Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 113: Nếu Đứa Bé Của Em Ấy Có Chuyện Gì Tôi Sẽ Bắt Cô Đền Mạng

Xe lao nhanh trên đường cao tốc, điện thoại di động vang lên.

Nam Cung Kình Hiên vội vàng bắt máy, hy vọng là điện thoại của Dụ Thiên Tuyết, đầu bên kia xác thực là truyền đến giọng của phụ nữ, nhưng không ngờ lại mang đến cho anh một tin tức còn khiếp sợ hơn!

“Anh….. Anh! Em sắp chết rồi, anh mau tới đây cứu em!! Anh!!” Nam Cung Dạ Hi kêu gào tê tâm liệt phế, hình như rất thống khổ, chung quanh có tiếng huyên náo vô cùng hỗn loạn.

Nam Cung Kình Hiên vội đạp phanh xe, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

“Em lại xảy ra chuyện gì? Anh đang bận, không sao thì đừng tìm anh!” Anh không có nhiều kiên nhẫn để tiêu hao với những tâm tư nhỏ mọn trong đầu của cô ta.

“Con của em! Con của em đã không còn!!” Nam Cung Dạ Hi khóc lớn lên, tiếng khóc đau đớn làm chấn động lòng người: “Dụ Thiên Tuyết giết chết con của em rồi, em đau quá….. Anh!!”

Tiếng khóc đau đớn tới cực điểm kia, cùng với tiếng kêu hốt hoảng của những người xung quanh, chứng tỏ tất cả không phải là trò đùa! Nghe được tên Dụ Thiên Tuyết và tiếng hỗn loạn chung quanh, trái tim anh tê dại rối thành một nùi.

Chuyện gì xảy ra? Ai có thể nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

“Dạ Hi….. Dạ Hi, em đang ở đâu!” Cuối cùng thì Nam Cung Kình Hiên cũng lấy lại tinh thần, kêu tên em gái, gương mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng vô cùng, nhưng trong lúc hỗn loạn thì có người khác đến nhận điện thoại, hình như là một bác sĩ nữ: “Anh là người nhà của cô ấy sao? Qua đây nhanh lên! Bụng của cô ấy bị va chạm nghiêm trọng, cũng không biết đứa nhỏ có thể giữ được hay không, máu ra quá nhiều, anh qua đây nhanh lên!”

Giọng nói kia cũng run rẩy, Nam Cung Kình Hiên nghe mà trong lòng quặn thắt một hồi.

“Chờ tôi! Tôi tới ngay lập tức!” Nam Cung Kình Hiên quay đầu xe hướng về phía bệnh viện chạy tới, dọc đường đi tốc độ xe của anh như gió bão, đôi mắt dần dần đỏ lên, anh không biết chuyện này là như thế nào, mà đột nhiên lại có liên quan với Dụ Thiên Tuyết, anh chỉ nhớ tiếng khóc như tê tâm liệt phế của Dạ Hi, cô em gái này, ngày thường đã quen được cưng chiều, có la lối om sòm càn quấy thế nào anh cũng nhẫn nại che chở, chỉ bởi vì nó vừa chào đời, thì mẹ của anh lúc đó vì khó sinh mà qua đời, căn bản là Dạ Hi cũng chưa từng thấy qua mặt mẹ!

Hồi còn nhỏ, một mình anh đi ra nước ngoài, vài năm sau mới trở về, Nam Cung Ngạo thương yêu nâng niu Dạ Hi trong lòng bàn tay nhưng cũng không có nhiều thời gian ở bên con gái, anh em bọn họ cùng chung sống nương tựa lẫn nhau, nhớ tới giọng nói non nớt của Dạ Hi mỗi lần gọi anh: “Anh trai, tại sao chúng ta không có mẹ, ba cũng không thích về nhà với chúng ta.” Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau như bị xoắn lại, thật không ngờ đã hơn hai mươi năm, bản thân em ấy cũng đã thai nghén một sinh mạng, thế nhưng lại gặp phải chuyện như thế này!

Chết tiệt, nhất định anh phải biết chuyện gì xảy ra, Dạ Hi, cố gắng chịu đựng một chút!

