng nói: “Trung tâm Huệ Minh chào mừng quý khách đến tư vấn, xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách?”

Cô xoay người, thấy được người đàn ông cao ngất một thân màu đen.

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết cau mày, có phần không rõ ràng lắm, sao Nam Cung Kình Hiên lại đột ngột xuất hiện ở đây, người đàn ông này….. Anh đúng là âm hồn bất tán sao? !

“Tư vấn tâm lý, có thể phục vụ không?” Nam Cung Kình Hiên không nhìn ánh mắt của cô, đi tới trước bàn kéo cái ghế ra ngồi xuống.

Dụ Thiên Tuyết cau mày suy nghĩ mấy giây, không thể nào hiểu được, nhưng mà nghề nghiệp của cô cần sự chuyên nghiệp, vẫn là ngồi vào bàn làm việc thoáng suy nghĩ rồi nói: “Có thể, xin hỏi anh cần tư vấn về phương diện nào? Hoàn cảnh chung quanh như thế này được không? Có cần tôi kéo rèm cửa sổ hoặc ghi âm cái gì không? Hay anh chỉ muốn hỗ trợ về tâm lý mà thôi?”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn mặt cô, giọng khàn khàn nói: “Kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn.”

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, không biết anh muốn làm cái gì, nhưng mà yêu cầu biến thái như thế này khiến trong lòng cô muốn vùng vẫy một cái biết bao nhiêu, cô vẫn đứng dậy, theo yêu cầu kéo rèm cửa sổ lại, đèn cũng tắt, đang là ban ngày nên còn có thể lộ ra ánh sáng le lói, vì vậy cũng không phải là rất tối, Dụ Thiên Tuyết vẫn có thể chấp nhận.

“Tiên sinh, anh có thể bắt đầu.” Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, ngồi xuống.

“Anh rất nhớ em.” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn: “Chỉ cách một buổi tối, anh đã nhớ em đến mức không biết phải làm gì bây giờ.”

Dụ Thiên Tuyết như đứng trong đống lửa, cau mày nói: “Nam Cung Kình Hiên, tôi đang làm việc, anh có thể đừng quấy rối?”

“Nơi này không phải có một loại phục vụ mà bất kể người bệnh nói cái gì thì cũng không được phép chen ngang, chẳng qua họ chỉ là dốc bầu tâm sự mà thôi, không cần các người đề nghị gì hết.” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lấp lánh ánh sáng ở trong bóng tối.

Dụ Thiên Tuyết cau mày chặt hơn, rất không muốn làm, cầm chặt cây viết trong tay, cuối cùng vẫn buông ra.

“Được, anh nói, tôi nghe.”

Nam Cung Kình Hiên yên lặng trong chốc lát.

“Em thật sự hận anh sao? Anh biết rõ em nhất định rất hận anh, ròng rã năm năm, anh luôn suy nghĩ nếu như anh có thể gặp lại em lần nữa, anh có thể làm gì để cho em đừng hận anh như thế này, anh vẫn luôn suy nghĩ.” Giọng anh trầm thấp tựa như ma chú, cúi đầu thì thầm lẩn quẩn ở bên trong phòng: “Nhưng hình như anh không thể làm gì, em quá bài xích anh, hận không thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh, ngay cả con trai của anh, em cũng không chịu thừa nhận, lại càng không chịu nói rốt cuộc chính mình đã từng chịu bao nhiêu khổ cực…..”

“Đó không phải là con của anh!”

“Đừng ngắt ngang.”

Gương mặt tuấn lãng như điêu khắc của Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ lạnh nhạt mà thương cảm, cúi đầu nói với cô.

Dụ Thiên Tuyết giận đến hai gò má đỏ bừng, cô không thể chịu đựng được người đàn ông này nhỏ giọng thì thầm, trong lòng cô có quá nhiều chua xót cùng cừu hận, năm năm trước, cô chịu biết bao nhiêu khổ bao nhiêu đau, nàng khinh thường nói chuyện cùng với tên khốn kiếp này! Hiện tại, vì sao tới phiên anh ta chạy tới nói cho cô biết trong lòng anh ta buồn khổ? ! Năm năm trước người bị buộc xóa sạch bé con không phải là anh ta! Người bị buộc cùng đường phải quỳ xuống cầu xin người khác cũng không phải là anh ta!

“Thiên Tuyết, tùy ý em muốn đối xử với anh như thế nào cũng được, nhưng đừng rời khỏi thế giới của anh, anh có thể dốc hết tất cả để hoàn trả cho em, miễn là em muốn…..”

