Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 315: Anh Muốn Cho Chúng Tôi Hoàn Toàn Phá Sản Cửa Nát Nhà Tan Sao? !

Trong bóng tối, mặt của Trình Dĩ Sênh nổi bật trong ánh sáng lờ mờ, râu ria xồm xàm, nhếch nhác vô cùng.

Anh ta cười lạnh, hai cánh tay chậm rãi chống ở hai bên người cô ta, giọng khàn khàn nói: “Cô cũng biết hai cha con kia đang đuổi giết tôi, hả? Vậy cô thấy mấy ngày nay tôi trôi qua được không?! La Tình Uyển, cô nói xem…… Rõ ràng hai chúng ta là đồng phạm, tại sao cô có thể núp ở chỗ này không thấy mặt trời, còn tôi lại phải liều mạng chạy trốn? Cô nói xem!”

La Tình Uyển kịch liệt hô hấp, nước mắt tràn đầy hốc mắt, lắc đầu, liều mạng lắc đầu.

Cô ta không muốn nhìn thấy người đàn ông này, càng không muốn rước họa vào thân nữa!

“Tôi không biết…… Anh cách xa tôi một chút, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nữa, tôi ra nông nỗi thế này đều là do anh làm hại, anh cách tôi xa một chút!!” La Tình Uyển có phần mất khống chế, hét rầm lên, nhặt gối đầu phía sau lên ném về phía anh ta, cả người lui vào trong góc giường.
Tiếng thét chói tai của cô ta vang vọng cả gian phòng, Trình Dĩ Sênh hơi nhíu mày, mắt trợn to, bỗng nhiên nhào qua bịt miệng cô ta lần nữa, bịt thật chặt không để cho cô ta phát ra tiếng.
“Con mẹ nó, cô muốn tìm chết có phải không?!!!” Trình Dĩ Sênh nghiến răng nói bên tai cô ta.

Cảm xúc của La Tình Uyển dần dần được áp chế xuống, miệng bị bịt, cô ta rơi lệ đầy mặt nhìn Dĩ Sênh, sợ đến muốn chết.

“Tôi cách xa cô? Hả? Tại sao tôi phải cách xa cô…… Tôi đã sớm nói chúng ta là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, tôi bị phá hủy, cô cũng sẽ bị phá hủy, hiện tại không có lý do gì tôi ở bên ngoài đông trốn tây nấp khắp nơi, ăn bữa có bữa không, cô thì vẫn ở chỗ này làm ‘đại tiểu thư’ giả bộ đáng thương…… Bây giờ bên ngoài đều là người của Nam Cung Kình Hiên, tôi không tìm cô thì còn có thể tìm ai?”

La Tình Uyển run rẩy bắt lấy tay của anh ta, cố sức kéo xuống, run giọng nói: “Anh hại tôi chưa đủ thảm sao? Còn chưa đủ thảm hay sao?!”

Cô ta duỗi ngón tay, run rẩy chỉ vào cánh cửa: “Anh đi mà nhìn! Nhìn xem nhà họ La chúng tôi hiện tại đã bại thành cái dạng gì! Tại sao tôi lại nghe lời anh hả? Nếu như tôi không nghe anh, dù cho tôi có làm nhiều chuyện xấu hơn nữa cũng sẽ không bị người khác bắt được nhược điểm, coi như Kình Hiên không thích tôi, coi như chúng tôi hủy bỏ hôn ước, dư luận cũng sẽ thiên về phía nhà họ La, anh ấy sẽ đau lòng tôi sẽ bồi thường cho tôi, ít nhất cũng không tuyệt tình đánh sụp sự nghiệp của ba tôi như vậy, anh đi mà nhìn!!! —— ba tôi ngày ngày sầu lo đến bạc đầu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ muốn tôi quỳ xuống cầu xin Kình Hiên bỏ qua cho chúng tôi sao?! Xem anh đã làm gì tôi hả? Cưỡng bức tôi, uy hiếp tôi phải tổn thương con trai và người phụ nữ mà anh ấy yêu, bây giờ thì sao đây, anh ấy, người thân, tất cả mọi người đều không tha thứ cho tôi!!! Anh là ác quỷ…… Là địa ngục trần gian của tôi, anh có hiểu hay không!!!”