*****

Trong bệnh viện hỗn loạn, trước phòng cấp cứu chật chội, một cô gái bóng dáng mảnh khảnh có chút chật vật, thân thể mềm yếu dựa vào vách tường, đôi mắt trong suốt nhìn về phương hướng kia, đờ đẫn, mất hồn.

Cô cắn môi thật chặt, tay vịn vách tường, trong đầu vô cùng rối loạn.

Quả thật, Dụ Thiên Tuyết không biết tại sao tất cả lại biến thành như thế này.

Tối hôm qua, cô mơ hồ không biết đường quay về, đi được một nửa thì chỉ có thể hỏi thăm cảnh sát giao thông, dựa vào trí nhớ còn sót lại trong đầu, cô đi thẳng cho đến khi trời sắp rạng sáng, lòng bàn chân mỏng manh cũng cọ sát đến sưng phồng bọng nước, cuối cùng cũng có thể thấy sắc trời dần sáng, nơi nào cũng không thể đi, cô buộc lòng phải trở về khu Bích Vân, ít nhất thì nơi đó còn có y phục để cô có thể che đậy thân thể.

Nhưng không ngờ sẽ gặp Nam Cung Dạ Hi ở cửa cổng.

Dụ Thiên Tuyết biết bản thân có bao nhiêu nhếch nhác, muốn đi đường vòng, không nghĩ tới lại bị cô ta quấy rầy.

“Dụ Thiên Tuyết, sao cô thành ra thế này hả? Quấn lấy người đàn ông nào mà bây giờ mới về? Quần áo bị lại rách nát như vậy, không phải ngay cả quần lót cô cũng không có mặc đấy chứ?” Nam Cung Dạ Hi phách lối cười cười, đứng phía sau là hai hộ vệ đeo mắt kính mặt không chút biểu tình.

Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết hơi tái nhợt, chỉ muốn đi vào để mặc y phục trước, hai hộ vệ kia lại chặn đường đi của cô.

“Tôi rất mệt, không rảnh cãi nhau với cô, cô muốn làm cái gì?” Tiếng nói của Dụ Thiên Tuyết khàn khàn, sự quật cường trong đôi mắt trong suốt xưa kia cũng đã giảm sút, chỉ còn lại sự mệt mỏi và yếu ớt.

“Hừ, rất đơn giản, kiểm tra một chút coi cô có bao nhiêu hèn hạ! Tự cô nói đi, có phải cô mang thai con của anh trai tôi hay không? Tốt nhất là nói rõ ràng một lần, không nói thì tôi sẽ cho hai người này lột quần áo của cô rồi quăng ra đường lớn!” Nam Cung Dạ Hi hung ác nói.

Cả người Dụ Thiên Tuyết run lên, đôi mắt trong veo lộ vẻ kinh ngạc, đề phòng nhìn cô ta.

“Đến cùng là cô muốn làm gì? Tôi có thai hay không thì mắc mớ gì tới cô!” Dụ Thiên Tuyết theo bản năng lui về phía sau, cô đã nhận ra mối nguy hiểm.

“Tốt, cô còn dám hỏi ngược lại tôi, khỏi nói nhiều nữa!” Nam Cung Dạ Hi trợn trừng mắt, giơ tay vừa vẫy vừa kêu, hai người đàn ông vậy mà thật sự đi tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết, không nói lời nào bắt lấy tay cô, lột áo ba-đơ-xuy duy nhất trên người cô xuống!

Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng muốn giãy giụa, nhưng hai cánh tay không động đậy được chút xíu nào, dấu vết bị đàn ông giày xéo trên người cũng bại lộ, cái váy dài bị xé rách từ phần eo lộ ra đôi chân thon dài mịn màng.

“Nam Cung Dạ Hi, rốt cuộc là cô muốn làm gì!” Dụ Thiên Tuyết khàn giọng gào thét, hai mắt đã rưng rưng lệ, cảm giác được ánh mắt sau mắt kính của hai hộ vệ đang quan sát đôi chân cô, cô run rẩy đến không còn hình dạng gì nữa, gần như mất ý thức, bật thốt lên: “Được, tôi cho cô biết, tôi cho cô biết tôi có thai! Cô kêu bọn họ buông tôi ra….. Buông tôi ra!!”