“Đủ rồi!” Rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết không chịu nổi, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng quật cường, đứng dậy kéo rẹt một tiếng kéo toàn bộ rèm cửa sổ ra, đèn cũng bật lên, ngồi trở lại trên ghế hít sâu một hơi nói: “Tôi quên nhắc nhở anh, vị tiên sinh này, tôi là người tư vấn nhưng vẫn có quyền cự tuyệt khách hàng, bây giờ mời đi ra ngoài đừng làm trở ngại công việc của tôi! Nếu như anh cảm thấy tôi không phù hợp thì có thể đi khiếu nại, nơi này có đường dây khiếu nại, còn quả thực bất đắc dĩ thì anh cứ ra ngoài tìm quản lý của tôi, ra cửa quẹo phải phòng thứ nhất, tôi không có ý kiến!”

Rốt cuộc, Nam Cung Kình Hiên trầm mặc xuống.

“Thiên Tuyết….. Nói cho anh biết, anh có thể làm gì cho em?” Gương mặt tuấn tú tái nhợt, nắm bàn tay của cô lên, nắm thật chặt không buông ra.

Dụ Thiên Tuyết thử giãy giụa, chỉ là phí công, lạnh lùng nhìn anh chăm chú: “Anh không muốn lại bị bạt tai thì buông ra ngay!”

“Tùy em.” Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng tái nhợt, đôi môi mỏng tuấn dật nở một nụ cười yếu ớt khổ sở: “Em có thể đánh nhiều thêm mấy cái để cho anh tỉnh táo lại, hiện tại anh thật sự không biết mình đang làm gì.”

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết giận đến sắc mặt đỏ bừng.

Điện thoại trên bàn vang lên, cô chỉ có thể sử dụng bàn tay còn lại bắt máy.

“Xin chào, trung tâm tư vấn Huệ Minh.” Dụ Thiên Tuyết cố gắng bình ổn hơi thở nói.

“Dụ Thiên Tuyết, có đúng không?”

Bên trong vang lên một giọng nói nhu hòa mát lạnh, Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, cảm giác giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng là ai thì cô không rõ lắm.

“Chào cô, tôi là Dụ Thiên Tuyết, xin hỏi cô là ai?”

“Tôi là La Tình Uyển.”

Dụ Thiên Tuyết nghe đến đó thì ngẩn ra, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Nam Cung Kình Hiên ngồi trước mặt, ánh mắt mát lạnh như nước.

“Cô có chuyện gì không?” Cô trực tiếp hỏi.

“Tôi biết cô đã trở về thành phố Z, cũng biết cô làm việc ở Huệ Minh, cho nên mới tìm cô, đầu tiên, là vì đã năm năm không gặp tôi muốn gặp cô một chút, thứ hai, tôi muốn nói chuyện với cô, về Kình Hiên.” La Tình Uyển nói đơn giản rõ ràng.

“Anh ta đang ở trong này, cô tự mình nói với anh ta.” Dụ Thiên Tuyết trực tiếp đưa điện thoại tới.

Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên phát ra ánh sáng bén nhọn, lúc này bàn tay nắm tay cô mới chậm rãi buông ra.

Ở bên kia, La Tình Uyển có hơi kinh ngạc, chưa phản ứng kịp thì đã nghe giọng nói của Nam Cung Kình Hiên.

“Cô tìm cô ấy làm cái gì?” Giọng nói lạnh như băng vang lên.

Trong đầu La Tình Uyển ong ong một hồi, sắc mặt tái nhợt, cô biết, thật ra Huệ Minh chính là một sản nghiệp khác mà nhà Nam Cung mới mở rộng, chỉ vì lúc trước chưa hề thăm dò qua lĩnh vực này bao giờ, nên hiện tại đang để cho một người bạn của Nam Cung Ngạo xử lý, nhưng Nam Cung Kình Hiên tuyệt đối có quyền sắp xếp điều động nhân viên bên trong, dễ như trở bàn tay.

—— Lúc nào thì anh có liên hệ cùng với Dụ Thiên Tuyết? Anh lại tỉ mỉ sắp xếp để cho cô ta đến công ty của mình làm việc? !

“Em muốn tìm cô ấy để nói chút chuyện, về anh, cũng là chuyện chúng ta.” La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, không e dè trả lời.

“Chuyện gì?”

“Em với anh đã có chuyện vợ chồng thật sự, cô ấy không còn cơ hội dây dưa với anh nữa.”

“Vậy sao?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh nhạt nói: “Tôi đã cho cái quyền đó sao?”

La Tình Uyển cắn môi, cảm thấy sự tình đang dần dần trở nên hỏng bét, càng lúc càng tệ hơn.

Cô trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Kình Hiên, anh có thể đừng vô tình thế này được không? Em vừa mới cho anh toàn bộ bản thân em, anh đi tìm cô ấy, không vấn đề gì em không so đo, nhưng ít nhất anh cũng phải cho em một sự giao phó, được không?”

“Đừng có lại tìm cô ấy mà gây phiền phức.” Nam Cung Kình Hiên trầm giọng nói, ngữ điệu lạnh nhạt bình tĩnh mang theo sát khí nhàn nhạt: “Nếu không tôi sẽ cho cô một sự giao phó tốt nhất.”

Ngón tay thon dài cúp điện thoại, bỏ lại trên bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK