“Con…..” Nam Cung Dạ Hi sợ ngây người, toàn thân run rẩy: “Cái gì tối hôm qua? Tối qua Y Y đã mất tích?? Sao các người biết? Làm sao các người biết?!”
“Cô út,” Tiểu Ảnh ngồi trên ghế salon mở miệng nói: “Tối hôm qua tan học cháu chờ Y Y ở cửa trường, nhưng Y Y không có ra ngoài, cháu đợi đến khi tất cả bạn học đều ra khỏi trường hết cháu mới đi.” Đôi mắt trong suốt to tròn đầy sự thành khẩn.
“Mày?…… Mày biết?” Nam Cung Dạ Hi bỗng cảnh giác, chạy tới nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé: “Hôm qua mày nhìn thấy Y Y có đi học đúng không? Vậy bây giờ con bé đâu? Con bé đâu?”
Nhìn ra tinh thần của Nam Cung Dạ Hi có chút không tỉnh táo, Tiểu Ảnh bất đắc dĩ, xoè hai bàn tay nhỏ trắng noãn, lắc lắc đầu bày tỏ mình không biết.
“Tại sao mày lại không biết!!” Nam Cung Dạ Hi hét lên, ngồi xổm xuống lay bả vai Tiểu Ảnh: “Không phải mày học cùng lớp với con bé sao? Tan học nó đi nơi nào tại sao mày không biết? Mày nói!!”
Nam Cung Kình Hiên và Dụ Thiên Tuyết đồng thời cau mày, Nam Cung Kình Hiên đứng lên, bỗng nhiên túm lấy tay của Nam Cung Dạ Hi, kéo khỏi bả vai của Tiểu Ảnh.
Dụ Thiên Tuyết cũng đau lòng, đi qua ngồi xuống ôm lấy Tiểu Ảnh, ôm thật chặt vào trong ngực.
“Có thời gian thì nghĩ kỹ lại xem mày có làm tròn bổn phận làm mẹ hay chưa, đừng có ở đây rống trẻ con.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.
“Nhưng nó nói hôm qua nó có nhìn thấy Y Y đúng không? Rõ ràng nó nhìn thấy con bé, tại sao không kêu Y Y cùng về với nó!!” Giọng của Nam Cung Dạ Hi mang theo tiếng nức nở: “Tôi biết rõ tất cả các người đều không thích tôi, cũng không thích Y Y! Nhưng các người cứ thế mà trơ mắt nhìn con bé mất tích hay sao? Con bé còn nhỏ như vậy, các người nhẫn tâm sao?!”
Dụ Thiên Tuyết không thể nhịn được nữa, nhè nhẹ vỗ lưng con trai, không để cho cậu bé quá để ý đến lời của Nam Cung Dạ Hi, ngước mắt lên nhẹ giọng nói: “Thằng bé cũng phải học hành, tôi kêu Tiểu Ảnh sau khi tan học đi tìm Y Y, thằng bé cũng đi, nhưng năng lực của trẻ con có hạn, cô còn mong cầu xa vời là thằng bé có thể lật cả trường học tìm kiếm Y Y sao? Dạ Hi, cô không nên gấp gáp, cũng không nên trách ai cả, tốt nhất cô hãy nghĩ kỹ lại xem, ngoại trừ vợ chồng cô thì Y Y còn quen biết ai khác hay không, nếu như con bé cố ý mất tích, vậy con bé có khả năng sẽ đi tìm ai?”
“Con bé có thể tìm ai!!!” Nam Cung Dạ Hi tránh khỏi tay của anh trai, ánh mắt ôm hận nhìn Dụ Thiên Tuyết: “Ngoại trừ tôi và Trình Dĩ Sênh thì ở ngoài con bé chẳng quen biết ai cả! Ngay cả ông ngoại và cậu cũng không thích nó, đều không thích nó!! Dụ Thiên Tuyết, chính cô nhìn đi, hiện tại tất cả mọi người đều vây quanh mẹ con cô!! Con của tôi cũng là con cháu trong nhà, tại sao không có ai quan tâm thương yêu nó! Tại sao!!”