Đột nhiên, nước mắt nặng nề rơi xuống một giọt, dưới sự cường thế bạo lực trước mắt, cô thảm hại khuất phục.

Ánh mắt của Nam Cung Dạ Hi trở nên lạnh buốt, phất tay một cái để cho hai hộ vệ tránh ra, Dụ Thiên Tuyết thoát khỏi trói buộc vội vàng cầm lấy áo ba-đơ-xuy trên mặt đất bao lấy thân mình lần nữa, siết thật chặt vạt áo không buông ra, bên tai lại truyền đến tiếng giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Dạ Hi: “A…. Thì ra đúng là không sai, cô thật sự mang thai con của anh trai tôi, con đàn bà đê tiện này!!”

Dụ Thiên Tuyết lùi về sau một bước nhìn Nam Cung Dạ Hi chằm chằm, trong lòng cực kỳ khuất nhục làm cho cả người cô run rẩy, đôi mắt rưng rưng nước mắt lộ ra căm phẫn: “Có quan hệ gì với cô sao!”

Nam Cung Dạ Hi cười lạnh, lặng lẽ đến gần cô: “Có quan hệ chứ, tôi không muốn máu mủ của nhà Nam Cung chúng tôi lưu lại trong bụng loại người hèn hạ như cô, Dụ Thiên Tuyết, tôi chính là chờ cô thừa nhận, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều!”

Cực kỳ mệt mỏi cùng với sự nhục nhã khiến trước mắt Dụ Thiên Tuyết có hơi mơ màng, mấy đầu ngón tay bấm chặt lòng bàn tay để giữ cho mình tỉnh táo, suy yếu đến cực điểm nhìn cô ta: “Đến cùng là cô muốn làm gì?”

“Hừ.” Nam Cung Dạ Hi cười gằn, bắt lấy cánh tay của cô lôi kéo: “Tôi muốn nhanh chóng kết thúc giúp cô, đỡ cho cô phải lao lực đi nạo thai!”

Dụ Thiên Tuyết không còn chút hơi sức nào, đầu óc choáng váng, ý thức mơ màng mấy giây mới tỉnh táo lại lần nữa, ngước mắt lên thì thấy ánh mắt của Nam Cung Dạ Hi lộ vẻ giảo hoạt và ác độc, tai cô thoáng nghe tiếng gió, cô quay mặt qua nhìn thì thấy một chiếc xe hơi màu đen đang lao tới!

Phút chốc, như bị điện giật, Dụ Thiên Tuyết chợt hiểu ra, là cô ta muốn đụng chết cô!

Không…..

Tận đáy lòng, Dụ Thiên Tuyết yếu ớt cầu xin ý thức quay về, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cô gào thét, không!

Nam Cung Dạ Hi lôi kéo tay cô không để cho cô nhúc nhích, theo bản năng, Dụ Thiên Tuyết che bụng của mình, ngay tại trước lúc chiếc xe đụng tới, một cái chớp mắt, cô dùng hết hơi sức lùi về phía sau! Nam Cung Dạ Hi mang thai đã hơn bảy tháng thân thể cũng cồng kềnh, bất thình lình bị lôi kéo mạnh nên bổ nhào qua!

Chiếc xe màu đen không kịp thắng lại nữa, đụng vào trên bụng của Nam Cung Dạ Hi, một tiếng thét thảm thiết, mà bắp chân của Dụ Thiên Tuyết bị chà xát sít sao dưới bánh xe, tiếp theo là một vùng huyết nhục đáng sợ!

Đột nhiên, Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại, để cho hồi tưởng tới đây bỗng nhiên kết thúc.

Tiếp theo sau chính là một trận hỗn loạn, hỗn loạn cực hạn, cô nghe có người đang gọi điện thoại, có người gọi xe cấp cứu, có người kéo tay cô quăng vào trong xe, thanh tỉnh thì nhìn thấy Nam Cung Dạ Hi chảy đầy máu dưới hạ thân còn mặt thì khóc rống, Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn suy yếu lại trở nên trắng bệch, cô không biết phải làm sao.

Cô ta làm sao vậy?

Đứa bé của cô ta có sao hay không?!

Dụ Thiên Tuyết muốn nhào qua hỏi một chút, lại bị đẩy mạnh ra đụng trúng xe cấp cứu đến tim phổi bên trong cũng đều như muốn rơi ra, có y tá tới băng bó chân giúp cô, cô run giọng hỏi: “Cô ta có sao không? Đứa bé của cô ta có sao không?”

Y tá cau mày nói: “Cô tự nhìn đi! Bị xe đụng ác như vậy, có thể giữ được mạng sống hay không còn chưa nói! Cũng đã hơn bảy tháng, cô cùng phụ nữ có thai lôi kéo cái gì, cô có biết một xác hai mạng có bao nhiêu nguy hiểm hay không!”

Y tá làm hơi mạnh tay, Dụ Thiên Tuyết đau đến than nhẹ, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, có chết cũng không để rơi xuống.

Đúng vậy, cô hẳn là phải biết một xác hai mạng là cái gì, là thế đó, nếu như cô không tránh ra, hiện tại, một xác hai mạng là chính cô đúng hay không? Dụ Thiên Tuyết vuốt ve bụng của mình, nơi đây mới chỉ là một chút huyết mạch mà thôi, chưa phải là sinh mạng, nhưng cô có thể vứt bỏ hay sao? Cô không muốn bỏ, càng không muốn chết!

*****

“Dạ Hi!!” Một giọng nói quen thuộc nổ vang bên ngoài phòng cấp cứu.

Cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Dụ Thiên Tuyết run lên, hàng mi mệt mỏi từ từ mở ra, thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi từ đàng xa đang cấp tốc đi tới, trái tim cô căng lên, chống đỡ thân thể muốn đứng vững, lại bị người ta giữ chặt lại!

“Chuyện gì xảy ra?” Nam Cung Kình Hiên thấy được bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, xông đến túm chặt cô, đôi mắt đỏ như máu: “Dụ Thiên Tuyết, em nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là Dạ Hi làm sao?!”

Dụ Thiên Tuyết bị lay động đến không nói ra lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, một câu giải thích cũng không nói được.

“Nam Cung thiếu gia, tiểu thư bị xe đụng, lúc đó đang dây dưa cùng với Dụ tiểu thư, chúng tôi không kịp kéo bọn họ ra!” Hộ vệ lạnh lùng nói xong, cúi đầu chuẩn bị bị quở mắng.

Trên trán Nam Cung Kình Hiên đột nhiên nổi gân xanh, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh trong trẻo lạnh lùng của Dụ Thiên Tuyết, nhất thời quên mất trước đó mình đã lo lắng sốt ruột cho sự an toàn của cô như thế nào, nghiến răng nói: “Lại là cô….. Mỗi lần Dạ Hi gặp chuyện không may đều có mặt cô ở đó….. Dụ Thiên Tuyết, lần này em ấy không phải là lăn từ trên cầu thang xuống cũng không phải bị phỏng! Nếu như đứa bé của em ấy có chuyện tôi muốn cô để mạng lại đền!”

Nói xong, quăng mạnh Dụ Thiên Tuyết ngã ở trên tường, Nam Cung Kình Hiên chạy tới phòng cấp cứu.

Nhưng rất nhanh lại bị đuổi ra ngoài, bác sĩ gấp gáp quát lớn: “Anh đi vào làm gì? Thân nhân không được vào, là chồng cũng không được, đi ra ngoài! Chờ kết quả!”

Dụ Thiên Tuyết đau đớn cúi đầu rên khẽ, cả người cũng bị ướt đẫm mồ hôi, mềm nhũn đau nhức.

Còn có vùng da bị thương trên bắp chân kia, máu chảy đầm đìa, đến băng gạt cũng đã ướt màu đỏ tươi.