Tất cả nỗi chua cay uất ức cũng như sự căm phẫn oán hận, giờ phút này hoàn toàn trào dâng, rốt cuộc cô ta cũng có thể tìm được ngọn nguồn lý do, hung hăng mắng chửi người đứng trước mặt, oán trách anh ta, thống hận anh ta, hận không thể làm cho anh đi tìm chết, hận không thể làm lại tất cả từ đầu!

Đôi mắt Trình Dĩ Sênh sáng chói lưu chuyển trong chốc lát, khóe miệng cười lạnh sâu thêm mấy phần.

Anh ta bóp chặt cằm của La Tình Uyển, nói thật nhỏ: “Thế này đã kêu là thảm?? Cô thật đúng là đang ở trong phúc mà chẳng biết…… Chẳng lẽ cô không biết Nam Cung Kình Hiên đã rất lưu tình với cô à?? Anh ta cũng chỉ cho người âm thầm dạy dỗ cô mà thôi, tất cả đều không xé ra ngoài sáng!! Nếu anh ta thật sự muốn cho cô thảm đến không bò dậy nổi, anh ta sẽ trực tiếp lan truyền sự bê bối của cô từ đường lớn đến hẻm nhỏ, xem thử đến lúc đó còn ai cho tập đoàn họ La các người một con đường sống!! Hiện giờ mấy công ty hợp tác kia cũng chỉ thấy nhà họ La các người thất thế mà thôi, vì thế mới không cho các người cơ hội, nhưng đến lúc này thì các người cũng đã đối địch cùng nhà Nam Cung rồi! Cô nhìn lại thử xem, cả thành phố Z có ai sẽ bởi vì các người mà gây khó dễ với Nam Cung Kình Hiên! Phụ nữ ngu ngốc…… Thậm chí điều này mà cũng không biết!”

La Tình Uyển trợn to hai mắt, trong lòng rung động, cảm thấy khó có thể tin nổi.

Lưu tình với cô ta……
Kình Hiên thực sự lưu tình với cô ta sao??

“Cho nên tôi mới đến tìm cô, cô còn chưa tới tình trạng đổ nát kia đâu, chẳng lẽ cô không định giúp tôi một tay?” Trong mắt Trình Dĩ Sênh lộ ra sự hung ác, lực đạo bóp cổ cô ta lại ác hơn một chút.

Lúc này La Tình Uyển mới phản ứng được, trên cằm đau nhức khiến cô ta lần nữa cảm giác được mình đang ở trong tay một tên ác ma.

“Trình Dĩ Sênh, anh đừng mơ tưởng sai khiến tôi làm chuyện gì thay anh nữa, tôi không ngu ngốc…… Nếu tôi còn cấu kết với anh nữa thì chỉ có một con đường chết!” La Tình Uyển nhìn chằm chằm anh ta, run giọng nói.

“Ha……” Trình Dĩ Sênh cười lạnh: “Cô cho là tôi sẽ cho cô cơ hội thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Bắt đầu từ ngày cô bị tôi chiếm hữu thì cũng chỉ có một con đường chết! Cô cho rằng mình còn có cơ hội giãy giụa à! La Tình Uyển…… Tôi nói rồi, dầu gì bây giờ ở trong mắt truyền thông cô vẫn là ‘ngọc nữ’ thanh thuần, cô đoán thử xem, nếu tôi lưu truyền video lần trước ra ngoài, lên tiếng thanh minh đó không phải là cường bạo gì hết, mà là cô chủ động quyến rũ tôi…… Cô đoán thử coi, hậu quả sẽ bùng nổ sôi sục đến mức nào?”

La Tình Uyển trợn to hai mắt, quả thật không cảm giác được hô hấp của mình nữa.

Cô ta chầm chậm lắc đầu: “Không…… Anh sẽ không làm như vậy…… Bọn họ sẽ không tin tưởng anh…… Là anh cường bạo tôi! Tôi chưa từng thuận theo anh!! Trình Dĩ Sênh, sự nghiệp của ba tôi đã lung lay sắp sụp đổ rồi, anh muốn chúng tôi thật sự hoàn toàn phá sản cửa nát nhà tan sao?!!”

