Giọng anh khẽ run, gương mặt tuấn tú xanh mét u ám, vào thời khắc này, anh không có cách nào nói cho cô biết tình trạng hiện giờ của cô kinh khủng đến cỡ nào, một bên gò má bị phỏng cháy kia quả thực khiến người ta nhìn mà đau lòng.
“Người phụ nữ đó đúng là điên rồi!” Lạc Phàm Vũ chạy tới, nghiến răng nói, nhìn cô gái trên băng ca kia, da mặt vốn nõn nà trắng như tuyết giờ đây bị phỏng cháy một mảng nám đen, giọng nói hùng hồn càng trở nên khàn khàn: “Cô nhóc này cũng điên rồi!”
Tay của anh chống trên xe cứu thương, thấy bác sĩ cùng hộ sĩ qua lại bận rộn làm các loại biện pháp cấp cứu, dây ống dẫn trong suốt vòng qua vòng lại, lòng anh rung động kịch liệt, hai bàn tay căn bản là không biết nên đặt ở đâu.
Gương mặt tuấn tú của Lạc Phàm Vũ tái nhợt, trong lòng vô cùng hỗn loạn, tay phát run chụp bả vai của Nam Cung Kình Hiên, giọng khàn khàn nói: “Mình theo xe cứu thương đi bệnh viện, bà điên La Tình Uyển kia náo loạn ầm ĩ mình đã giao cho cảnh sát, đừng lo lắng. . . . . .”
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, sa mỏng trên đầu Dụ Thiên Tuyết đã bị chính cô kéo xuống, chạy về phía xe cứu thương.
Nam Cung Kình Hiên thấy cô xông tới, hàng mày tuấn tú nhíu chặt.
“Tiểu Nhu!” Cô nén nước mắt, muốn theo lên xe cấp cứu.
“Thiên Tuyết!” Nam Cung Kình Hiên ôm cả người cô, hòa hoãn lực đạo xông tới của cô, giữ chặt cánh tay cô: “Thiên Tuyết, hãy nghe anh nói, em để em ấy đi bệnh viện cấp cứu trước, chúng ta ở đây chờ tin, đợi tình huống ổn định chúng ta hãy qua đó. . . . . .”
“Em không muốn!” Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng, đẩy lồng ngực của anh: “Nói cho em biết em ấy như thế nào rồi? Cho em đi theo đi, đó là em gái em!”
“Anh biết đó là em gái em, Thiên Tuyết, đừng kích động!” Nam Cung Kình Hiên đau lòng nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực, ôm chặt cả người cô không cho cô tránh thoát, giữ chặt gáy cô, cúi đầu nói: “Em có thai, không nên tùy tiện lắc lư chạy loạn, nếu em thật sự muốn đi nhìn, một hồi anh lái xe đưa em đi, trước hết đừng kích động!”
“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết giống như con thú bị vây khốn, cô cúi đầu kêu khóc thảm thiết, bị anh giam giữ trong lòng muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, đôi tay run rẩy ôm lấy đầu mình, lệ rơi đầy mặt: “Kia là axit sunfurit, thế nhưng em lại không biết đó là axit sufurit, em cũng không biết tại sao em ấy lại đột nhiên xông ra. . . . . . Đó là nhằm vào em, không phải em ấy không phải em ấy!”
“Anh biết, ngoan, đừng nói nữa, anh đều biết,” Nam Cung Kình Hiên ôm chặt thân thể cô, đôi môi mỏng bao trùm lên ánh mắt tràn đầy nước mắt của cô, trằn trọc hôn, lẩm bẩm nói: “Tin tưởng anh, em ấy sẽ không có chuyện gì, anh chắc chắn. . . . . .”
Rất lâu Dụ Thiên Tuyết mới dịu lại cơn đau lòng kịch liệt, nước mắt không ngừng rơi xuống, hai tay cô vòng chặt cổ của Nam Cung Kình Hiên, vòng thật chặt, đau lòng khóc thành tiếng, giống như ôm anh như vậy là có thể cho cô thêm sức lực.