Chương 114: Đứa Bé Của Anh, Chính Tay Anh Hủy Diệt

Nam Cung Kình Hiên sốt ruột đứng tại chỗ nhìn xung quanh, điện thoại reo liên hồi, anh nhận từng cuộc từng cuộc, đằng đằng sát khí, tầm mắt nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết.

Dụ Thiên Tuyết tựa người vào góc tường, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng tắp, tay vuốt ve bụng chợp mắt nghỉ ngơi.

Cô không phải cố ý, cô biết phải nói với anh như thế nào đây?

Ngay trong cái nháy mắt đó, nếu như cô không tránh ra, thế thì người chết chính là cô, bị bánh xe nghiền qua người chính là cô, ví bằng chỉ đụng vào cô mà thôi, thì chiếc xe kia, căn bản là nên thắng lại, đúng hay không?

Những điều này, cô phải nói như thế nào?

Nước mắt ấm áp quanh quẩn ở đáy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết trắng bệch như một tờ giấy, một chữ cũng không nói.

Bất thình lình, đèn phòng cấp cứu chợt tắt.

Bác sĩ đi ra, trên áo dính đầy máu tươi.

“Em ấy như thế nào ? Đứa bé đâu?” Nam Cung Kình Hiên nghênh đón, nóng nảy hỏi.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cũng không bực bội, thở gấp: “Giữ mẹ hay con?”

Nam Cung Kình Hiên kinh hãi : “Bà nói cái gì?”

“Tôi hỏi cậu là giữ lại mẹ hay giữ lại đứa trẻ!” Bác sĩ cau mày nói: “Hiện tại tình trạng rất nguy hiểm, cảm xúc của bệnh nhân lại rất kích động, căn bản là trấn an không được, mặc dù bây giờ đứa bé còn chưa tắt thở, nhưng tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là nên bảo vệ người mẹ, xác suất có thể giữ lại đứa trẻ rất nhỏ, cậu có muốn cân nhắc không?”

Nam Cung Kình Hiên nắm chặt quả đấm, nổi gân xanh: “Bà có ý gì! Con của em ấy cứ như vậy mà không còn sao?”

Ánh mắt bác sĩ hơi né tránh, cất cao giọng nói: “Đúng đúng đúng, cậu muốn bảo vệ người mẹ đúng không?”

Tình huống đã bị bức bách đến vạn phần nguy cấp, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, đối với anh mà nói, đưa ra một quyết định như vậy, trong lòng đau như cắt, im lặng vài giây, cuối cùng đè nén đau nhức trong lồng ngực nói: “Bảo vệ người mẹ….. Dạ Hi không thể có chuyện…..”

“Được, vậy trước tiên xác định như thế!” Bác sĩ nói xong cũng xoay người đi vào.

Đèn phòng cấp cứu sáng lại lần nữa.

Cả hành lang yên lặng đáng sợ, không người nào dám phát ra âm thanh, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên cao ngất chậm rãi quay lại, đi tới, nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết trong góc, đôi mắt bắt đầu tràn ngập sát khí.

“Cô mang thai đúng không?” Nam Cung Kình Hiên ngồi chồm hổm xuống, sâu kín hỏi

Dụ Thiên Tuyết biết rõ, giờ phút này tâm tình của anh không ổn, trong đôi mắt thoáng qua vẻ sợ sệt, suy yếu dán sát vào vách tường, tay che bụng mình, hơi thở mong manh, không nói một lời.

“Cho nên cô cũng biết, một đứa bé đã bảy tháng có bao nhiêu quan trọng đối với một người mẹ, phải không?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng hỏi, lửa giận trong mắt như lưỡi kiếm sắc bén muốn đâm thẳng vào người cô.

Đôi môi nhợt nhạt của Dụ Thiên Tuyết mở ra: “Không có liên quan tới tôi….. Anh phải tin tưởng tôi…..”

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh ra tiếng, gương mặt tuấn tú xanh mét tràn đầy vẻ giễu cợt: “Dụ Thiên Tuyết, tất cả mọi người đều nhìn thấy cô lôi em ấy, tới đây, chính miệng cô nói cho tôi biết, bọn họ nói sai sao?”