“Mày cố tình gây sự đủ chưa?” Nam Cung Kình Hiên cau mày nói: “Đủ rồi thì đi tìm Y Y đi, mày chính là mẹ của con bé, thậm chí con bé tan học cũng không nhớ đi đón, không phải mày có trách nhiệm lớn nhất sao? Đừng để cho tao nghe những lời loạn thất bát tao kia phát ra từ miệng của mày nữa, hôm nay tao coi như không có nghe, thanh tỉnh một chút cho tao!”
“Ngay cả anh cũng ghét bỏ tôi……” Nam Cung Dạ Hi rưng rưng nước mắt run giọng nói: “Ngay cả anh ruột cũng ghét bỏ mẹ con tôi!! Tôi biết, từ sau khi tôi cãi nhau với Trình Dĩ Sênh thì các người đều ghét bỏ tôi, tôi không nên về nhà, con gái gả ra ngoài là nước đã tát đi, còn ai trong các người quan tâm đến tôi nữa?!! Không có ai quan tâm tôi!! Hiện tại tôi đã thua, tôi hối hận, gia đình của tôi đã tan nát, các người cười nhạo tôi lúc đầu không nên kết hôn với một tên đàn ông khốn kiếp như vậy có đúng không! Tôi biết rất rõ! Các người đều đang cười nhạo tôi!”
Đối mặt loại trường hợp cố tình gây sự này, Nam Cung Ngạo càng tức giận hơn, cầm cây gậy lên quăng về phía cô ta, gầm lên: “Mày đi ra ngoài cho tao!!”
Người trong phòng khách đều kinh hãi, quản gia vội vàng bước tới khuyên can: “Tiên sinh! Tiên sinh đừng nóng giận!”
Dụ Thiên Tuyết cũng khẽ cau mày, ở trong lòng cô Tiểu Ảnh nhẹ giọng nói: “Mẹ, đây có thật là cô út của con không, IQ thật sự quá thấp…… Tại sao cô út không lo lắng hiện giờ Trình Lan Y thế nào rồi? Lại giống như oán phụ……”
Nhẹ nhàng che miệng Tiểu Ảnh, Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: “Đừng nói những lời như thế, cô út của con sẽ chịu không nổi.”
Tiểu Ảnh buông tay, từ chối cho ý kiến.
“Còn động kinh thì đi ra ngoài!” Nam Cung Kình Hiên thấy cô ta lại muốn nổi điên, cau mày bắt lấy cổ tay của cô, lạnh lùng nói: “Mau tỉnh táo lại cho tao, hiện tại việc cấp bách là con gái mày đã mất tích! Mày làm mẹ mà không sốt ruột sao, thái độ như thế này mà muốn người nhà giúp đỡ, tao thấy tìm được con bé thì mày cũng không cần nuôi nữa! Mày có tư cách làm mẹ sao?!”
“Các người cứ ở đó mà cười nhạo tôi đi!! Con gái tôi mất tích không ai quan tâm, các người đều không quan tâm!” Nam Cung Dạ Hi tiếp tục nổi điên, nén lệ gào lên.
Dụ Thiên Tuyết cũng nhìn không nổi nữa, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Nam Cung Kình Hiên, nhẹ nhàng cầm cổ tay của anh, ý bảo anh buông tay: “Ừ, chúng tôi không quan tâm,” Ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn Nam Cung Dạ Hi, trong trẻo lạnh lùng mà nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Rất xin lỗi phải thông báo cho cô biết, Nam Cung tiểu thư, con gái của cô đã mất tích, cách thời gian chúng tôi biết đã gần hai mươi tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này cái gì cũng có thể xảy ra, dù sao chúng tôi cũng không quan tâm, cô không thấy chúng tôi chỉ ngồi ở đây chờ tin tức thôi sao? Còn cần con gái thì tự mình đi mà tìm, không cần thì chúng tôi cũng không có ý kiến, cô xem mà làm đi.” Giọng nói của cô êm dịu chậm rãi, không có một chút gấp gáp, trong lúc nhất thời khiến tính tình dữ dằn kia của Nam Cung Dạ Hi không có phát tiết hết.
“Dụ Thiên Tuyết…… Đây đều là cô làm hại, tôi và con gái của tôi đã không còn bất kỳ địa vị gì ở nhà này, những điều này là do cô làm hại!!” Nam Cung Dạ Hi gào thét.
Dụ Thiên Tuyết gật đầu một cái: “Nếu như không tìm được Y Y, con bé không chỉ không có địa vị, mà còn sẽ xoá tên khỏi cuộc đời của cô vĩnh viễn, nuôi một đứa con hơn năm năm, thời gian không dài cũng không ngắn, nếu như cô hận Trình Dĩ Sênh, cũng hận con gái của mình, vậy cô cứ để cho nó mất tích cũng tốt, dù sao cũng không có ai quan tâm, cô cứ coi như mình không có sinh cũng không có nuôi qua nó, quá tốt.”
Nghe cô nói….., trái tim của Nam Cung Dạ Hi như rỉ máu, cô ta giơ tay đánh tới, ‘Chát!’, một cái tát giòn vang đánh lên mặt của Dụ Thiên Tuyết! Người trong phòng khách đều ngẩn ra, một cái chớp mắt tiếp theo, tất cả mọi người đều cảm thấy phẫn nộ, sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên nhất thời trở nên xanh mét, anh bước tới muốn túm lấy Nam Cung Dạ Hi, nhưng Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng ngăn lại, giơ tay hung hăng tát trả Nam Cung Dạ Hi một cái!! Hai cái tát giòn vang liên tiếp khiến mọi người trong phòng khách đều giật mình sửng sốt, Nam Cung lão gia nhìn cũng sợ hết hồn hết vía.
“Cô nghe kỹ cho tôi, cái tát này tôi thay con gái cô đánh!” Dụ Thiên Tuyết cáu kỉnh nói, ánh mắt sắc bén lạnh như băng: “Hiện tại, tất cả mọi người đều không biết con bé đang ở đâu, cũng như ở bên cạnh ai, có chịu uất ức hay khổ sở khó khăn gì hay không, mẹ của nó thì vẫn ở chỗ này giả ngây giả dại càn quấy la lối om sòm! Nếu tôi là con bé tôi cũng không về, không bằng tự mình bỏ đi còn có thể thanh tịnh một chút! Không phải không cần con bé sao, rất đơn giản, đừng đi tìm! Cô dám bước ra cánh cửa này một bước thì cô không phải là Nam Cung Dạ Hi!! Nếu ngày nào đó chúng tôi tìm được xác cô bé thì nhất định sẽ nói cho cô biết, Nam Cung Dạ Hi, như cô mong muốn!!”
Chương 318: Muốn Tôi Kêu Cô Là Chị Dâu? Không Có Cửa Đâu!
Từng chữ mang theo sự sắc nhọn, như đao kiếm lạnh như băng hung hăng đâm vào trái tim của Nam Cung Dạ Hi!
Cô ta ngơ ngẩn nhìn Dụ Thiên Tuyết, tưởng tượng ra cảnh con gái thê thảm lưu lạc bên ngoài một mình, có khả năng sẽ gặp chuyện nguy hiểm…… Nam Cung Dạ Hi ôm đầu ngồi xổm xuống, gào khóc: “Y Y…… Y Y của tôi…… Tôi cần con gái, đừng bỏ rơi con bé…… Mọi người hãy giúp tôi, giúp tôi tìm con bé!!” Nam Cung Dạ Hi đứng lên, khuôn mặt đầy nước mắt chạy đến trước mặt Nam Cung Kình Hiên, túm lấy cánh tay anh, nức nở nói: “Anh! Không thấy Y Y…… Anh giúp em…… Nhất định là con bé chán ghét em…… Em biết, khẳng định là con bé không muốn nhìn thấy em nên mới không về nhà……”
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nắm cổ tay của cô ta, kéo cô ta ra, lạnh lùng nói: “Dù mày không nói, tao cũng sẽ tìm cho bằng được Y Y, nhưng lần sau mày còn la lối khóc lóc om sòm, lại thương tổn chị dâu của mày như vậy nữa, coi chừng tao không bỏ qua cho mày!”
Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, lại sờ sờ mặt của mình, ngẫm nghĩ, cũng may, vừa rồi có đánh trả, không bị thiệt thòi.
*****
Những người được phái đi tìm chạng vạng mới trở về, nhìn phòng sách chen chúc người, biểu tình của ai cũng đều rất nghiêm túc.
“Thiếu phu nhân,” Có người giúp việc đi đến bên cạnh nhẹ giọng nói: “Tiên sinh bọn họ ở trong phòng sách nói chuyện, đây là thức ăn của tiểu thư, cần tôi đưa vào phòng không?”
Dụ Thiên Tuyết nhìn thoáng qua phòng của Nam Cung Dạ Hi, thấy cửa phòng hơi hé mở, nhẹ giọng nói: “Để tôi.”
Người giúp việc thối lui qua một bên, Dụ Thiên Tuyết bưng khay đi tới, gõ gõ cửa.
Nam Cung Dạ Hi ngồi bên cạnh bàn, chảy nước mắt nhìn ảnh chụp lúc mình và con gái đi ra ngoài du lịch trên di động, nghe được tiếng động vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết.
“Cô vào đây làm gì?” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, thực sự không muốn nhìn thấy cô.
“Có người nói với tôi, chán ghét một người cũng cần phải có sức lực, tôi thật bội phục cô, có thể chán ghét tôi lâu đến như vậy, nếu tôi có thể làm ít chuyện ví dụ như bắt nạt hay chửi bới cô thì tốt rồi, vậy thì lòng tôi có thể cân bằng một chút, nhưng hiện tại ——” Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng chăm chú nhìn cô ta: “Hình như không đúng, tôi không cảm thấy mình có chỗ nào đáng ghét, chẳng qua do cô không qua được bản thân mình mà thôi.”
“Cô còn không biết lý do gì khiến tôi chán ghét cô sao? Là cô phá nát gia đình tôi! Huỷ hoại chồng và con của tôi!” Mắt của Nam Cung Dạ Hi đẫm lệ trừng cô.
Dụ Thiên Tuyết không để ý tới, chỉ nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống, chăm chú nhìn ảnh chụp trên di động:“Con gái cô thực đáng yêu, cũng rất giống cô, không giống tên khốn kiếp Trình Dĩ Sênh kia.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói.
Nam Cung Dạ Hi lại trừng cô lần nữa: “Đó là chồng của tôi, tôi có thể nói anh ta, cô dựa vào cái gì mà nói.”
“Được, chỉ để cho cô nói.” Dụ Thiên Tuyết đứng dậy, đẩy đẩy cái khay: “Ăn một chút đi, tôi nghĩ cô không thích đến phòng ăn, cũng không thích mỗi ngày chỉ có người giúp việc phản ứng hay nói chuyện cùng cô.”
Nam Cung Dạ Hi không lên tiếng, cắn môi, nhìn khay thức ăn, đôi mắt ướt át.
“Vậy vì cái gì cô lại quan tâm tôi? Cô biết ở trong nhà này có rất nhiều người không thích tôi không, ba chê tôi náo loạn, anh trai chê tôi gây sự, nhất định là bọn họ cảm thấy sau khi đã gả tôi ra ngoài thì không cần quan tâm đến tôi nữa, hiện tại chồng tôi cũng không cần tôi, tôi thật sự không muốn ngây ngốc ở trong nhà này, nhưng không ngây ngốc ở đây thì tôi có thể chạy đi đâu ……”
“Không phải tôi muốn quan tâm cô, do tôi cảm thấy cô cũng rất đáng thương,” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, chậm rãi ngồi xuống cái ghế bên cạnh: “Hơn nữa tôi yêu anh trai cô, tôi nhất định phải tiếp thu gia đình của anh ấy cũng như thích ứng để hoà nhập, bằng không —— cô cũng biết tính tình tôi thật sự không tốt, tôi không có lý do gì tới tìm cô để bị khinh bỉ, cô nghĩ cô vẫn luôn khiến người khác ghét sao? Nhưng theo tôi nhớ, trước kia, lúc cô chưa gả cho Trình Dĩ Sênh, ở nhà Nam Cung cô rất được cưng chiều, hình như anh trai và ba của cô đều rất thương yêu cô.”
“Đó là chuyện trước kia, khi đó tôi thực sự rất tùy hứng, nhưng mỗi ngày đều rất vui vui vẻ vẻ, tôi luôn tươi cười với mọi người, đương nhiên ba và anh trai đều thích tôi.”
“Vậy hiện tại vì sao lại không? Gả cho người ta, chọc họa, biến thành oán phụ?” Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu hỏi.