“Đương nhiên, chỉ chút xíu xì căng đan vẫn còn chưa đủ đâu,” Trình Dĩ Sênh tiếp tục nói: “Nhà các người không nên phá sản sao? Nhớ sự cố lần trước không, nếu không phải tôi dọn dẹp thay các người, mẹ nó, hiện giờ các người cũng phải ăn trấu nuốt cải để bồi thường cho thân nhân của những nạn nhân kia!!! Đồ đàn bà ti tiện vong ân phụ nghĩa…… Hiện giờ tôi gặp khó khăn, cô liền muốn quét sạch sẽ à? Không có cửa đâu!”

La Tình Uyển sợ hãi, hơi thở mong manh, cô ta lẳng lặng tự hỏi, nếu như mặt trái của sự cố mỏ quặng kia bị lan truyền ra ngoài, video dâm uế của mình và Trình Dĩ Sênh bị tung ra…… Cô ta có thể tưởng tượng đến cảnh người người tới cửa bức bách đòi nợ, có thể tưởng tượng đến tất cả tin nóng của truyền thông đều là hình ảnh trần trụi ghê tởm của cô ta……
Từ từ co rúc thân thể, che lỗ tai, La Tình Uyển thống khổ ở trong chăn hét rầm lên.

Ánh mắt Trình Dĩ Sênh hung ác ngoan độc nhìn chằm chằm cô ta, bịt miệng của cô ta, không để cho cô ta thét ra tiếng, mắt trừng trừng nhìn La Tình Uyển bị bịt kín miệng đấm đá lung tung ở trong chăn, khàn giọng thét chói tai, Trình Dĩ Sênh biết mình đã thành công một nửa.
“Anh muốn như thế nào……” La Tình Uyển run rẩy nói, ánh mắt trong suốt như nước tràn đầy lệ: “Đến cùng thì anh muốn như thế nào?!!”

“Rất đơn giản!” Trình Dĩ Sênh kéo cô ta ngồi dậy, ấn cô ta ở trên gối đầu, giọng khàn khàn nói: “Cho người của cô giúp tôi, tôi muốn ở thành phố Z không muốn đi chỗ nào khác! Tìm một nơi cho tôi ở, bảo đảm hàng ngày tôi không chết đói, không bị đám người của Nam Cung Kình Hiên tìm thấy là được! La Tình Uyển…… Tốt nhất cô đừng có giở trò, chỉ cần trong vòng một ngày cô làm không tốt mấy chuyện này, video của chúng ta sẽ đúng giờ lan truyền ra ngoài! Còn sự tình ở mỏ quặng của ba cô nữa, cũng sẽ lập tức bị moi ra! Một ngày…… Cô nghe rõ chưa? Trước tối mai, tôi muốn cô thu xếp tốt những thứ này, nghe rõ chưa? Nói chuyện!!!”

 

Chương 316: Mày Làm Mẹ Như Thế Nào Vậy?

La Tình Uyển hít vào một hơi, cảm giác được ngón tay của anh ta bấu vào da của mình: “Tôi không muốn bao che cho anh……” La Tình Uyển nghiêng đầu, thống khổ giãy giụa: “Kình Hiên đã rất hận tôi…… Tôi không muốn bao che cho anh nữa, không muốn giúp anh làm chuyện xấu nữa…… Tôi không muốn……” Cô ta khóc, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, từng dòng lệ óng ánh trong suốt.

“Cũng không phải do cô quyết định!” Trình Dĩ Sênh biết thời cơ đã chín muồi, thở hổn hển, dứt khoát buông cô ta ra: “Ha, tôi cho cô vài phút để cân nhắc, nếu cô dám báo cho người của Nam Cung Kình Hiên biết tôi ở chỗ này, cô nên cẩn thận suy nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào!”

La Tình Uyển che cổ, ở trên chăn thống khổ ho khan, trong phòng bệnh tối đen, bóng dáng của Trình Dĩ Sênh đảo qua đảo lại ở đầu giường bệnh, cướp đoạt tất cả những gì có thể lấy đi được, sau đó mới đè thấp vành nón đi ra khỏi phòng.

La Tình Uyển thống khổ ho khan, rốt cuộc cũng không ho nổi nữa, cô ta run rẩy sờ sờ đầu giường, sờ đến cái đèn màu đỏ, run rẩy đè xuống để gọi y tá, chỉ chốc lát sau, y tá đẩy cửa đi vào: “La tiểu thư? Vẫn chưa ngủ sao? Xin hỏi có chuyện gì?”