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi lắc đầu, nước mắt trào ra: “Thật sự là tôi với cô ta cùng lôi kéo, nhưng tôi…..”

“Cái này đủ rồi!” Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên hung hăng bóp chặt cổ cô, hung ác nói: “Tôi có nói qua là nếu con của em ấy có chuyện, tôi muốn cô để mạng lại đền hay không!”

Tay của Dụ Thiên Tuyết nắm thật chặt mu bàn tay anh, thở không nổi, đôi mắt ngập nước tuyệt vọng nhìn anh.

“Nhưng cái mạng này của cô không đáng giá một chút nào! Dụ Thiên Tuyết, cô có biết hay không, căn bản là cô không có tư cách mang thai con của Nam Cung Kình Hiên tôi, chuyện này trước đây tôi đã từng nói với cô! Cô lại dám gạt tôi!” Nam Cung Kình Hiên giận dữ gầm lên, nắm cổ tay cô kéo cô đứng lên: “Cô muốn tự mình mang theo nó chạy trốn đúng không? Cô gấp rút vội vã muốn rời khỏi tôi chính là muốn giấu diếm tôi chuyện này, đúng không? ! Dụ Thiên Tuyết, cô lầm rồi, hôm nay, tôi sẽ để cô và tôi hoàn toàn kết thúc, hoàn toàn không còn quan hệ!”

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, không thể tin được là anh có thể làm ra cái gì.

Một cái chớp mắt tiếp theo, cổ tay mảnh khảnh của cô bị anh bắt lấy thật chặt, đi về phía phòng giải phẫu phụ khoa, Dụ Thiên Tuyết nhìn đàng trước có một hàng người chờ đợi, trong lòng sợ hãi, chậm rãi lắc lắc đầu: “Không….. Nam Cung Kình Hiên, anh muốn làm gì? Anh muốn làm cái gì!”

“Tôi giết chết cô cũng không đáng tiếc! Dụ Thiên Tuyết, cô dám động đến đứa nhỏ của Dạ Hi, tôi sẽ để cho cô cũng phải trả cái giá thật cao!” Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay cô, đẩy đống người đang xếp hàng ra, trực tiếp mở cửa phòng phẫu thuật nạo thai ra hung hăng túm cô đi vào trong!

“Vị tiên sinh này, anh…..”

“Cô ấy phải làm phẫu thuật, ngay lập tức! Xử lý tiện chủng chết tiệt trong bụng cô ấy sạch sẽ cho tôi, có nghe hay không!” Từ phía sau lưng mình, Nam Cung Kình Hiên bắt lấy hai tay cô, kéo cô đến trước mặt bác sĩ.

“Tiên sinh, thứ tự như thế này là không đúng, anh phải xếp hàng, còn nữa, vị tiểu thư này phải tình nguyện mới được…..”

“Bà dài dòng thêm một câu nữa, tôi sẽ trực tiếp làm cho cái bệnh viện này của bà đóng cửa!” Nam Cung Kình Hiên gầm lên: “Bà có tin là tôi có quyền này hay không!”

Y tá kia khiếp đảm, còn muốn tiến lên nói gì đó lại bị người khác kéo lại, nhận ra Nam Cung Kình Hiên người đó vội vàng nói nhỏ mấy câu, tất cả người trong phòng giải phẫu cũng không dám lên tiếng nữa.

“Được, Nam Cung thiếu gia, chúng tôi lập tức chuẩn bị!”

Tinh thần của Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt, hai vai bị nắm chặt ấn tại bàn mổ, cô mệt mỏi cực hạn, không phản ứng kịp, cho nên, khi nhìn thấy máy móc lạnh như băng từ từ tiến đến, trong mâm đựng kìm phẫu thuật cùng với các loại dụng cụ sáng ngời lạnh lẽo xuất hiện trong tầm mắt cô, cô mới thật sự hiểu rõ là Nam Cung Kình Hiên muốn làm gì.