“Nếu cô là tôi, chẳng lẽ cô sẽ không trở thành oán phụ sao?!” Nam Cung Dạ Hi kích động: “Ngày nào chồng tôi cũng chạy nhảy ở bên ngoài, nhà cũng không thèm về, con gái thì ngày ngày ầm ĩ muốn gặp ba, lúc đầu tôi còn dỗ dành con bé, nhưng sau đó thì càng ngày càng không còn kiên nhẫn dỗ dành nó, tôi cũng vô cùng buồn phiền, ai tới dỗ tôi đây?? Tính tình của tôi càng ngày càng không tốt là do ai hại? Chẳng lẽ là bản thân tôi?!”
Nói tới đây, nghe được bên ngoài có động tĩnh, Dụ Thiên Tuyết nhìn nhìn, nhẹ giọng nói: “Cô muốn ra ngoài hỏi tình huống không? Hình như mấy người Kình Hiên muốn đi ra ngoài.”
Nam Cung Dạ Hi có chút kích động, đứng lên chạy ra ngoài.
Nhưng nghĩ gì đó lại dừng bước, nhìn Dụ Thiên Tuyết, nói: “Thật không ngờ, trong lúc này, người bên cạnh tôi lại là cô, nhưng cô đừng cho là tôi sẽ mềm lòng, muốn tôi kêu cô là chị dâu, không có dễ dàng như vậy đâu!”
Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn người đàn ông có dáng người đĩnh đạt đứng bên ngoài kia, trái tim như bị bóp chặt, trong lòng cũng muốn nhanh chóng chạy đến cạnh anh, cô nhàn nhạt nói với Nam Cung Dạ Hi: “Tôi không phải người có không tiền đồ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của cô mà tôi phải nhảy qua lửa bơi qua sông sao? Thích kêu hay không tuỳ cô!”
“Cô……” Nam Cung Dạ Hi nghẹn lời, thấy cô đi ra ngoài, cũng bước đi theo.
Ngoài cửa, Nam Cung Kình Hiên đã ngồi vào trong xe chuẩn bị đi.
Nhìn thấy hai bóng dáng đón nắng đi tới, Nam Cung Kình Hiên dừng lại, lẳng lặng chờ các cô.
“Có tin tức của Y Y rồi sao? Anh, mấy người định đi đâu!” Nam Cung Dạ Hi chạy tới, nôn nóng hỏi.
“Có hai người nói là thấy qua một cái xác, anh đi nhìn xem, mày ở nhà đừng có náo loạn nữa, nếu sốt ruột quá thì để chị dâu ở cùng mày, nhưng ——” Ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên liếc qua: “Nếu mày lại thương tổn cô ấy, coi chừng tao thật sự trở mặt với mày.”
“Thật sao? Thực sự có người gặp qua Y Y!!” Nam Cung Dạ Hi vui mừng, ôm lấy anh: “Anh! Anh nhất định phải tìm Y Y về cho em, nhất định phải bảo đảm con bé không xảy ra chuyện gì ……”
Nói xong, cô ta có chút nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Được rồi, đừng làm chậm trễ công việc, mày cứ ôm anh thế này thì chị dâu của mày sẽ ghen tị.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói.
Mặt của Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, cũng không quét mặt mũi của anh, nhẹ giọng nói: “Trên đường anh phải cẩn thận một chút.”
Nam Cung Kình Hiên bước tới ôm cô, in một nụ hôn lên trán cô: “Sẽ không có việc gì, chờ anh về.”
Mấy chiếc xe biến mất trong bóng đêm mênh mang.
“Cô thật hạnh phúc, mặc dù trước kia anh tôi đối xử không tốt với cô, nhưng hiện tại anh ấy chịu hồi tâm vì cô, ngày ngày nâng niu cô giống như bảo bối, cô khổ chịu những uất ức trước kia cũng coi như đáng giá.” Nam Cung Dạ Hi không thể hiểu được nói thầm một câu.
“Nếu như cô kiên cường đi qua đoạn bóng ma này, về sau, mang theo Y Y tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc cũng không phải không có khả năng,” Dụ Thiên Tuyết nhìn cô ta: “Đến lúc đó, nếu hạnh phúc, cô sẽ cảm kích hiện tại bản thân đã kiên cường.”
“Không nên nói mấy đạo lý lớn này với tôi, nghe không hiểu.” Nam Cung Dạ Hi nghẹn ngào, mạnh miệng nói.
“Vậy nói chuyện cô có thể nghe hiểu —— tới ăn cơm đi, dành sức lực chờ con gái về.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói rồi đi vào nhà.