“Đổi đi……” Giọng La Tình Uyển khàn khàn, chuyển người muốn bước xuống giường, trong nháy mắt chân vừa chạm đất suýt nữa té ngã, cô ta giơ tay vịn tủ đầu giường: “Đổi chăn mền cùng drap giường cho tôi…… Tất cả đều đổi!!” Trong bóng tối, y tá không thấy rõ vẻ mặt của cô ta, theo bản năng bật đèn, lúc này mới nhìn thấy dấu vết nước mắt ràn rụa trên mặt cô ta, thậm chí trên cằm và cần cổ trắng như tuyết còn có dấu ửng đỏ cùng vết gì đó bẩn bẩn đen đen.

“La tiểu thư, cô…… Cô làm sao vậy……”

“Đổi cho tôi đi!!” La Tình Uyển gào lên, chỉ về phía sau lưng, nước mắt càng rơi dữ dội: “Đổi tất cả cho tôi, đốt hết đi! Cũng đừng để tôi nhìn thấy!!” Trong lòng cô ta rất sợ hãi, chỉ có thể phát tác như vậy, đêm càng lúc càng khuya, cô ta không ngủ được, cho dù đã đổi chăn mền cùng drap giường mới, cô ta bật đèn sáng, khóc lóc cả đêm, giấc ngủ chập chờn, ba phen mấy bận bị thảm cảnh trong mộng làm cho tỉnh giấc, tỉnh lại trong sự thống khổ.

*****

Bởi vì Trình Lan Y biến mất, từ trên xuống dưới cả nhà Nam Cung cũng gấp đến sắp điên.

“Tiên sinh! Tiên sinh!” Quản gia chạy vào.

Nam Cung Ngạo đang cau mày ngồi trên ghế sofa, thấy quản gia thì lập tức đứng lên: “Thế nào rồi? Có tin tức của Y Y chưa? Đã gặp thầy cô giáo ở trường chưa?”

“Tôi đã hỏi rồi, tiên sinh! Thầy cô ở trường nói đúng là tiểu thư Y Y có mặt ở tất cả các giờ học, nhưng thời điểm tan trường cũng không đi cùng các bạn, gần đây tính tình lầm lì cô độc nên không có ai muốn nói chuyện với tiểu thư, tiểu thiếu gia Tiểu Ảnh nói ngày đó ở cửa trường học đợi rất lâu, mãi cho đến khi tất cả học sinh đi ra hết vẫn không thấy tiểu thư Y Y!”

Trong phòng khách, bầu không khí trở nên khắc nghiệt.

“Cháu đã báo cảnh sát, nói rõ thời gian Y Y mất tích, cũng đã cho người dán tin tìm trẻ lạc ở phụ cận xung quanh, nếu có tin tức thì cảnh sát sẽ thông báo cho chúng ta.” Dụ Thiên Tuyết cúp điện thoại, nghiêng đầu sang nhẹ giọng nói.

Ngoài cửa, Nam Cung Kình Hiên một thân lạnh lùng đi vào.

“Kình Hiên! Có tin tức chưa?” Nam Cung Ngạo giống như thấy được cứu tinh, run giọng hỏi.

“Con đã phân bố người đi tìm, mấy phần tử bất lương thường loạn quạng ở gần trường học rất nhanh sẽ tập hợp đủ, nếu bọn họ có gặp qua Y Y thì tốt rồi, nếu Y Y không phải lạc đường, vậy thì nhất định chính là bọn họ làm.” Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói.

“Nhưng hiện tại có thể xác định rốt cuộc là Y Y đã xảy ra chuyện gì hay không? Con bé rất quen thuộc đường về nhà, sao có thể lạc đường? Hay thật sự bị bọn buôn người dụ đi, hoặc là…… Bắt cóc?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết hơi trắng bệch, nghi ngờ hỏi.

Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày, chậm rãi đi tới, cúi người nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, dịu dàng hỏi: “Hôm nay thân thể thế nào?”

“Rất tốt, em vốn không có việc gì, vẫn đang điều dưỡng theo lời của bác sĩ.” Cô nhẹ giọng đáp lại.