Trên xe cứu thương, bộ lễ phục phù rễ màu trắng của Lạc Phàm Vũ dính đầy bụi đất, nhìn người phụ nữ bên ngoài rúc vào trong lồng ngực của người đàn ông yêu thương cô sâu đậm, trong lòng anh có một loại cảm giác công đức viên mãn, khóe mắt khẽ ướt át, không chút suy nghĩ đóng cửa xe lại.
Anh tham gia hôn lễ này với một tâm trạng có quỷ, không thể dẹp yên được, thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, không phải là anh không có nghĩ tới La Tình Uyển sẽ tới gây chuyện, nhưng không ngờ cô ta không chỉ gây chuyện, quả thật chính là muốn hủy diệt Thiên Tuyết. . . . . . Đôi mắt lạnh lùng chậm rãi mở ra, ánh mắt Lạc Phàm Vũ có phần phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái mảnh mai nằm trên băng ca.
Xác thực cô ta cũng đã hủy diệt một người, chẳng qua không phải là Thiên Tuyết mà thôi.
Một mảng cháy đen lớn xuất hiện trên khuôn mặt vốn làm cho lòng người rung động kia, trên vai, trên lưng, thậm chí còn có thể nghe được thanh âm da thịt bị phỏng cháy, ‘ri ri’, cô lại đau đến ngay cả hơi sức hô hấp cũng không có. . . . . .
“Ngu ngốc. . . . . .” Đôi môi mỏng khạc ra hai chữ, Lạc Phàm Vũ nắm chặt nắm tay, trên gương mặt tuấn tú trắng bệch là sự phức tạp cùng nỗi đau lòng khó nén.
*****
Không biết trải qua bao lâu, Dụ Thiên Tuyết mới chậm rãi tỉnh lại.
Đôi mắt của cô ngâm trong nước mắt ấm áp, cả người tựa như nhẹ nhàng phiêu bồng trong gió, không chân thật một chút nào.
Dường như trong mộng rất bi thương, bi thương đến mức làm cho cô rơi lệ không ngừng, muốn nhẹ nhàng đổi lại tư thế, nhưng cả người đều cứng ngắc, cô cảm thấy trên cánh tay hơi đau đau, giống như bị cháy vậy, đau nhói như bị kim châm muối xát.
Toàn bộ trí nhớ đột nhiên trở về.
Cô cau mày, lại cảm giác có một bàn tay ấm áp dịu dàng chạm vào mặt của cô, tiếp đó nâng lưng của cô, nhẹ nhàng vỗ chụp.
“Tỉnh chưa? Nếu như còn sợ hãi, vậy ngủ thêm một lát đi.” Giọng nói trầm thấp mang theo sự từ tính, cũng mang theo một loại cưng chiều tự nhiên, giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi ở trên người cô trong ngày đông lạnh giá.
Dụ Thiên Tuyết chậm rãi mở hai mắt ra, chờ tầm mắt dần dần rõ ràng, cô mới nhìn thấy gương mặt của Nam Cung Kình Hiên, anh đang chống tay hai bên thân thể cô, lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Cô nằm nghiêng, vẫn gối đầu lên cánh tay của anh như lúc ngủ.
“Tiểu Nhu. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra trước đó, hốc mắt khẽ ướt át, túm chặt cánh tay của anh, ánh mắt hốt hoảng, run giọng hỏi: “Mấy giờ rồi? Em đã ngủ mấy tiếng?”
Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ngăn chận bả vai của cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái: “Em chỉ ngủ có ba tiếng, bệnh viện bên kia đã điện thoại tới, tình huống của Thiên Nhu đã ổn định rồi.”
“Ổn định? Ổn định là có ý gì?” Dụ Thiên Tuyết ngồi dậy, đôi mắt trong suốt rưng rưng làm cho người ta đau lòng: “Em ấy. . . . . . Em ấy bị hắt cả một ly, ngay cả quần áo cũng cháy rụi, em. . . . . .”