“Không…..” Mấy ngón tay xanh xao siết chặt dọc theo bàn mổ, Dụ Thiên Tuyết trợn to đôi mắt chậm rãi lắc lắc đầu, sắc môi trắng bệch như tờ giấy: “Tôi không muốn….. Bé con của tôi….. Đừng phá bỏ bé con của tôi! ! !”

Nam Cung Kình Hiên đè chặt cô: “Cũng không phải do cô quyết định! Dụ Thiên Tuyết, cô dám hại Dạ Hi thảm như vậy, tôi cũng để cho cô nếm thử loại mùi vị này!”

“Không!” Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, liều mạng giãy giụa: “Đó là bé con của tôi, các người không được động đến con tôi, tôi không làm phẫu thuật! Nam Cung Kình Hiên, anh buông tôi ra! Đây là con của tôi không có quan hệ gì với anh, không có quan hệ gì với anh! ! !”

Một trận hỗn loạn trong phòng giải phẫu, Nam Cung Kình Hiên chỉ cần vài động tác đã hung hăng chế ngự được cô, hung tợn áp sát đối mặt với cô nói: “Kia xác thực là không liên quan gì tới tôi, Dụ Thiên Tuyết, rốt cuộc đây là đứa bé của tôi hay của tên đàn ông nào khác, tôi đều không cần biết! Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, coi như thật sự là của tôi, tôi cũng nhất định phải hủy diệt! Cô không có quyền sinh con cho tôi, vợ của tôi là La Tình Uyển, không phải cô đã gặp qua rồi sao? Người phụ nữ đó hơn cô gấp trăm gấp vạn lần, cô có tư cách gì thay tôi sinh con dưỡng cái!”

Dụ Thiên Tuyết kêu gào, toàn bộ ý thức cũng ở vào trạng thái sụp đổ: “Không….. Nam Cung Kình Hiên, anh là tên cầm thú, đến cùng là tôi đã làm sai điều gì? Anh dám động đến bé con của tôi, tôi sẽ giết chết anh! Buông tôi ra!”

Tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của cô làm cho mọi người trong phòng giải phẫu câm như hến, không có gì tàn ác hơn so với việc lấy đi cốt nhục trong cơ thể cô, càng khiến người ta tan nát cõi lòng, đó là một sinh mạng, một mạng sống sờ sờ trước mắt.

“Tiên sinh….. Chúng tôi đã chuẩn bị xong…..” Một y tá đeo khẩu trang có hơi lớn tuổi, đôi mắt lộ ra vẻ do dự, nhẹ giọng nói.

“Trước tiên hãy chích thuốc tê để cho cô ấy đừng lộn xộn!” Nam Cung Kình Hiên gầm lên, nắm chặt cổ tay của Dụ Thiên Tuyết thấp giọng nói: “Cô yên tâm, chờ sau khi cô tỉnh lại thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa, cô đừng mơ tưởng mang thai con của tôi, cô không xứng!”

Cả người Dụ Thiên Tuyết gần như sụp đổ, đau đớn rên lên một tiếng, bởi vì y tá đã kéo cánh tay của cô qua chích thuốc tê vào, lửa giận trong mắt Nam Cung Kình Hiên đã hạ xuống mấy phần nhiệt độ, buông lỏng cô ra.

Dụ Thiên Tuyết mở mắt ra, trước mắt đều là màu đỏ, ngay cả trần nhà của phòng giải phẫu cũng là màu đỏ.

Một cánh tay của cô giống như đã bị phế đi không thể nhúc nhích, bất thình lình, cô dùng cái tay còn lại cầm kìm phẫu thuật trong mâm lên đưa tới gần cổ họng mình, quay ngược lại mấy bước hướng về phía Nam Cung Kình Hiên nói: “Nam Cung Kình Hiên, hôm nay anh dám động đến bé con của tôi, tôi sẽ chết cho anh xem! Anh bức tôi nữa thì nhìn thử xem!”

Đầu kìm phẫu thuật đâm vào làn da cô, làm cho cả phòng giải phẫu sợ tới mức vỡ mật, kinh hoàng kêu lên.

“Tiểu thư! Để kìm xuống! !” Một Y tá lớn tuổi sợ tới mức kêu to.

Nam Cung Kình Hiên cũng thoáng kinh hãi, không ngờ cô lại quyết tuyệt như thế, nhìn đôi mắt quật cường như sắt của cô, anh cười lạnh: “Tùy cô, Dụ Thiên Tuyết, bất cứ lúc nào cô muốn chết cũng đều có thể chết! Cho dù cô có chết, phẫu thuật cũng phải làm! Đứa bé này tôi nhất định hủy diệt, cô muốn chết thì theo nó cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Dụ Thiên Tuyết thề, trong cuộc đời này của cô, đây là câu nói vô tình tàn nhẫn nhất mà cô từng nghe.

Khuôn mặt tái nhợt không còn chút sức sống nào, vì trắng đêm đi bộ trên đường, cả người cô mềm nhũn xụi lơ xuống không hề có một chút hơi sức nào, mái tóc xốc xếch, áo quần rách nát, vết hôn khắp người, còn có dấu răng đáng sợ trước ngực nơi xương quai xanh….. Bước chân cô lảo đảo, tay cầm kìm phẫu thuật đang run rẩy, mấy y tá thừa dịp đi tới đoạt lấy kìm phẫu thuật trong tay cô, kéo cô đến bên bàn mổ.

Đột nhiên, trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau nhói một trận, cũng không biết vì sao mà đau đớn.

Lại một mũi thuốc gây mê tiêm vào thân thể, Dụ Thiên Tuyết đau đớn rên lên, cắn môi ngửa đầu, cả người xụi lơ ở trên bàn giải phẫu, đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên run lên, anh tàn nhẫn quyết tâm, hờ hững đi ra ngoài, ‘Phanh!’ một tiếng, cửa đóng lại!

Đứa bé của anh, đứa con đầu tiên của anh, bị anh tự tay hủy diệt!

Năm phút sau, ở trong hành lang, Nam Cung Kình Hiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết đau đớn tới cực điểm, tiếp theo đó, tất cả đều im lặng.

*****

Trong phòng bệnh bên kia, có người trong trạng thái suy yếu từ từ tỉnh lại.

“Nam Cung tiểu thư, còn đau không?” Có bác sĩ chào đón thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi tái nhợt, mở mắt nhìn thoáng qua trần nhà, chu chu cái mỏ khô nứt, giọng khàn khàn hỏi: “Con của tôi đâu?”

“Đứa nhỏ khá ổn, thân thể hơi yếu ớt, móng tay và tóc chưa mọc tốt, đang ở trong hộp giữ nhiệt, nhưng vẫn không hề gì….. Hay là cô nghỉ ngơi trước đi, anh trai cô vẫn còn chờ ở bên ngoài.” Lời nói của bác sĩ rất nhỏ nhẹ.

Nam Cung Dạ Hi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy cơn đau đớn như tê liệt vẫn còn đó.

“Đau muốn chết, sao sinh con lại đau thế này….. Cái con đàn bà chết tiệt đó, không phải cô ta đụng tôi, tôi cũng sẽ không sinh non…..” Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, uất ức nói, giọng nói nghe ngây thơ mềm mại lại vô hại: “Ai, vừa rồi bà dựa theo lời của tôi nói lại cho anh tôi nghe, nói là con của tôi không giữ được, hừ, dọa anh ấy một chút, để anh ấy trừng phạt con đàn bà đê tiện kia! Hí…..”

“Nam Cung tiểu thư, chớ nói chuyện lớn tiếng, cẩn thận kẻo động vết thương.”

“Ừ, được.” Nam Cung Dạ Hi đã có kinh nghiệm: “Thật là quá đau a…..”

…..

….. Những chuyện kia, những tội ác kia, giấu kín sâu trong bóng tối, chưa từng bị

phát hiện, chưa từng được đưa ra ánh sáng.

Năm năm sau, Thiên Tuyết niết bàn trùng sinh, hoa lệ quay trở về! Muốn biết mặt sau của câu chuyện ngày xưa, xin mọi người tiếp tục chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK