Trong nháy mắt, cả người Thiên Nhu chấn kinh.
Việc này phát sinh chỉ trong một giây đồng hồ, mắt thấy cô bé đã chạy về phía mình, nửa đường lại bị người ta che miệng bắt đi, trong đầu Thiên Nhu báo động kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên hướng về phương hướng kia chạy tới.
“Ai đó!!” Cô kêu to một tiếng, ra sức chạy nhanh tới địa phương mà bóng dáng kia vừa mới chui vào, chân dẫm trên một mảnh cỏ mềm xốp: “Là ai! Ra đây!…… Trả con bé lại cho tôi!”
Thiên Nhu hoảng sợ trừng to mắt trong bóng đêm lờ mờ, hai tay vòng trên miệng giống như một cái loa, kêu to: “Ra đây! Trả đứa nhỏ lại cho tôi!…… Y Y, em ở đâu, trả lời chị đi!”
Đột nhiên cô nghe được tiếng động nhỏ, hình như là tiếng bước chân dẫm trên mặt cỏ chạy tới, cô cả kinh chạy về phương hướng đó, thậm chí có cảm giác càng lúc càng gần, còn có thể nghe được Y Y phát ra tiếng “Ưa ưa!” do bị che miệng, cô vạch lung tung ở bụi hoa, cho đến khi chui ra bên kia thì đã tới phía sau chung cư.
Trời tối đen không một tia sáng, Thiên Nhu chỉ có thể nương ánh đèn lờ mờ phát ra từ chung cư để phân rõ vị trí, cô đảo mắt nhìn xung quanh, gấp gáp và hoảng sợ đến độ muốn khóc, giơ tay che miệng, cố đè nén xuống, tập trung nghe ngóng phương hướng người kia ở đâu.
Dám ở bên trong khuôn viên chung cư ngang nhiên chặn bắt một đứa bé như vậy, thật sự là quá lớn mật!!
Nhưng cố tình giờ này trong khuôn viên chung cư lại rất ít người, cô không có bất kỳ cách nào, hô hấp như muốn ngừng lại, trong mắt ngân ngấn nước mắt, tập trung nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Tiếng động nhỏ kia lại truyền tới lần nữa.
Thiên Nhu run rẩy, không chút do dự chạy về phía phương hướng kia.
Chính là không ngờ, vừa mới chạy đến phía sau vách tường, bỗng nhiên một vùng tối thui từ trên trời giáng xuống, Thiên Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, một cái bao tải trùm xuống từ đầu đến chân cô, cô chỉ kịp thét lên một chói tai, miệng đã bị người ta gắt gao bụm lại dù cách một cái bao tải!
Thiên Nhu giãy giụa, nhưng ở trong cái bao tải tối đen không biết trời nam đất bắc, cô có giãy giụa ra sao cũng vô dụng, hô hấp càng lúc càng yếu, trước mắt càng lúc càng mơ hồ, hình như thân thể bị trói bằng một sợi dây thừng, có một cánh tay kiên cố ôm chặt eo cô, cô từ từ ngã xuống, cả người bị ngạt thở ngất xỉu trong cái bao tải tối đen……
*****
“……!” Giật mình một cái, Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Ở bên cạnh, Nam Cung Kình Hiên xử lý công việc của công ty vẫn còn chưa ngủ, nhìn thấy cô bỗng nhiên tỉnh lại, nhíu mày, lập tức đi qua.
“Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại thức giấc?” Nam Cung Kình Hiên vặn bả vai cô qua, chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt thì lập tức ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Sao lại thế này? Ra nhiều mồ hôi như vậy.”
Lúc này, Dụ Thiên Tuyết giống bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ôm ngực, dồn dập thở hổn hển.
“Em…… Em mơ thấy ác mộng……” Cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chọc người trìu mến.
“……” Nam Cung Kình Hiên ôm cô thật chặt, để cho cô dựa vào trong ngực mình, nhẹ nhàng hôn vầng trán đầy mồ hôi của cô: “Sao lại mơ thấy ác mộng? Ác mộng gì, nói cho anh nghe.”
“Em cũng không rõ ràng lắm, lung tung rối loạn, hình như em mơ thấy chuyện rất xấu, nhưng hiện tại em lại không nhớ……” Dụ Thiên Tuyết suy yếu vùi đầu ở trong cổ anh, giọng khàn khàn nói.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn cô, yêu thương hôn lên khóe miệng của cô: “Chắc do mấy ngày nay anh quá lăn lộn em mới khiến em tưởng tượng ra nhiều chuyện như vậy, ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, là do em quá lo âu, thả lỏng…… Sẽ tìm được Y Y, Thiên Nhu cũng sẽ không có chuyện gì.”
Chương 324: Yêu Em Vô Cùng Sâu Đậm
Sự kinh hãi trong lòng rốt cuộc giống như từng đợt sóng biển dâng tràn qua đi, bên gò má của Dụ Thiên Tuyết dính mấy sợi ướt nhẹp mồ hôi, bết dính trên da thịt trắng nõn nhìn thực mê người, cô ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt mang theo chút ủ rũ chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.
“Đã trễ thế này anh còn chưa ngủ? Công ty có rất nhiều việc phải xử lý à?”
“Lập tức xong ngay,” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, hôn lên trán của cô: “Mấy ngày nay bận rộn chuyện của Y Y và Thiên Nhu, anh không quan tâm nhiều đến chuyện bên công ty, vì thế mới tồn đọng lại một ít việc, nhưng sẽ mau chóng xử lý xong, em ngủ trước đi, lát nữa anh ngủ.”
Dụ Thiên Tuyết có chút tham luyến vòng tay ấm áp của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, cắn môi, không muốn buông ra.
“Như thế nào, nhớ anh à……” Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm của cô, dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói khàn khàn mang theo ngụ ý.
Cả người của Dụ Thiên Tuyết run lên, ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của anh.
Cô thoáng trốn tránh, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Em mới không có, anh đừng có không đứng đắn.”
Dưới ánh sáng nhu hoà, ý cười trên gương mặt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự mị hoặc quyến rũ lòng người, đôi môi anh nhẹ nhàng dán vào gò má của cô, thấp giọng thì thầm: “Anh thật hy vọng không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, để có thể mỗi ngày ở bên em làm chuyện không đứng đắn ……”
Dụ Thiên Tuyết co nắm tay đánh vào trên người anh, bị anh bắt lấy, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn.
“Hiện tại em không nghĩ ra Thiên Nhu có thể đi nơi nào……” Dụ Thiên Tuyết thở dài, từ trong chăn ngồi dậy, ôm hai chân: “Em ấy có bằng cấp cao, nhưng lại không có bất kỳ kinh nghiệm xã hội gì, còn là từ Mỹ trở về, có rất nhiều tư tưởng không giống với bên này, em ấy cũng chưa từng trải qua cuộc sống gian khổ hiểm ác, em sợ……”
“Sợ em ấy chịu uất ức?” Nam Cung Kình Hiên tiếp lời cô.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi: “Em chỉ có một đứa em gái này.”
“Anh biết, anh cũng chỉ có một……” Nam Cung Kình Hiên cười cười, ôm thân thể nhỏ xinh của cô vào lòng: “Có nhiều khi các cô ấy là bị chúng ta chiều nên sinh hư, chỉ có để họ đi ra ngoài tự mình cảm thụ thế giới, họ sẽ biết mình đã ở trong một thế giới an toàn đến cỡ nào, chân chính bảo hộ, không phải là em vẫn luôn giúp em ấy ngăn cản hết thảy mưa gió, mà phải để chính em ấy thử cảm thụ cái gì gọi là thương tổn, thật sự biết đau rồi thì sẽ không chạm vào nữa, thật sự hiểu ra thì sẽ tự mình bảo vệ chính mình.”
“Giống như lúc trước mọi người đối xử với Dạ Hi?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: “Nhưng anh nhìn bộ dạng hiện tại của cô ấy đi, kỳ thật đều là do các người cưng chiều mà ra, anh còn nói em.”
“Ừ,” Nam Cung Kình Hiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt cằm ở đỉnh đầu của cô, lẩm bẩm nói: “Hiện tại anh hối hận, lúc ấy nó muốn tự sát, anh lại thỏa hiệp đồng ý để nó gả cho Trình Dĩ Sênh, nếu lúc đó anh kiên trì một chút, dưới sự giám sát của anh, nó muốn tự sát cũng không có cửa, nói đến cùng vẫn là tại nhà anh phóng túng nó, cho nên tính cách của nó mới càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, trở thành một người không nói lý lẽ như vậy……”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, giọng của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp xuống: “Cũng khiến em bị nó làm khổ nhiều như vậy.”
Dụ Thiên Tuyết nghiêng mặt tránh thoát ngón tay ấm áp của anh, ánh mắt trong suốt nhìn anh: “Em dễ bị bắt nạt vậy sao? Anh chờ mà xem, mỗi một lần em đều nhớ rất rõ, em sẽ đòi lại hết.”
Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên: “Thế nào, tính đại náo thiên cung ở nhà anh à?”
Dụ Thiên Tuyết hừ một tiếng, dựa vào vai anh: “Em lớn như thế này, tuy rằng ba mẹ rất thương yêu em, nhưng không hề cưng chiều em, đến khi em trưởng thành, ba mẹ cũng qua đời, em bắt đầu gánh vác trên vai trách nhiệm làm chị chăm sóc Thiên Nhu, Kình Hiên, tuy em không nói với anh, nhưng cũng không đại biểu là mấy năm nay em không mệt mỏi, em không khổ, chẳng qua hiện giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì thật vất vả mới có một người đàn ông hoàn toàn đáng tin cậy để em có thể dựa dẫm, thậm chí em không cần giả bộ thận trọng ở trước mặt anh, em cũng muốn tùy hứng, cũng muốn nếm thử ỷ sủng mà kiêu là cảm giác gì……”
Nam Cung Kình Hiên nghe mà đau lòng, ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn lên môi cô, dường như muốn nuốt hết những lời nói khiến anh đau lòng bằng nụ hôn này, giọng anh khàn khàn: “Em cứ tuỳ hứng…… Sau này em muốn tuỳ hứng như thế nào cũng được, anh sẽ cưng chiều……”
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết hơi ướt át, cũng có phần hối hận đã lộ liễu nói những lời này với anh, nhưng nụ hôn mang theo sự an ủi, mang theo lời hứa hẹn, làm cho cô cảm kích và xúc động, gần như nhịn không được mà muốn hôn trả lại anh.
“Đây là anh nói —— nếu về sau em làm ra chuyện gì tùy hứng, anh phải nhớ rõ lời anh đã nói.” Trong mắt cô lộ ra sự kiên định.
“Là anh nói,” Nam Cung Kình Hiên cười cười, chống chóp mũi mình vào chóp mũi cô: “Không giữ lời chính là con chó con.”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, gần như là buột miệng thốt lên: “Em mới không thèm làm vợ của chó!”
Nam Cung Kình Hiên cười ra tiếng, ngũ quan tuấn tú lộ vẻ thoát tục lóa mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, Dụ Thiên Tuyết rốt cuộc phản ứng được, mặt đỏ lên, nhào tới bóp cổ anh: “Được lắm…… Anh dám trêu ghẹo em……”
“Không phải, bà xã, anh chỉ là nhắc nhở em, hiện giờ chúng ta là người trên cùng chiếc thuyền, vinh nhục gì cũng phải ở bên nhau……”
“Anh còn nói……”
Chút ấm áp duy nhất trong chăn cũng bị hai người lăn lộn không còn, Nam Cung Kình Hiên cẩn thận che chở cô, để cô tùy ý náo loạn, cuối cùng, vui vẻ ôm chặt lấy cô, đè ở dưới thân.
Hai người đều thở hồng hộc.
Anh cực kỳ cẩn thận chống đỡ thân thể, phòng ngừa đè ép đến cái bụng nhỏ đã hơi hơi phồng lên, ánh mắt thâm thúy như hồ nước chăm chú nhìn dáng vẻ thẹn thùng xen lẫn tức tối của người phụ nữ nhỏ bé ở dưới thân, nhìn ánh mắt cô chớp chớp, nhìn cô thở gấp vô cùng động lòng người.
“Thiên Tuyết……” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi cúi đầu xuống, không khống chế được hôn lên môi cô, cảm thụ độ ấm của cô, hơi thở của cô, hương vị ngọt ngào của cô, mỗi một tấc da thịt thơm tho mịn màng của cô: “Dường như anh chờ đợi thời khắc này đã rất lâu, sống nhiều năm, nhìn thấy nhiều người như vậy, chỉ là vì chờ đợi để gặp em, yêu em…… Anh yêu em…… Rất yêu, yêu vô cùng……”
Nụ hôn nóng bỏng ướt át chuyển dời từ sườn mặt đến vành tai cùng cần cổ mẫn cảm của cô, cả người Dụ Thiên Tuyết mềm nhũn đến mức không thể nhúc nhích, toàn thân tựa như bị sự ấm áp mang theo dòng điện vây quanh, cô không kiềm chế được phát ra tiếng than nhẹ, cả người như tan thành một vũng nước.
Tay nhẹ nhàng vịn lấy bờ vai của anh, dáng vẻ nhỏ yếu vô lực hình thành sự đối lập với hình thể to lớn rắn chắc của anh.
“Đợi đã…… Từ từ…… Tối qua…… Mới làm……”
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu trằn trọc đòi lấy ở cần cổ của cô, không để ý tới tiếng cô than nhẹ, anh thì thầm: “Nhưng đây là đêm nay……”
“Anh còn…… Công việc phải xử lý……”
Bàn tay to tham lam xâm nhập vào phía dưới váy ngủ rộng thùng thình, giọng anh trầm thấp giống như sương khói lượn lờ: “Không cần lo những việc đó……”
Một giọt sương sớm, nhanh chóng bốc hơi trong căn phòng tràn đầy hình ảnh nóng bỏng kiều diễm, biến thành hơi nước vụn vặt trong không khí mập mờ ái nuội, người đàn ông to lớn và người phụ nữ kiều mị dây dưa ở bên nhau, anh bá đạo chiếm hữu, cô khẽ run tiếp thu, quấn chặt lẫn nhau, biến sự xúc động cùng khát vọng mãnh liệt thành một cuộc hoan ái say đắm đến mồ hôi đầm đìa…