Em biết, trên thế giới này, có người vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng, có rất nhiều người thương yêu, che chở, kính trọng, vì thế, ngay từ lúc bắt đầu họ đã được phủ lên một tầng áo khoát đẹp đẽ quý giá, ở trong cuộc đời, mỗi một bước đều đi cao hơn người khác một bậc.
Em cũng biết, còn có một ít người khác, thí dụ như bọn em, sinh hoạt ở tầng dưới chót trong xã hội, thừa nhận rất nhiều đau khổ mà người khác không thừa nhận nổi, không dám nhón chân để nhìn lên những xúc tua hạnh phúc mà bản thân không dễ dàng có được.
Nếu anh và em tương ngộ, nhưng không ở trên cùng một con đường.
Vậy thì sẽ là em đạp lên máu tươi đi về phía anh, hay chính anh sẽ ‘nghĩa vô phản cố’, vứt bỏ tất cả sở hữu mà chạy về phía em?
—— Dụ Thiên Tuyết
Công chúa nhỏ nhà Nam Cung, tên gọi là Nam Cung Tiêu.
Em bé phấn nộn mới sinh nằm ở trong nôi, đôi mắt to đen nhánh chuyển tới chuyển lui, khuôn mặt nhỏ non mịn như có thể nhéo ra nước, cho dù không cười không nói lời nào cũng có thể làm cho người ta không thể dời ánh mắt.
Tâm tình của Nam Cung Ngạo rất tốt, quyết định đãi tiệc trăng tròn cho cháu gái ở biệt thự.
Phảng phất cách tiệc cưới không bao lâu, hết thảy tất cả vẫn chưa bình ổn, lại có một buổi tiệc nữa đang chuẩn bị, Tiểu Ảnh cùng Y Y đảo quanh nôi cả ngày, dù là thương nhân hợp tác người Mỹ gọi điện thoại qua, cậu bé đều trốn tránh không tiếp, che lỗ tai kêu la “Kêu mommy nghe đi, con không muốn viết trò chơi con muốn chơi với Tiêu Tiêu a a a”, toàn bộ biệt Nam Cung đều vô cùng náo nhiệt.
Thân thể của Dụ Thiên Tuyết dần dần khôi phục, dùng tiếng Anh thuần thục cùng thương nhân người Mỹ bàn bạc về trò chơi mới của Tiểu Ảnh chính thức đưa ra thị trường, cúp điện thoại, cô mới hoảng hốt cảm thấy thời gian qua nhanh như bay.
Cô lui về phía sau một bước, đánh giá bố cục xa hoa cùng hoàn cảnh ấm áp chung quanh, đột nhiên cảm thấy có chút không chân thật.
*****
Nam Cung Kình Hiên lái xe trở về, ngay khi ngừng xe ổn định, nháy mắt nhìn thấy hình ảnh bên ngoài cánh cổng lớn khắc hoa ——
Một chiếc taxi ngừng lại, Dụ Thiên Tuyết bước xuống xe, một thân váy trắng mềm mại, hướng nơi này đi tới.
—— cô đi ra ngoài?
Đôi mắt thâm thuý của Nam Cung Kình Hiên hiện lên chút nghi hoặc xen lẫn yêu thương, mở cửa xuống xe.
Trên lối nhỏ tối mờ ấm áp, bỗng nhiên bị người ôm lấy, Dụ Thiên Tuyết hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, bên tai chợt ấm áp tê dại, giọng nói từ tính trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên truyền đến: “Sao trễ thế này mới về, đi đâu vậy?”
“Anh dọa em hết hồn……” Trái tim nhảy lên mãnh liệt lúc này mới chậm rãi buông xuống, nghiêng mặt nhẹ giọng nói:“Em đi một chuyến công ty cũ để hỏi một ít việc, hỏi xem công việc cố vấn tâm lý còn có thể tiếp tục làm hay không…… Anh về lâu chưa?”
“Ha……” Nam Cung Kình Hiên nắm tay cô, kéo vòng lên bả vai mình, sau đó chặn ngang bế cô lên, đôi mắt lấp lánh: “Cố vấn tâm lý? Vợ yêu của anh, con gái chúng ta còn chưa đầy tháng, em đã bắt đầu muốn đi làm?”
Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức khoanh lại cổ của anh, hô nhỏ một tiếng.
“Em chỉ đi hỏi thử thôi, ở nhà lâu quá không đi ra ngoài, thuận tiện đi dạo một chút.”
“Phải không?” Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, đôi mắt rất có thần, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị: “Em đang trách cứ anh nhốt em ở nhà quá lâu à? Nếu em đi làm lại này, bảo bảo phải làm sao?”
“Anh còn nói ——” Dụ Thiên Tuyết lại nói tiếp, giọng đã có chút tức tối, ngước mắt nhìn anh: “Nếu không phải tại anh không cẩn thận, em đâu phải mang thai bảo bảo còn kết hôn, Nam Cung Kình Hiên —— đây là trách nhiệm của anh!”
“Hửm?”
Thân ảnh cao thẳng của Nam Cung Kình Hiên thoáng dừng lại, buông người phụ nữ nhỏ trong lòng xuống, nắm tay cô kéo cô vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn eo cô: “Trách nhiệm của anh? Chẳng lẽ không phải vì làm cho người nào đó đã lâu không hưởng qua tư vị hoan ái được no nê sao? Nếu đã là kết tinh tình yêu của hai chúng ta, sao lại là trách nhiệm của một mình anh……”
“A!” Dụ Thiên Tuyết cảm giác được ngón tay ở trên eo trêu đùa, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn anh, vội vàng cầm tay anh: “Anh đừng náo loạn…… Nhột quá……”
“Vậy nói rõ ràng, rốt cuộc là trách nhiệm của ai, hử?” Anh trầm thấp cười nhạt, mị hoặc lan tràn, một tay ôm thân thể mảnh khảnh của cô, một tay ở trên eo cô mà khiêu khích.
“Không phải em, dù sao cũng không phải là em……” Dụ Thiên Tuyết cắn môi, đôi mắt trong trẻo lập loè ý cười: “Này, anh đừng náo loạn, em sợ nhất là anh đụng đến chỗ này, rất nhột……”
Động tác của Nam Cung Kình Hiên cũng không quá đáng, chỉ là thích nhìn dáng vẻ cô cười trốn tránh, tay ôm chặt cô, nhẹ nhàng chống trán mình vào trán cô, để dù cố trốn tránh cô cũng chỉ có thể ở trong lồng ngực anh.
Một trận vui đùa ầm ĩ, hai người lảo đảo đi lên lầu, trong miệng vẫn không thuận theo không buông tha.
“Em không biết, em phải đi làm, anh không được bắt em trở thành vị phu nhân toàn chức, em không làm!” Dụ Thiên Tuyết cắn môi kiên định nói, thừa dịp anh thoáng không chú ý liền muốn chuồn khỏi vòng ôm ấp của anh.
Nam Cung Kình Hiên tay mắt lanh lẹ bắt lấy cô, bó ở trong khuỷu tay.
“Đi làm?” Hô hấp ấm áp của anh phả trên khuôn mặt nhỏ của cô: “Nam Cung thiếu phu nhân đi ra ngoài công tác? …… Quả trứng nhỏ của anh, em muốn cho tất cả mọi người biết ông xã em không có bản lĩnh dưỡng em à?”
“Em muốn bọn họ biết em không phải là bình hoa, có cái gì quan hệ tới anh.” Cô không cam lòng cãi lại, cố tình chính là ngoan cố.
“Em là bà xã của anh, đương nhiên là cái gì cũng đều có liên quan tới anh……”
“Nam Cung Kình Hiên, anh ôm em làm em không thể hô hấp, anh…… Thả lỏng chút nha……”
“Anh giúp em hô hấp là được……”
Hai người nghiêng ngả lảo đảo đi lên, bàn hữu lực nhẹ nhàng xoa tóc sau gáy cô, không nói gì chỉ ngậm lấy môi cô……
“Bà Ngô nhìn xem, daddy mommy lại biểu diễn trích đoạn tình cảm mãnh liệt nha,” Tiểu Ảnh chớp chớp đôi mắt nói, còn không quên lắc lắc nôi: “Tiêu Tiêu mau nhìn, mau nhìn mau nhìn! Bà Ngô…… Sao bà che mắt cháu……”
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cháu mau bớt tranh cãi đi!” Mẹ Ngô cũng mặt đỏ tim đập, nhanh tay bưng kín cái miệng “Đồng ngôn vô kỵ” của cậu bé.
“Cháu cũng thấy được……” Trình Lan Y ngẩng đầu, nghiêm túc nói với mẹ Ngô.
Dụ Thiên Tuyết buồn bực khó chịu nằm trong lồng ngực Nam Cung Kình Hiên, nhịn không được đánh mấy cái lên lồng ngực to lớn của anh, lúc này Nam Cung Kình Hiên mới chậm rãi buông cô ra, đôi mắt thâm thuý lấp lánh sáng, giống như trẻ con lén ăn vụng thành công, mị hoặc mà nhàn nhạt cười.
“Lần tới không nghe lời vẫn sẽ phạt em như vậy! Còn dám cùng anh phân cao thấp không?” Giọng anh nhè nhẹ nói.
“Lần tới?” Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt thở hổn hển, nhìn vào mắt anh, cắn môi giảo hoạt nhỏ giọng nói: “Không có lần sau, lần sau em sẽ không thèm bàn bạc với anh, đồ bá đạo.”
“Em dám!”
“Chị dâu ——!!” Đang triền miên, Nam Cung Dạ Hi từ trong phòng đi ra, kêu la: “Tức chết em, tức chết tức chết tức chết! Đám người này thật quá đáng, em muốn gạch tên họ khỏi tiệc đầy tháng! Dám đến? Bà đây sẽ tự mình đá đi ra ngoài!”
Cô ầm ĩ như vậy, khiến ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn lại đây.
“Cô đang nói cái gì? Đám người nào?” Đang ở trong lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, Dụ Thiên Tuyết xoay người lại, nghi hoặc mà nghiêng đầu hỏi: “Cô lại xung đột với ai à?”
Chương 380: Ngoại Truyện: Hiên Tuyết – Tình Yêu Phá Kén 2
“Chính là mấy đứa bạn gái thân thiết mà em chơi cùng trước kia!” Nam Cung Dạ Hi thở phì phì, trên gương mặt xinh đẹp mang theo lửa giận, giọng nói cũng lạnh lùng: “Chị dâu, chị nói xem em sai chỗ nào? Còn không phải chỉ là mang theo con gái ly hôn thôi sao? Em rất kém cỏi à? Loại tình huống giống như em đây, tùy tiện kéo bất kỳ một người nào trong bọn họ ra mà hỏi thử, xem có ai dám quyết định giống như em không?! Hiện tại bọn họ thế nhưng có lý do nói em đáng thương, lúc trước, mỗi khi bọn họ phát sầu chồng mình ngoại tình dưỡng ’tiểu tam’, em có ra vẻ vui sướng khi người gặp họa không? Đám phế nhân!!”
Nói xong, cô chạy tới lấy thiệp mời dự tiệc trên bàn, lật xem từng cái, thề sẽ lựa ra hết thiệp mời của mấy người kia —— cắt nát hết! Hừ, xem các người dám lại đây không!
Rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết cũng hiểu ra là chuyện gì, muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, nhưng bàn tay anh lại bá đạo túm chặt eo cô, ý chiếm hữu mười phần, cô chỉ có thể nhẹ nhàng ôm anh mà ôn nhu dỗ dành, anh mới bằng lòng buông cô ra.
“Cô đó, không cần la lớn tiếng như vậy, bọn nhỏ đều ở đây, cô đừng dọa bọn trẻ.” Dụ Thiên Tuyết nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ im như ve sầu mùa đông đang ngồi bên cạnh nôi, chỉ có thể cúi đầu nhẹ giọng nói.
Nam Cung Dạ Hi vò thiệp mời trên bàn thành một đống, Dụ Thiên Tuyết không chút hoang mang mà thu dọn lần nữa.
“Kia làm sao bây giờ? Chờ bọn họ lại đây chê cười em?!” Nam Cung Dạ Hi vẫn đang tức giận đến muốn mệnh.
“Chê cười?” Dụ Thiên Tuyết dừng một chút, ánh mắt sáng lấp lánh, cười nhạt: “Chê cười cái gì?”
Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên nghẹn lời.
“Cô tự nhìn đi ——” Dụ Thiên Tuyết tiếp tục thu dọn thiệp mời bị cô làm cho lung tung rối loạn, nhẹ giọng nói: “Nếu cô cũng thấy bản thân mình đáng thương, đương nhiên người khác sẽ chờ xem mà chê cười cô, nếu cô đúng lý hợp tình, cần gì phải quan tâm bọn họ nói cái gì? Lời nói của họ có bao nhiêu phân lượng? Cũng chỉ có thể thổi gió bên tai cô mà thôi, còn có ích lợi gì khác nữa sao?”
Nam Cung Dạ Hi cẩn thận nghĩ nghĩ, giống như đúng là có chuyện như vậy.
“Nhưng em chính là không muốn bọn họ tới,” Cô tức giận tiếp tục làm loạn thiệp mời: “Chị dâu, chị không biết bọn họ nói chuyện khó nghe bao nhiêu đâu, không chừng đến lúc đó lại nói cái gì đâu! Còn nữa —— trước kia tới nhà của chúng ta bọn họ rất sợ La Tình Uyển, bọn họ cảm thấy La Tình Uyển mới là người phụ nữ hoàn mỹ trong xã hội thượng lưu, nói nếu chị ta kết hôn với anh em, về sau anh của em khẳng định sẽ thành thành thật thật không ’xuất quỹ’…… Một đám ngu ngốc, hiện tại không phải anh em ’xuất quỹ’, mà là người phụ nữ xấu xa kia chết không được tử tế mới đúng!”
Mí mắt Dụ Thiên Tuyết giựt giựt.
Đã lâu không nói chuyện với người này, cô cũng có chút không được tự nhiên, nhưng nguyên nhân không được tự nhiên phần nhiều là bởi vì ——
Cô tiện tay cầm lấy một phong thiệp mời, mở ra, lấy tấm thiệp bên trong ra, nhìn tên người trên thiệp, cô không hề quen biết.
“Dạ Hi, tôi hỏi cô,” Dụ Thiên Tuyết tới gần Nam Cung Dạ Hi, mái tóc mềm đen bóng buông xoã xuống trên cánh tay trắng nõn, nhỏ giọng hỏi: “Trước kia trong nhà chuẩn bị yến hội, La Tình Uyển sẽ đến sao?”
Nam Cung Dạ Hi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn anh trai đang trêu đùa em bé, ánh mắt lưu chuyển, cũng nhỏ giọng trả lời: “Chị định làm gì? Đều đã lâu như vậy, chẳng lẽ chị còn bởi vì cô ta mà nổi cơn ghen với anh của em?”
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Đương nhiên không phải, cô nghĩ đi đâu vậy, nói cho tôi biết, dĩ vãng trong nhà mở tiệc, cô ta sẽ đến đúng không?”
“Đúng vậy, cô ta đính hôn với anh của em nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy bọn họ là một đôi.”
“Như vậy……” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi mắt trong suốt hơi hơi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Thân thích, khách khứa của nhà Nam Cung, còn có bạn bè trong giới, hẳn là đều tương đối quen thuộc với cô ta, chắc có lẽ mọi người đều biết mặt cô ta, đúng không?”