“Thiên Tuyết. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự thương yêu, cầm tay của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói thật nhỏ: “Đừng lo lắng, lát nữa anh dẫn em đi thăm em ấy, anh không muốn dọa em, nhưng em cũng biết axit sunfuric đậm đặc dội vào người sẽ có hậu quả gì, em phải chuẩn bị tâm lý. . . . . .”
Ở trong lòng anh, Dụ Thiên Tuyết run lên.
“Muốn em chuẩn bị tâm lý gì? Em ấy bị hủy dung rồi sao?” Cô ngước mắt, giọng khe khẽ, run rẩy không dứt: “Kết quả còn tệ hơn? Anh giúp em ấy đi. . . . . . Em ấy còn trẻ như thế, em ấy cũng không có làm gì ai, tại sao có thể bị hủy dung. . . . . .”
Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay cô, chống trán vào trán của cô, lẳng lặng trầm mặc.
Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng kích động, ở trong lòng anh giùng giằng muốn đi xuống, lại bị anh ôm chặt hơn, đôi mắt thâm thúy cũng trở nên nghiêm túc, khiến cô nhìn cũng có phần sợ hãi.
“Nghe lời, trước tiên không đi.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói.
Sự bi thương trên khuôn mặt Dụ Thiên Tuyết làm cho người ta đau lòng, anh nhìn thấy, rốt cuộc cũng không đành lòng để cô lo lắng chờ đợi như vậy.
“Thiên Tuyết, nghe anh nói,” Anh nói thật nhỏ: “Cẩn thận đứa nhỏ trong bụng, cũng chú ý bản thân mình, anh không thể để cho em chịu kích thích nữa, tình trạng thân thể của em rất vất vả mới đỡ một chút, thời gian trước bởi vì Y Y cùng Thiên Nhu bị bắt cóc mà bị dọa hết hồn hết vía, hiện tại lại gặp phải chuyện này, em biết anh rất lo lắng cho em và con không?”
Chương 356: Kết Cục (Bảy)
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng in ở mi tâm của cô, anh tiếp tục nói: “Đáp ứng anh, nghỉ ngơi thêm vài giờ chờ tâm tình của em ổn định lại, ít nhất không còn kích động như thế này, khi đó anh sẽ dẫn em đi nhìn Thiên Nhu, mặt của em ấy xác thực là bị thương, nhưng đã được tiêm thuốc mê nên không còn quá đau đớn, có vài thứ thật sự bị phá hủy, đó không phải là điều chúng ta muốn nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể chữa trị, em có hiểu không?”
“Dáng vẻ hiện giờ của em, nếu qua đó thăm em ấy, em ấy sẽ thật cho là nửa đời sau của mình đã bị hủy.” Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói bên tai cô.
Dụ Thiên Tuyết đã mất đi tất cả sự chống đỡ, nước mắt ấm áp rơi xuống, chỉ có thể để anh ôm chặt, cúi đầu chôn mặt ở trong ngực anh, xoa dịu tâm tình thống khổ của mình.
Hôn lễ của cô, hôn lễ cả đời khó quên của cô, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
Cảm giác được thân thể của cô run rẩy, Nam Cung Kình Hiên ôm cô càng chặt hơn, vuốt tóc cô để cô có được sự trấn an cần thiết, mẹ Ngô đi tới: “Thiếu phu nhân, ăn chút cháo chứ? Bận rộn hôn lễ từ sáng vẫn chưa ăn gì, dù lát nữa phải đi bệnh viện thì cũng ăn no bụng trước đã, được không?”
“Đặt ở chỗ đó, để cháu.” Nam Cung Kình Hiên hướng về phía mẹ Ngô lộ ra một ánh mắt cảm kích, ý bảo bà đặt ở trên bàn.
Mẹ Ngô gật đầu rồi đi xuống, Nam Cung Ngạo tiễn hết tân khách, sau đó đi vào phòng sách dỗ hai đứa bé vừa bị dọa sợ, nhìn cả hai thật vất vả mới trấn định lại, đang vùi đầu ăn điểm tâm, lúc này ông mới than thở đi ra ngoài.
“Dám gây chuyện trong hôn lễ của nhà Nam Cung chúng ta, lão La này quả thực là không muốn sống nữa!” Ánh mắt sáng quắt lộ ra sát khí nhàn nhạt, siết chặt cây gậy trầm giọng nói.
“May mà nha đầu Thiên Tuyết không có bị thương, cô bé kia ——” Trong mắt Nam Cung Ngạo lộ ra sự nghi ngờ.
“Là em gái của Thiên Tuyết, đã đưa đến bệnh viện,” Nam Cung Kình Hiên ôm lấy người trong ngực, thản nhiên nói, ngước mắt nhìn chằm chằm ông: “Ba, chuyện lần này, để con xử lý.”
Nam Cung Ngạo hiểu ý tứ của con trai mình, gật đầu một cái, theo chuyện càng ngày càng nhiều, ông cũng càng ngày càng cảm nhận được cô con gái của nhà họ La kia rốt cuộc là loại người như thế nào, vẫn luôn không hiểu tại sao ban đầu mình lại che chở một cô gái có tâm địa ác độc như vậy, giờ phút này, ông lại cảm thán ‘biết vậy chẳng làm’.
Nam Cung Dạ Hi trở về từ bên ngoài, sắt mặt tái mét.
“Con chạy đi đâu? Sao lăn qua lăn lại thành ra thế này?” Nam Cung Ngạo cau mày nói.
“Con đi cục cảnh sát!” Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng: “Con đi theo nói với cảnh sát tiếp nhận vụ án, lần này không xử lý mạnh tay, con bảo đảm làm cho cả nhà anh ta lăn lộn không nổi ở thành phố Z này, thiên vương lão tử đi cầu tình cũng không được! Con cảm thấy bản thân mình đã đủ không biết xấu hổ, không ngờ so với con thì người phụ nữ kia còn không biết xấu hổ hơn! Hủy dung đúng không? Ép con nóng nảy, con cũng trực tiếp tìm vài người hủy cô ta y hệt như thế! Để cô ta nếm thử mùi vị không biết xấu hổ cả đời!”
Ở cửa phòng sách, hai cô cậu nhóc kia nhô đầu ra.
Trình Lan Y thút tha thút thít: “Thấy chưa, mẹ chị lại đang hù dọa người, mẹ chị nói chuyện luôn rất ác độc.”
Tiểu Ảnh kéo vành nón thấp xuống, siết chặt gương mặt của cô bé: “Chị biết cái gì, đối đãi với người xấu thì phải nói chuyện thật hung ác, cô không có điểm nào tốt, chỉ điểm này, ngoan độc, em thích!”
Trình Lan Y vẫn mơ mơ màng màng như cũ: “Không phải mẹ muốn đi hại người sao?”
Tiểu Ảnh rối rắm, trực tiếp giải thích: “Mẹ chị là muốn đi bắt người làm chuyện xấu trong hôn lễ của ba mẹ em, tử hình dì ta, cho dì ta ngồi tù, chịu đau khổ! Để xem dì ta còn dám đi ra ngoài hại người hay không!”
“Em nói là dì Uyển à?” Trình Lan Y nhận biết La Tình Uyển.
“Phi!” Ánh mắt Tiểu Ảnh lạnh buốt nhìn sang: “Chị còn kêu bà điên đó là dì Uyển, tuyệt giao với chị!”
Trình Lan Y co rúm lại một chút, cũng ngôn từ chính nghĩa nói: “Chị biết mà, là dì ấy tạt gì đó vào chị Thiên Nhu, chị Thiên Nhu mới bị thương, chị đâu có ngốc, chị nhìn thấy rõ ràng, nhưng chị. . . . . .”
Tiểu Y Y rũ đầu xuống, lại muốn khóc.
Tiểu Ảnh cũng có chút thương tâm, nghĩ nghĩ một chút lại nói nhỏ bên tai cô bé: “Chị không thấy dì út chỉ bị tạt trúng bả vai cùng nửa bên mặt thôi sao? Ba em sẽ có biện pháp làm cho dì út bình phục, hiện tại y học rất phát triển!”
“Có thật không?”
“Thật, em cảm thấy nhất định có thể!” Tiểu Ảnh gật đầu một cái. . . . .
“Con làm việc đừng có luôn hấp tấp như vậy,” Nam Cung Ngạo nhìn chằm chằm con gái, giọng nói tuy trách cứ, nhưng trong nội tâm lại rất vui mừng: “Mới vừa ly hôn con chạy khắp nơi làm gì, nhìn dáng vẻ cay cú của con mà xem, sau này còn ai dám cưới con hả?”
“Con thế nào? Con rất xinh đẹp!” Nam Cung Dạ Hi tiếp tục nâng cằm: “Chuyện duy nhất làm cho con có cảm giác thành tựu trong mấy năm nay chính là bảo dưỡng tốt, chậc, đi ra ngoài có ai dám nói con là mẹ của một đứa con gái năm tuổi? Chị nói đúng không chị dâu!”
Nhìn dáng vẻ mất hồn của Dụ Thiên Tuyết, Nam Cung Dạ Hi đi tới ngồi chồm hổm xuống nói: “Dụ Thiên Tuyết, trước kia tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, lần này tôi sẽ không phụ lòng cô, chuyện em gái cô cứ để tôi lo, tôi có biện pháp khiến người phụ nữ kia muốn sống không được muốn chết cũng không thể! Tương lai tôi còn muốn em gái cô làm phù dâu cho tôi, nếu mặt của cô ấy bị phá hủy, ai làm dâu phụ cho tôi?”
Nam Cung Kình Hiên nghe cô xưng hô đổi tới đổi lui thì có chút nhức đầu, khẽ nhíu mày: “Cô có thể xưng hô đứng đắn được không? Chị dâu chính là chị dâu, đừng có đổi tới đổi lui, trước kia chưa kết hôn gọi như thế nào cũng tùy cô, bây giờ nhất định phải đổi.”
“Dạ, dạ dạ dạ,” Nam Cung Dạ Hi giơ hai tay lên: “Anh, em sai rồi, được chưa?”
Trong bầu không khí như vậy, tâm tình nặng nề của Dụ Thiên Tuyết hơi thả lỏng một chút, vỗ vỗ trán của mình, nức nở nói: “Cám ơn cô, Dạ Hi.”
Nam Cung Dạ Hi ngọt ngào cười rộ lên: “Không cần cám ơn, tương lai tìm cho tôi một người đàn ông tốt là được, ánh mắt của chị tốt như vậy.”
Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới bật cười.
“Được rồi, em khẳng định em đã không sao, anh đưa em đến bệnh viện nhìn Tiểu Nhu một chút được không? Hiện tại nhất định là con bé rất khổ sở, em là chị, không thể không ở đó cùng con bé.” Cô nhẹ nhàng cầm tay của Nam Cung Kình Hiên.
“Được, em ăn hết cháo xong, anh đưa em đi.” Sắc mặt anh ôn hòa, mở miệng nói.
Dụ Thiên Tuyết cưỡng ép mình đè xuống tâm sự, ăn chút cháo, thay áo cưới, mặc một bộ quần áo đơn giản cùng anh lên xe, buổi dạ tiệc vốn định cho buổi tối đã bị hớ, biến thành tiệc riêng của nhà Nam Cung.
*****
Không biết đã là lần thứ mấy tới bệnh viện, cách cửa sổ thủy tinh, Dụ Thiên Tuyết che miệng lại, nhìn người nằm trên giường bệnh ở bên trong.
Thiên Nhu nằm ngửa, đầu nghiêng qua một bên, nửa bên mặt dán băng màu trắng.
Còn có trên vai, trên lưng.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lộ ra một đoạn ở bên ngoài mền, an tĩnh ngủ.
Thấy cô đang ngủ, Dụ Thiên Tuyết cũng không quấy rầy, mà trực tiếp đi tìm y tá trưởng.