Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lưu chuyển, chăm chú nhìn mặt của ba mình, không ngừng đề phòng.
“Dẫn cô ấy về nhà?” Đôi môi mỏng khêu gợi lộ ra chút ý lạnh: “Ba lại muốn làm cái gì?”
“Xem lại giọng điệu nói chuyện của mày đi!” Nam Cung Ngạo ngẩng mặt lên, rất bất mãn: “Chẳng qua muốn gặp cô ta một lần mà khó khăn đến vậy sao? Không phải cô ta có đứa em gái đã đến thành phố Z à, nếu anh chị muốn sống cùng nhau thì cũng đừng trốn tránh ba, cứ thoải mái đi! Chuyện của Tình Uyển xác thực vẫn chưa giải quyết, ba cũng không ngại để họ vào ở trong nhà, mày thu xếp một chút đi!”
Trong mắt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự kinh ngạc, không biết trong hồ lô của ông già lại bán thuốc gì đây!
“Không cần,” Anh nhàn nhạt cự tuyệt, trong mắt là sự lạnh lùng: “Cuộc sống của tôi và Thiên Tuyết rất tốt, nếu ba có thể trả Tiểu Ảnh lại cho cô ấy, tôi nghĩ tôi còn có khả năng suy tính chuyện trở về nhà, nếu không —— tất cả khỏi cần bàn nữa.”
“Mày……” Nam Cung Ngạo giận đến cả người run run, lửa giận xen lẫn tinh thần sa sút, cả người cũng trở nên vô cùng nóng nảy, hiện giờ đứa nhỏ này đã đề phòng ông ta đến mức này, dù là một đề nghị nho nhỏ cũng bị hoài nghi có phải là bẫy rập hay không…… Đây là do ông làm người quá thất bại quá âm hiểm hay sao? Ngay cả con trai cũng phòng bị mình như vậy……
“Ba sẽ nhanh chóng sắp xếp cho hai đứa gặp mặt Tiểu Ảnh,” Cuối cùng, Nam Cung Ngạo cũng nói một câu hứa hẹn, trong đôi mắt già nua vẩn đục lộ ra sự bá khí: “Hai đứa cứ yên tâm, còn chuyện của Tình Uyển, ba muốn mày suy nghĩ thêm một chút.”
Đã đính hôn gần bảy năm, muốn hủy bỏ, phải cho bên ngoài một lý do chính đáng, vừa không tổn hại tới ích lợi của nhà họ La vừa không tổn hại danh dự của nhà Nam Cung, nói dễ hơn làm! Muốn giải quyết chuyện này trong vòng ba ngày, đứa nhỏ này điên rồi!
“Tôi đã cân nhắc rất kỹ!” Có được cam đoan của ông ta, Nam Cung Kình Hiên liền lui về phía sau, hờ hững nhìn ông ta chăm chú: “Tôi nói rồi, nếu như ba không giải quyết, tự tôi sẽ có biện pháp khác giải quyết —— nhớ, đây là ba ép tôi đó, tôi không ngại cầm chuyện tương tự uy hiếp ngược lại ba, trong ba ngày, hi vọng động tác của ba mau một chút.”
Nói xong, anh chậm rãi xoay người rời đi, trước khi lên xe còn hờ hững bỏ lại một câu “Có tin tức của Tiểu Ảnh thì cho tôi biết”, nói xong, cũng ngồi lên xe nghênh ngang rời đi.
*****
Trước cửa Lịch Viễn, có rất nhiều phóng viên vây quanh như thường ngày.
Nam Cung Kình Hiên bước ra từ trong xe, ngay lập tức có hai đội hộ vệ canh giữ ở cửa nghênh đón, kịp thời ngăn những phóng viên kia ở phía sau, nghênh tiếp anh từ bên ngoài đi vào trong, trong nháy mắt, tiếng ồn ào huyên náo tràn đầy trời đất.
“Nam Cung tiên sinh, nghe nói tảng sáng hôm nay vụ án của La tiểu thư đã có manh mối, có thể tiết lộ chút tình huống cụ thể không?”
“Nam Cung tiên sinh, sau khi bắt được thủ phạm thì lúc nào anh kết hôn với La tiểu thư?”
“Nam Cung tiên sinh, xin nhìn bên này, xin hỏi anh nói muốn điều tra vụ án, đó có phải là một loại phương thức trì hoãn hôn kỳ hay không, anh không muốn kết hôn với La tiểu thư sao? Có tin đồn là hiện giờ anh đang sống cùng tình nhân, có thật không?”
“……”
Quả nhiên, không có tường nào mà gió không lọt qua được, trên thế giới này, lời đồn đại thật sự có thể dìm người chết đuối.
Ánh mắt băng lãnh của Nam Cung Kình Hiên quét qua, chăm chú nhìn phóng viên đã hỏi vấn đề cuối cùng, sắc mặt càng lúc càng lạnh, nhếch một nụ cười yếu ớt không có chút nhiệt độ nào, lạnh lùng nói: “Tốt nhất cô không nên hỏi loại vấn đề này…… Chuyện gì cũng phải có chừng mực, hiện giờ thân phận của cô ấy xác thực rất lúng túng, nhưng nếu có một ngày, cô ấy thật sự leo lên cành cao làm thiếu phu nhân của nhà Nam Cung thì sao đây? Cô không sợ mình há miệng mắc quai nói không ra lời à? Cô ấy không mang thù, nhưng tôi lại thù rất dai!”
Vị phóng viên kia nghe lời này thì hít sâu một hơi, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Theo bản năng cô ta che miệng mình, giống như sợ bởi vì nhất thời lỡ lời, cái miệng thật sự sẽ bị may lại đầm đìa máu tươi. Đi vào công ty, rốt cuộc tiếng huyên náo cũng dần thấp xuống.
Nam Cung Kình Hiên đi tới phòng làm việc, không có nửa khắc nghỉ ngơi, nới lỏng cà vạt, cầm điện thoại lên bấm gọi.
“Kình Hiên? Chuyện gì?” Lạc Phàm Vũ nhận máy.
“Cậu cho mượn người giám sát hành động gần đây của ông già, dùng mọi loại biện pháp mọi loại thủ đoạn, mảy may cũng không được bỏ qua.” Nam Cung Kình Hiên cau mày ra lệnh.
Lạc Phàm Vũ ngẩn ra: “Giám sát ông cụ? Cậu điên à! Đó là pho tượng Phật nhà các người, người bình thường nào đến gần được ông ấy!”
“Cho nên mình mới tìm cậu giúp một tay, nếu không tự mình cũng có thể giải quyết,” Nam Cung Kình Hiên ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài chậm rãi xoa trán: “Mình biết cậu có ít thế lực không thể lộ ra ngoài, cho mình mượn dùng một thời gian cũng đâu có chết, hai ngày sắp tới có thể ông già sẽ liên lạc với Tiểu Ảnh bên kia, mình phải giám sát ông ấy để tìm manh mối của Tiểu Ảnh.”
Lạc Phàm Vũ càng thêm kinh ngạc: “…… Mẹ nó, loại chuyện như vậy mà cậu cũng treo ngược cho được, ông cụ nhà cậu mà cũng có bím tóc để cậu có thể bắt! Phải rồi, chuyện sáng nay giải quyết chưa? Bên cảnh sát nói thế nào?”
“Đám khốn kiếp kia tùy tiện tìm một người tới gánh tội thay, bị mình biết tỏng,” Nam Cung Kình Hiên cau mày, ngón tay vẽ vẽ mặt bàn: “Ghê tởm đến mức mình không muốn nhiều lời, chẳng qua hôn ước này sẽ được giải quyết nhanh chóng, mình đã hết kiên nhẫn để dây dưa cùng tờ giấy rách kia!”
“Ha ha……” Lạc Phàm Vũ cười phá lên, không nói chuyện nữa, ngược lại, hình như là đang nói nhỏ gì đó với người bên cạnh.
“Cậu đang làm cái gì? Nói chuyện không tập trung!” Nam Cung Kình Hiên cau mày, lạnh giọng hỏi.
“Mình với hai chị em như hoa của nhà cậu đang ở bên ngoài mua đồ dùng hằng ngày, chậc chậc, cậu nói xem, một người đàn ông như mình sao lại luân lạc tới trình độ này,” Lạc Phàm Vũ oán trách: “Cậu thì hay rồi, ở bên ngoài làm việc lớn xử lý việc lớn, có chuyện muốn mình giúp, gọi một cú điện thoại tới là mình phải làm theo ngay lập tức, cậu vậy mà được à?”
Đôi mắt sắc bén của Nam Cung Kình Hiên lạnh xuống, lẳng lặng ngẫm nghĩ lời của anh.
Cười lạnh một tiếng, anh hỏi sâu xa: “Cậu lại chạy đi quyến rũ vợ của mình phải không?”
“Cậu phải nói cho rõ ràng, hiện giờ người ta còn chưa phải là vợ của cậu.”
“Lạc Phàm Vũ, cậu ngứa da đúng không?”
“Chậc chậc, đừng tức giận…… Chẳng qua mình chỉ đi theo họ dạo phố mà thôi, cậu nghe cho rõ, là họ chứ không phải cô ấy, nếu như đơn độc ở một chỗ với Thiên Tuyết còn không phải cậu sẽ giết mình à,” Lạc Phàm Vũ oán trách: “Cậu nói mình sắp xếp xong xuôi chuyện này giúp cậu, nếu như động tĩnh quá lớn bị ông cụ phát hiện thì cậu nhớ thay mình ôm đó, mình đây là làm ăn chứ không phải xã hội đen, không chọc nổi ông cụ nhà các người!”
“Cậu chỉ để ý làm là được, sao lảm nhảm nhiều như vậy!” Nam Cung Kình Hiên tức giận nói.
“Mình lảm nhảm là vì bảo vệ bản thân, lỡ ngày nào đó cậu đẩy mình ra ngoài hỏa chiến cùng với ông cụ nhà các người, hài cốt của mình còn không do cậu phụ trách sao!”
Anh vẫn còn đang ba hoa trong điện thoại, Nam Cung Kình Hiên đã hờ hững cúp máy.
Gần đây, thật sự là có hơi bận rộn, chuyện phải xử lý trong công ty cũng rất nhiều, vì thế vẫn luôn không có thời gian theo cùng cô…… Nhưng không sao, Thiên Tuyết…… Rất nhanh chúng ta có thể nhìn thấy con trai……
Chương 264: Hình Như Nơi Này Có Một Đám Phóng Viên Cùng Bạo Dân
Anh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ làm thế nào thông qua ông cụ xác định phương hướng vị trí cụ thể của Tiểu Ảnh, điện thoại trong tay lại vang lên.
“Cậu lại làm sao?” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt hỏi.
“Kình Hiên, cậu mau chạy qua bên này!” Giọng Lạc Phàm Vũ có chút nóng nảy: “Mẹ kiếp, đám chó chết này, hôm nay ra ngoài mình không có dẫn theo người, cậu nhanh chóng tới quảng trường siêu thị Thái Dương, mình không biết nơi nào lao ra một đám người, nhìn giống như phóng viên cùng bạo dân gây chuyện ở chỗ này, người quá đông, mình sợ không che chở được Thiên Tuyết, cậu mau chạy tới đây!”
Bàn tay cầm điện thoại di động của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên căng chặt!
Gương mặt tuấn tú của anh hơi tái nhợt, lạnh lùng nói: “Cậu tận lực chống đỡ, mình tới ngay lập tức.”
*****
Siêu thị Thái Dương.
Lúc ra cửa, Dụ Thiên Tuyết mặc một áo khoác dài, tôn lên bóng dáng mảnh khảnh hoàn mỹ, mái tóc dài tán lạc trên bờ vai, dịu dàng động lòng người, cô vốn định đến siêu thị gần đây mua chút đồ dùng hằng ngày giúp Thiên Nhu, cũng thuận tiện mua thức ăn về nấu cơm, không nghĩ tới, bất thình lình ở nửa đường không biết từ đâu ùa ra một đám người, chen chúc dồn cô vào trong góc.
Đèn flash liều mạng chớp lóe, điên cuồng chụp ảnh cô và Thiên Nhu cùng Lạc Phàm Vũ.
Không náo loạn ầm ĩ và chen lấn giống trong quá khứ, những vấn đề mà mấy phóng viên này hỏi đều như hắt nước dơ lên người Dụ Thiên Tuyết, động tác cũng trở nên liều lĩnh, liên tục xô đẩy, thậm chí có người còn ác ý dùng micro đâm vào mặt vào trên thân thể cô.
“Dụ tiểu thư, xin hỏi cô chính là tình nhân trong truyền thuyết của Nam Cung thiếu gia đúng không?”
“Dụ tiểu thư, xin hỏi cướp chồng người thì có cảm giác gì? Hạng dân đen như cô đều thích làm tiểu tam như thế sao”
“Dụ tiểu thư, cô có lòng tin gả nhập hào môn không? Rốt cuộc thì dựa vào sắc đẹp hay dựa vào con trai? Dụ tiểu thư hãy trả lời một câu đi!”
“……”
Mặt Dụ Thiên Tuyết lúc đỏ lúc trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh không lộ ra biểu cảm gì, đôi mắt trong suốt động lòng người, không nói một lời.
Ở bên cạnh, Thiên Nhu nghe mà mặt càng lúc càng hồng, ánh mắt vô tội quét nhìn bốn phía, cảm giác nhục nhã ùn ùn kéo đến…… Tại sao những người này có thể như vậy? Tại sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?!
“Các người đừng hỏi nữa…… Các người bỏ qua cho chị của tôi đi!” Thiên Nhu cố gắng ôm Dụ Thiên Tuyết vào trong ngực, giận đến mức hướng về người chung quanh kêu gào, chính vì kinh nghiệm sống chưa nhiều, nên rất dễ dàng bị chọc giận, vì thế tâm tình mất khống chế.
“Chết tiệt……” Lạc Phàm Vũ nhìn đám người ùn ùn vây kín họ ở bên trong, muốn xông ra căn bản là không thể nào, chỉ có thể dùng thân thể bảo vệ hai chị em trước thế công ác liệt của đám phóng viên.
“Dụ tiểu thư, sao một câu cô cũng không nói, là chột dạ à? Xin hỏi La tiểu thư bị cường bạo có phải do cô bày kế hay không, đã vậy mà cô còn không biết xấu hổ, chen rớt vị hôn thê của người khác sau đó chính mình leo lên!”
Một thanh âm bén nhọn xông phá vòng vây, cứng rắn chen đến bên người Dụ Thiên Tuyết, hỏi.
Dụ Thiên Tuyết nghe loại vấn đề không có chút nào căn cứ này thì có hơi nhức đầu, không muốn để ý tới, thấy Thiên Nhu vẫn ra sức giải thích thì giữ cô lại, ánh mắt trong suốt mà u lãnh: “Tiểu Nhu, đừng nói nữa, đám người này là cố ý tới hỏi những vấn đề đó, không cần phí miệng lưỡi với bọn họ.”
“Nhưng sao họ lại có thể nói như vậy?” Sắc mặt Thiên Nhu đỏ lên, giọng cũng run rẩy, bị tức đến không nhẹ: “Chị, chị cũng không làm chuyện như thế, tại sao mấy người này nói như vậy! Phóng viên trong nước sao lại thế này!”
“Đừng dùng tư tưởng nước ngoài đánh đồng cùng đám người điên này, căn bản họ nghe không hiểu tiếng người!” Lạc Phàm Vũ cau mày nói.
Tiếng nói còn chưa dứt, không biết từ nơi nào lao ra một người phụ nữ, lén chen ra sau lưng Dụ Thiên Tuyết, dùng camera trong tay hung hăng đập mạnh vào lưng cô, luôn miệng mắng: “Đúng là hạ tiện không biết xấu hổ, làm ra chuyện như vậy mà vẫn còn mặt mũi đi ra ngoài dạo phố, mau trở vào trong bụng mẹ đi!!”
Dụ Thiên Tuyết đau rên lên một tiếng, suýt nữa ngã nhào, Lạc Phàm Vũ lập tức đưa tay đỡ được cô, lửa giận bùng cháy trong mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ xông lên từ phía sau kia, quả thật muốn giết cô ta ngay lập tức!
“Đúng vậy, đồ hạ tiện! Đồ hạ tiện chết không được tử tế!” Đột nhiên chung quanh lên òa lên tiếng phụ họa, không biết từ nơi nào xuất hiện mấy người cầm trong tay vật cứng bén nhọn, hướng về phía Dụ Thiên Tuyết đập tới, phóng viên chân chính bị chen qua bên cạnh, nhưng đèn flash vẫn điên cuồng chớp lóe, ghi lại một màn kịch liệt tàn bạo này.
“Chết tiệt, đám khốn nạn này!” Lạc Phàm Vũ dứt khoát kéo Dụ Thiên Tuyết lên hộ chặt ở trong ngực, không để cho những thứ đó nện vào người cô.
“Chị……” Thiên Nhu bị đám người đẩy ra ngoài, giọng càng lúc càng nhỏ, trong nháy mắt đã bị tiếng mắng chửi ùn ùn nhấn chìm.
Tiếng mắng càng lúc càng lớn, quả thật biến thành một vở hài kịch tàn bạo, Dụ Thiên Tuyết được Lạc Phàm Vũ ôm trong lồng ngực, đột nhiên sau lưng cô lại xông lên một người, hung hăng nắm tóc cô kéo về phía sau!
“Mày còn dám tránh!! Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, đồ tiểu tam phá hoại gia đình người khác, tao đánh chết mày!!” Người phụ nữ phẫn nộ mắng chửi, cố sức kéo Dụ Thiên Tuyết ra, mà sau lưng cô ta, một người đàn ông cầm chai cola đã uống một nửa đột nhiên dội đến trên mặt cô!
Người trong ngực đau đến khó chịu thét chói tai một tiếng, thấy cô bị kéo ngược ra sau, nhất thời Lạc Phàm Vũ gấp đến độ mắt cũng đỏ lên, một phát kéo Dụ Thiên Tuyết trở về, ngăn ở phía sau, một quyền hung hăng chào hỏi tên đàn ông mới vừa dội cola, đập vào trên cằm anh ta!!
Phản kích ngoài dự đoán khiến người chung quanh cũng choáng váng, hành động đánh chửi càng lúc càng kịch liệt, Lạc Phàm Vũ gấp gáp đến mù quáng hung hăng ra quyền đánh mấy người ra tay đánh người kia, tiếng thét chói tai cuống quít liên tiếp.
“Lạc Phàm Vũ……” Dụ Thiên Tuyết bị anh đẩy ra ngoài cả mét, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn nhếch nhác chất lỏng, gấp giọng kêu: “Lạc Phàm Vũ, anh đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Giờ phút này, trước cổng siêu thị vang lên tiếng thắng xe bén nhọn, qua cửa sổ xe, Nam Cung Kình Hiên nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, đôi mắt thâm thúy lộ ra sát khí ngập trời, anh xuống xe, sải bước hướng về phía bên trong đi tới.
Đầu tiên là thấy Thiên Nhu ở phía ngoài, khóc đến không thành tiếng, nhưng cũng không chen vào được.
“Chị em đâu!” Nam Cung Kình Hiên gấp đến rống lên, kéo cô qua một bên.
“Chị ở bên trong, rất nhiều người đánh chị, anh mau đi xem đi, nhanh lên……” Thiên Nhu vừa khóc vừa nói.
Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa một tiếng, buông cô ra, mạnh mẽ xô đẩy đám người chen lấn đi vào, thấy Lạc Phàm Vũ đang bị rất nhiều người quấn lấy, mà Dụ Thiên Tuyết nhếch nhác đứng giữa một đám hỗn chiến, nước trên tóc vẫn còn đang nhỏ xuống, quần áo dính đầy bụi đất trong lòng anh đau xót, vội bước nhanh qua túm cô vào trong ngực!
“A……” Dụ Thiên Tuyết ngã vào một lồng ngực rộng rãi, than nhẹ một tiếng ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ khó tin.
“Thiên Tuyết……” Nam Cung Kình Hiên vội vàng kêu tên cô, đôi mắt đỏ hồng, ôm chặt cô: “Xin lỗi anh tới chậm…… Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra ở đây!”
“Em không biết……” Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, trong nháy mắt, nước mắt tràn đầy hốc mắt, run giọng nói: “Em không biết tại sao lại biến thành như vậy, anh mau kêu anh ấy đừng đánh nữa!”