“Đúng vậy.” Nam Cung Dạ Hi tiếp tục vô tâm không tim không phổi nói: “Cô ta nha, trừ bỏ nhất thời tâm địa ngoan độc lầm đường lạc lối ra, những mặt khác thật sự rất tốt không có lời gì để nói, sở hữu thân thích của nhà chúng ta, dù là bà con xa cũng đều rất thân thiết với cô ta, hơn nữa cô ta luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng, haiz, chị đã quên rồi sao ——”
Nam Cung Dạ Hi thò người qua, nhỏ giọng nói: “Ngày anh chị kết hôn, tất cả thân thích đều có mặt, nhưng chị nhận thức nhiều ít?? Chị đừng tưởng những người đó mặt ngoài chúc phúc cho hai người, trong lòng họ thì không nghĩ như vậy đâu, kia chính là hôn lễ của anh chị, có uy tín của ba ở đây, ai dám nói một câu không phải? Bọn họ thế nhưng không ngốc, không giống La Tình Uyển, tự tìm đường chết mới muốn phá hỏng hôn lễ của hai người, chính là từ xưa đến nay, dạng gia đình giống nhà chúng ta đây không hề có người bối cảnh đơn giản gả vào, cho dù gả vào cũng sẽ bị khi dễ đến chết —— chị cho rằng ai cũng giống chị sao? Đừng nói anh của em thương chị, ngay cả ba ba cũng bị chị thu thập đến dễ bảo, thấy đủ đi!”
Dụ Thiên Tuyết chợt trầm mặc.
Dưới ánh đèn nhu hoà, đầy trên bàn là thiệp mời màu đỏ trông rất rực rỡ.
Cô thò tay cầm lấy một cái, nhìn cái tên xa lạ bên trong, phảng phất bắt đầu hiểu được mình phải đối mặt không chỉ là toàn bộ gia tộc này, mà là toàn bộ thế giới của chồng mình, cô đều phải học thích ứng, buộc phải tiếp thu.
*****
Đêm khuya, bên nôi em bé, vui vẻ cả ngày, rốt cuộc tiểu công chúa kia cũng nặng nề ngủ.
Dụ Thiên Tuyết đứng dậy tắt đèn bàn nhỏ bên cạnh nôi, lúc này mới xoa cần cổ có chút đau nhức đi về phía phòng tắm.
Nam Cung Kình Hiên xem xét văn kiện xong, đi về phía cô.
“Làm sao vậy? Nơi này đau?” Anh nhẹ nhàng khoanh cô lại, nhìn cô xoa cổ, yêu thương hỏi.
“Con gái bảo bối của anh làm cho,” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt trong suốt lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đáng thương cùng vô tội: “Thời điểm con bé bú chỉ có một tư thế, nhúc nhích cũng không cho, em hơi động đậy một chút là con bé liền nháo, vì thế cần cổ em cứng ngắt, anh nói đi, khi anh còn nhỏ có phải cũng có cái tật xấu này hay không, cho nên di truyền cho bảo bảo?”
Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên.
Ngón tay ưu nhã xuyên qua mái tóc mềm mượt của cô, ấn ấn xoa nhẹ chỗ đau đớn cho cô, trầm thấp nói bên tai cô: “Sao không nói là khi còn nhỏ em có tật xấu cổ quái như vậy?”
“Khi còn nhỏ em rất ngoan, mẹ em nói.” Dụ Thiên Tuyết đích thực cũng mệt mỏi, hàng lông mi dài hơi hơi buông xuống, ôm lấy thắt lưng rắn chắc của anh, nghỉ ngơi trong chốc lát.
“Phải không?” Tiếng cười của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp quanh quẩn bên tai: “Anh không nhìn ra, em rất ngoan? Em đã đã là mẹ hai bảo bảo mà còn chưa học được như thế nào là ngoan ngoãn —— y hệt như đứa trẻ, sao trước kia anh lại không phát hiện ra, kỳ thật em trẻ con như thế này!”
“Bởi vì trước kia anh chỉ luôn bắt nạt em……” Dụ Thiên Tuyết cọ xát ôm anh, duỗi tay thưởng thức nút áo sơmi của anh.
“Kia đều là chuyện mấy trăm năm trước, em còn nhớ?”
“Ừm.” Cô thành thật gật đầu, nhón chân khoanh cổ anh: “Em luôn nhớ rõ, sẽ nhớ cả đời.”
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên hiện lên chút mê ly.
Anh thích nhất không gì hơn là thời khắc này, bởi vì có bảo bảo, mỗi đêm khuya, khi đã bị lăn lộn thật sự mệt mỏi, cô không có chút nào phòng bị, mềm nhũn ở trong lồng ngực anh, gắt gao quấn lấy thân thể anh, mơ hồ mềm giọng nói chuyện, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.