“Haiz ——!” Nam Cung Ngạo nặng nề ngồi xuống, thở dài.

Đứa nhỏ mất tích, chuyện lớn như vậy, nếu có một chút đầu mối biết rơi vào trong tay ai thì quá tốt, nhưng điều mấu chốt là hiện tại không biết đứa nhỏ rốt cuộc đã như thế nào!! Đáng sợ nhất là đừng rơi vào tay của những tổ chức ăn xin đầu đường kia, bọn họ sẽ giam trẻ con mất tích lại, cố ý làm cho tàn phế, sau đó để cho trẻ ăn xin dọc phố…… Dụ Thiên Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, cả người cũng run rẩy.

Nam Cung Kình Hiên đã sớm phát hiện ra sự khác thường của cô, ngồi xuống ôm cô vào trong ngực: “Đừng nghĩ nhiều, càng nghĩ sẽ càng dọa đến bản thân, người ở lân cận tiểu học Ấu Dương anh rất quen thuộc, bọn họ nhiều lắm chỉ là buôn người, loại chuyện phát rồ kia tạm thời vẫn chưa dám làm, em đừng tự hù dọa mình, nghe không?” Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói ở bên tai cô,

Dụ Thiên Tuyết có chút mệt mỏi, cũng ôm chặt lấy thắt lưng của anh, rúc vào trước ngực anh: “Em nên sớm phát giác…… Từ sau ngày Dạ Hi đánh chửi Y Y, em đã nhận ra tâm tình của con bé thật sự không tốt, cho nên ngày đó mới dặn dò Tiểu Ảnh đi theo Y Y cùng nhau về nhà, nhưng em không ngờ đã không kịp, em cảm thấy Y Y không phải lạc đường, là con bé tự mình muốn đi…… Con bé không muốn về nhà……”

Mà giờ khắc này, ngồi trên ghế salon, Tiểu Ảnh đang bị Nam Cung Ngạo nắm bàn tay nhỏ bé vuốt ve, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nóng nảy của người lớn chung quanh, thầm trách cứ bản thân, lúc đó phải canh chừng ở cửa trường học đợi mọi người về hết, đi vào trong trường tìm lại là tốt rồi.

“Y Y…… Y Y!” Nam Cung Dạ Hi xông vào từ ngoài cửa, thất hồn lạc phách, xô đẩy mọi người ra tìm kiếm: “Y Y, mẹ tới đón con tan học, sao không thấy con hả Y Y…… Y Y……”

Mắt trống rỗng, tóc tai xốc xếch, mắt ngân ngấn lệ, Nam Cung Dạ Hi đảo mắt tìm kiếm, đẩy người cản đường ra, tiếng gọi tê tâm liệt phế, làm cho người nghe phải đau lòng.

“Được rồi!! Lúc nào rồi mà con còn nổi điên, hiện tại ngược lại đã biết tìm con gái! Con…… Con muốn ba tức chết mà!!” Nam Cung Ngạo rống lớn, sắc mặt ủ dột xanh mét, giơ cây gậy hung hăng chỉa về phía Nam Cung Dạ Hi, nói.

Nam Cung Dạ Hi sững sờ, từ từ xoay người lại nhìn Nam Cung Ngạo, đột nhiên khóc rống lên, chạy tới nằm úp sấp trên ghế salon, níu lấy tay áo của ông, nói: “Ba! Không thấy Y Y! Không thấy con bé!! Trưa hôm nay con đi đón con bé tan học cũng đã không thấy, cô giáo nói với con, con bé không có đi học, rõ ràng con nhớ nó có đi học!! Ba……”

Nam Cung Ngạo giận đến không nhẹ, hất tay cô ta ra, đứng dậy chỉ về phía cô ta, run giọng nói: “Mày nhìn mày đi, hả? Mày nhìn xem bản thân mày làm mẹ như thế nào!! Con bé mất tích trưa nay sao? Tối hôm qua cũng đã không biết tung tích của con bé! Bảo mẫu nhà mày đã xin nghỉ, hôm trước không có đến làm mày biết không? Y Y tan học sẽ không có ai rước con bé về nhà mày biết không?? Đầu óc mày chứa cái gì trong đó! Bị cái gì đập trúng đến thần trí mơ hồ hả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK