Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 133: Trên Thế Giới Này, Điều Duy Nhất Chú Không Chấp Nhận Được Là Cô Ấy Rơi Lệ

Nhưng rất rõ ràng là mẹ đã khóc.

“Mẹ, có phải chú hư hỏng bắt nạt mẹ!” Tiểu Ảnh nhíu mày hỏi.

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Không có, bọn họ không dám bắt nạt mẹ, Tiểu Ảnh, chúng ta về nhà, hôm nay mẹ tìm được việc làm rồi, mời con ăn tiệc lớn, có được hay không?”

Trên mặt Dụ Thiên Tuyết hiện lên nụ cười hiếm thấy, ấm áp mà sáng chói, Tiểu Ảnh nhìn rất là hài lòng.

Chỉ có điều, người nên trừng phạt thì vẫn phải nghiêm khắc trừng phạt!

“Được rồi, vậy mẹ đón xe đi, Tiểu Ảnh muốn đi tiểu!” Tiểu Ảnh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.

“Được, vậy Tiểu Ảnh đi tiểu xong thì tới đây chờ một chút, đừng làm cho mẹ lo lắng.” Dụ Thiên Tuyết hôn cậu bé một cái, buông cậu bé ra rồi đứng dậy, nhìn con trai chạy xa mới đi tới ven đường đứng đón xe, cô có ý nghĩ muốn dọn đến ở gần nơi này, như vậy Tiểu Ảnh đi học sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tiểu Ảnh chạy thật xa mới quay đầu lại nhìn mẹ, đè cái vành nón lưỡi trai xuống một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự nghiêm nghị hướng về phía chiếc xe Lamborghini dừng ở ngõ hẻm bên cạnh trường học đi tới.

‘Thùng thùng!’ Tiểu Ảnh vỗ cửa sổ xe không chút khách sáo, gương mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy vẻ tức giận.

Nam Cung Kình Hiên có phần kinh ngạc đẩy cửa xe ra, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt hơi khẩn trương quan sát cậu bé trước mắt.

“Chào chú, xin hỏi mẹ cháu mới vừa từ trên xe của chú xuống sao?” Tiểu Ảnh duy trì lễ phép, trong trẻo lạnh lùng nói.

Nam Cung Kình Hiên yên lặng mấy giây, thản nhiên nói: “Ừ.”

“Kia chú, xin hỏi là chú làm mẹ khóc à?” Giọng nói của Tiểu Ảnh càng thêm lạnh nhạt.

Nam Cung Kình Hiên: “…..”

“Chú, là đàn ông con trai thì mình sẽ không khóc, thế nhưng nếu như là đàn ông, cũng không nên bắt nạt phụ nữ làm cho phụ nữ khóc! Mẹ cháu là một người phụ nữ tốt, trước kia mẹ và chú có cái gì đụng chạm cháu không biết, nhưng mà Tiểu Ảnh phải bảo vệ mẹ, nếu như lần sau chú lại để cho mẹ khóc, Tiểu Ảnh sẽ dẫn theo mẹ đi xa thật xa khiến chú vĩnh viễn biến mất trong mắt của mẹ! Chú, cháu không phải đang hù dọa chú!” GiọngTiểu Ảnh vang vang có lực, đôi mắt trừng to đến tròn trịa, giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Trong đôi mắt của đứa bé này phát ra sự tàn nhẫn cùng thanh lãnh, thế nhưng thật sự khiến Nam Cung Kình Hiên cảm thấy sợ hãi.

Sắc mặt anh không còn chút máu, rất muốn biết, đứa nhỏ này nói vĩnh viễn biến mất, là có ý gì.

Một người đàn ông và một đứa bé, giằng co hồi lâu.

Nam Cung Kình Hiên đưa tay vỗ về đầu của cậu bé, trong đôi mắt thâm thúy còn lưu lại sự đau đớn.

“Cháu thắng.” Anh khàn giọng nói.

“Chú sẽ tranh thủ không để cho mẹ cháu khóc nữa” Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe, khởi động xe, khàn giọng thì thầm: “Trên thế giới này, điều duy nhất chú không chấp nhận được là cô ấy rơi nước mắt.”

Tiểu Ảnh nghe được mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy chú này hình như cũng không chịu nổi, chiếc Lamborghini di chuyển, theo bản năng cậu bé tránh ở một bên, nhìn chiếc xe cấp tốc lái đi dấy lên một trận gió cùng bùn đất.

Ba, cái từ này, quá xa lạ.

Tiểu Ảnh vẫy vẫy đầu, không để cho cái chú này cùng ba ba trong suy nghĩ của bản thân phân định lên ngang bằng, có lẽ đàn ông trên thế giới này bao gồm cả chú Bùi cũng chưa từng ngang hàng cùng với ba ba trong suy nghĩ của cậu bé, nhưng Tiểu Ảnh tin tưởng, chỉ có hình tượng ba ba trong suy nghĩ của mình mới có thể mang hạnh phúc đến cho mẹ! Không tìm được người đàn ông kia, Tiểu Ảnh tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường mẹ cho đâu!

“Mẹ!” Tiểu Ảnh chạy đến bên cạnh Dụ Thiên Tuyết, ôm chân của cô, lanh lảnh kêu to.

“Mẹ nghĩ là con lại chạy mất tiêu rồi, nhanh chút lên xe, chúng ta đi Pizza Hut.” Dụ Thiên Tuyết cười tươi kéo bàn tay nhỏ bé của con trai qua.

“Dạ!” Tiểu Ảnh trèo lên xe.

*****

“Nơi này thông gió rất tốt, tầng lầu này cũng không cao lắm, trên cửa sổ có song chắn cho dù trẻ con leo lên cũng không nguy hiểm.” Dì chủ nhà trọ đứng tại chỗ xoay tới xoay lui, ân cần lôi kéo Dụ Thiên Tuyết nhìn xung quanh: “Tiểu thư, cô nhìn này, phong cảnh bên ngoài cũng vô cùng tốt, bên kia là trường học và cửa hàng tổng hợp, sau này sẽ là khu công nghiệp, không phải là cô còn mang theo con trai sao? Về sau thằng bé đi học giao thông cũng rất thuận tiện.”

“Dạ, thằng bé đang học tiểu học, ở trường Ấu Dương bên kia.” Dụ Thiên Tuyết cười cười nói.

“Vậy sao? Ai yêu, cùng một trường với Niếp Niếp nhà dì nha!” Dì chủ nhà kinh ngạc kêu lên, lộ vẻ thân càng thêm thân.

Dụ Thiên Tuyết quan sát đánh giá cấu trúc căn nhà một chút, kiểu hai phòng ngủ một phòng khách coi như cũng rất rộng rãi….., không gian rất ấm áp, đồ gia dụng rất nhiều đều là làm bằng gỗ, rất giống gian phòng trước kia cô cùng Tiểu Nhu mướn.

“Tiền thuê nơi này cũng không đắt, giá điện nước cũng rẻ, người thuê trước mới vừa dọn đi có một tuần lễ chứ đâu, bên trong có một ít đồ gia dụng cũng để lại cho cô xài, không đủ thì tự mình có thể mua thêm, tiểu thư thấy như thế nào?” Dì chủ nhà tiếp tục giới thiệu.

“Cháu rất hài lòng, gần tối cháu dẫn con trai của cháu tới xem một chút, nếu như thằng bé thích thì cháu sẽ thuê nhà này.” Dụ Thiên Tuyết nở nụ cười nhẹ giọng nói.

Trên ban công, gió nhẹ nhàng thổi.

Dụ Thiên Tuyết nghĩ dọn tới chỗ này biết đâu có thể có được tương lai, trong không gian ấm áp lộ ra một chút lo lắng, gió thổi rối loạn tóc của cô, nhớ tới ngày đó dây dưa cùng với Nam Cung Kình Hiên, anh đúng là hy vọng cô không trốn tránh anh nữa thì tốt rồi, nàng chỉ có thể cầu nguyện, chờ thêm mấy tháng nữa để gặp được Tiểu Nhu thì sẽ không còn có bất kỳ dính líu gì với người đàn ông này nữa.

Tiểu Nhu…..

Dụ Thiên Tuyết nghĩ đi nghĩ lại liền cười rộ lên, xinh đẹp đến mức say lòng người.

Chẳng qua là nàng vẫn không biết phải làm sao giải thích với Tiểu Nhu về chuyện Tiểu Ảnh, đã năm năm rồi, chị gái gả cho người ta rồi sinh con vốn không phải là chuyện gì ly kỳ, nhưng còn ba của Tiểu Ảnh? Cô phải tìm ở đâu đây?

Nghĩ tới đây Dụ Thiên Tuyết có hơi nhức đầu, điện thoại trong túi xách lại đột nhiên vang lên.

“Alô? Xin chào, cô giáo Đàm.” Dụ Thiên Tuyết vội vàng nhận, đây chính chủ nhiệm lớp của Tiểu Ảnh.

“Dụ tiểu thư phải không? Cô mau chóng tới đây một chút đi, Tiểu Ảnh đánh nhau với bạn cùng lớp, đánh bạn nhỏ khóc, phụ huynh người ta mới vừa tới đây nói muốn truy cứu trách nhiệm của cô, cô xem……”

“Cô nói cái gì? !” Trong lòng Dụ Thiên Tuyết thắt chặt một hồi: “Cô giáo Đàm, trước tiên cô giúp tôi chăm sóc Tiểu Ảnh một lát, tôi tới ngay lập tức!”

Nàng cầm túi xách lên chạy ra ngoài, tâm tư rối loạn như mớ bòng bong.

******

Lúc Nam Cung Kình Hiên trở về biệt thự thì đã rất khuya, đóng cửa xe, phát hiện đèn đóm trong phòng khách còn sáng rỡ.

Tiếng ồn ào bên trong vẫn liên tục.

Đã thành thói quen tranh cãi om sòm thế này, Nam Cung Kình Hiên không cần suy nghĩ cũng biết là ai đang ở đây.

“Oa……” Tiếng khóc vang dội ngay cả nóc phòng nhà Nam Cung cũng đều muốn xốc lên.

“Trình Lan Y, con còn khóc! Ai dạy con sau khi bị ăn hiếp về nhà mới khóc, vừa rồi lúc ở trường học sao một chút kiêu ngạo cũng không có? Vừa nhìn thằng nhóc kia thì biết chính là đồ hạ tiện sinh ra, rõ ràng con chửi cũng đã chửi vậy mà vẫn thua nó? !” Nam Cung Dạ Hi giận đến quai hàm phình lên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như một tờ giấy quở mắng cô con gái nhỏ của mình.

“Oa…..” Cô gái nhỏ Trình Lan Y năm tuổi khóc đến tê tâm liệt phế, giơ hai tay lau nước mắt đến ướt nhẹp.

“Dạ Hi, cô không nên hù dọa con bé, nó vẫn còn là trẻ con, sao cô có thể dạy con như vậy?” Trình Dĩ Sênh cau mày, ôm lấy con gái nhỏ của mình, vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô bé dụ dỗ, vừa trách cứ Nam Cung Dạ Hi.

“Tôi dạy thế thì sao? Ba tôi là Nam Cung Ngạo, dầu gì tôi cũng là tiểu thư nhà Nam Cung, thời điểm anh gặp tôi có thấy khi nào tôi ra ngoài bị người ta bắt nạt thê thảm như vậy chưa? ! Tôi không dạy chẳng lẽ để anh dạy? ! Anh cũng chỉ biết dạy con hiểu cái gì lễ phép mà thôi, cái gì bị thiệt thòi là phúc, phúc cái đầu anh á, Y Y cũng khóc cả nửa ngày, tôi phải để cho thằng nhóc con kia trả giá thật lớn, tôi sẽ ở chỗ này chờ ba ra ngoài, tôi muốn thằng nhóc kia bị đuổi khỏi trường học, tôi coi sau này còn ai dám ăn hiếp con gái tôi!”

“Ô ô…..” Trình Lan Y nức nở, nhìn mẹ mình, trong đôi mắt to tròn có chút quỷ dị.

“Dạ Hi, em không nên dạy trẻ con như thế, trước tiên phải làm rõ ràng mọi chuyện, bác trai mới có biện pháp giải quyết, bằng không cũng sẽ không đóng cửa ở trong phòng sách không gặp em, phải hay không?” La Tình Uyển đứng dậy, cũng cầm bàn tay nhỏ bé của Trình Lan Y dụ dỗ cô bé, nhẹ giọng nói với Nam Cung Dạ Hi.

“Chị Tình Uyển!” Nam Cung Dạ Hi chu mỏ: “Nói hay không thì cũng như nhau, dù sao con gái của em cũng bị ăn hiếp, em muốn thằng nhóc kia bị đuổi học, em không tin chỉ một thằng nhóc tiểu học mà ba cũng không giải quyết được!”

“Ầm ĩ cái gì không thể đi về nhà mình hay sao?” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng cùng tiếng bước chân truyền đến, đôi giày da sáng bóng xuất hiện ở trong mắt mọi người, thuận theo quần tây thẳng thớm nhìn lên, đôi mắt Nam Cung Kình Hiên lãnh ngạo quét tới, ném chìa khóa xe ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Tới nơi này ầm ĩ là có ý tứ gì?”

“Anh trai!” Nam Cung Dạ Hi sợ tới mức giật nảy mình, muốn nói cái gì cũng không nói ra được, ngậm miệng thật chặt.

Trình Lan Y nhìn thấy cậu của mình về cũng đột nhiên câm miệng nín khóc, ôm cổ của Trình Dĩ Sênh, kéo kéo cổ áo của ba mình.

“Nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nếu không trở về nhà của chính mình đi! Ba cũng còn không muốn để ý tới mày.” Nam Cung Kình Hiên liếc mắt nhìn cánh cửa phòng sách đóng chặt, ngồi ở trên ghế salon lạnh lùng nói.

“Ba không giúp em cũng không sao, anh trai, anh giúp em là được rồi!” Nam Cung Dạ Hi ngẫm nghĩ, tiến tới gần nói.

Nam Cung Dạ Hi liếc mắt nhìn Trình Dĩ Sênh đang ôm cô con gái nhỏ, lạnh nhạt nói: “Y Y tới đây.”

Xưa nay Trình Lan Y vốn cực kỳ sợ người cậu này, nghe nói như thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, vội vàng từ trên người Trình Dĩ Sênh tụt xuống, sửa sang lại cái váy một chút ngoan ngoãn đi tới trước mặt cậu mình.

“Nói cho cậu nghe, chuyện gì xảy ra?” Nam Cung Kình Hiên ngồi thẳng lên, vuốt ve đầu của cô bé thấp giọng hỏi.

Trình Lan Y ấp úng không chịu nói.

“Kêu con nói thì con cứ nói đi, ngậm miệng ấp úng cái gì!” Nam Cung Dạ Hi cau mày la to.

“Oa…..” Trình Lan Y lần nữa khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nước mắt vừa mới khô lại trào ra, thân thể dựa vào trong ngực của cậu.

La Tình Uyển cúi đầu thở dài một hơi, kéo Nam Cung Dạ Hi lên, đến trước mặt Trình Lan Y, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé: “Y Y đừng khóc, do mẹ cháu sốt ruột, sợ cháu bị bắt nạt mới rống cháu, hiện tại nói cho cậu nghe một chút là chuyện gì xảy ra, nếu như Y Y bị uất ức thì cậu sẽ giúp cháu giải quyết, nín khóc có được hay không?”

Lúc này Trình Lan Y mới ngưng khóc thút thít.

“Cậu….. Cháu muốn có máy chơi game…..” Trình Lan Y vừa nói vừa khóc: “Bạn đó không đưa cho cháu, không cho cháu chơi…..”

Tất cả người trong nhà đều trầm mặc.

Máy chơi game, thì ra là chính là vì trò chơi.

Gà bay chó sủa thế này đã không phải là lần một lần hai, mỗi lần đều là lý do khiến người ta muốn mắc nghẹn như vậy, tính tình tốt như La Tình Uyển cũng có chút xấu hổ.

Nam Cung Kình Hiên hơi cúi người, một cánh tay ôm cô bé đặt lên trên đùi, La Tình Uyển có chút kinh sợ, cũng ôm cô bé, chỉ lo Nam Cung Kình Hiên lại động tới thương tổn ở tay phải còn chưa khỏi hẳn của anh.

“Là Y Y muốn mượn máy chơi game của bạn sao?” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, ôm Trình Lan Y, giọng nói đậm đà đồng thời lộ ra sự nghiêm túc cùng nhu hòa: “Là bởi vì bạn không cho mượn nên đánh nhau, hay còn nguyên nhân gì nữa?”

Chương 134: Tuyệt Đối Không Để Cho Mẹ Chịu Uất Ức

Đôi mắt to tròn còn tràn đầy nước mắt của Trình Lan Y vụt sáng, mím môi không khóc ra tiếng, cũng không nói lời nào nữa.

La Tình Uyển lẳng lặng chờ đợi mấy giây, sợ Nam Cung Dạ Hi lại bắt đầu phát giận, không thể làm gì khác hơn đành phải kéo bàn tay nhỏ bé của Trình Lan Y qua, thử dò xét hỏi: “Y Y, tại sao bạn nhỏ không cho cháu mượn?”

Trình Lan Y cắn môi, tính tình luôn kiêu ngạo ngang ngược cũng không dám ở trong ngực của cậu la lối om sòm, thế nhưng mỗi lần gặp phải loại sự tình này thì nhất định không nói lời nào, giống như biết chắc chắn là người lớn sẽ không thể làm gì cô bé, cho nên càng lúc càng ra vẻ ấm ức, chính là không nói lời nào!

La Tình Uyển lẳng lặng đợi mấy giây mà cô bé cũng không có phản ứng, ánh mắt trong suốt nhìn thoáng qua Nam Cung Kình Hiên, có phần bất lực.

Nam Cung Kình Hiên nâng hàng mi dày rậm lên, cũng không cưng chiều cô bé nữa, vỗ vỗ đầu cô bé nói: “Ngày mai đến trường nhìn xem, bây giờ đi theo mẹ cháu về nhà, nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai tiếp tục đi học.”

Trình Lan Y bị thả xuống đất, mắt thấy dáng vẻ hung thần ác sát của mẹ muốn tiến tới gần, giọng thanh thúy nói: “Y Y không muốn đi học! ngày mai Y Y không cần đi học á!”

“Trình Lan Y, con lại náo loạn phải hay không? Mỗi lần cãi cọ hay đánh lộn không lại người ta con liền làm đà điểu, con vừa mới khóc đến mức thiếu chút nữa xốc nóc nhà sức lực đó đi đâu rồi! Có giỏi thì đi tìm ông ngoại, để ông ngoại giải quyết giúp con, đuổi học thằng nhóc kia thì sẽ không có ai dám ăn hiếp con nữa, có hiểu hay không hả!”

Trình Lan Y mím môi không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ mềm mại tràn đầy vẻ khẩn trương, giật nhẹ tay áo của Nam Cung Kình Hiên: “Cậu, không cần đến trường học.….”

“Không đến trường làm sao có thể hỏi rõ ràng? Là cháu sai hay là lỗi của bạn nhỏ, dù sao cũng nên làm rõ ràng rồi mới kết luận, nếu như là lỗi của Y Y, phải phạt thế nào thì phạt thế ấy, chuyện đến đây cậu đã hiểu, đừng nghĩ mẹ hay là ông ngoại có thể bảo vệ cháu, hiểu không?” Nam Cung Kình Hiên siết chặt cằm của cô bé, đôi mắt thâm thúy kiêu căng thoáng qua sự lạnh lùng nghiêm nghị.

Đứng ở bên cạnh anh, sắc mặt cô bé đã trắng nhợt còn hai mắt thì trợn to.

“Y Y không đi học! Không phải lỗi của Y Y, đều là do Dụ Thiên Ảnh đó! ! Chính là bạn ấy không cho cháu mượn máy chơi game, mấy bạn khác có thể mượn tại sao không cho cháu mượn!” Rốt cuộc Trình Lan Y cũng bộc phát ra, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.

Toàn thân Nam Cung Kình Hiên chấn động, đôi mắt thâm thúy bỗng run run nổi cơn sóng gió.

“Vậy con muốn làm gì hả? Con lại muốn chiếm đoạt phải hay không? !” Nam Cung Dạ Hi kéo mạnh cô con gái nhỏ của mình qua, đôi mắt đẹp bùng cháy lửa giận: “Trình Lan Y, con đúng là rất có triển vọng, nhà con nghèo rớt mồng tơi ngay cả cái máy chơi game cũng không mua nổi cho con đúng không? Ai cho con ở trong trường học làm mất thể diện của mẹ hả!”

Trình Lan Y bị mẹ hung hăng đẩy ngã nhào ở trên sofa, mếu môi thiếu chút nữa lại khóc, nhưng cố nén, trừng đôi mắt la to: “Nhà chúng ta nhất định là không có, đúng là con chưa hề thấy qua, chính là muốn giành! Nhưng mà bạn ấy bắt nạt con, bạn ấy chạy nhanh như vậy hại con té ngã, cái mông con té đau, con bị chảy máu, ô oa…..”

Cô bé cong cong cánh tay nhỏ của mình lên, trên da thịt mềm mại quả nhiên có mấy dấu trầy xước đo đỏ.

Cô bé khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sắc mặt của Nam Cung Dạ Hi lại sung huyết đỏ bừng sắp nhỏ ra máu, mỗi lần tiểu ác ma Trình Lan Y này gây chuyện là cô ta đều hao tổn tâm tư, tính tình cô ta vênh váo tự đắc không cho phép bản thân chịu chút xíu uất ức, túm cánh tay nhỏ của con gái đẩy tới nói: “Vậy đi tìm ông ngoại đi, kêu ông ngoại giúp con đuổi học bạn nhỏ đó! Mỗi lần con khóc có dùng được cái rắm gì không, ông ngoại thương con nhất, còn không đi mau!”

Trình Lan Y bị rống càng khóc dữ dội hơn, sự ngang ngược cùng uất ức trộn lẫn trong lòng, vỗ vỗ bụi đất trên cái váy, lau nước mắt rồi hướng về phía phòng sách của ông ngoại đi tới.

“Đủ rồi.” Nam Cung Kình Hiên trầm thấp ngăn lại vở kịch ồn ào này, giọng nói nồng hậu quanh quẩn trong không gian phòng khách.

Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi đỏ lên: “Anh trai, anh muốn làm gì! Bình thường anh đâu có quan tâm, lần này anh cũng không cần trông nom!”

Nam Cung Kình Hiên quét ánh mắt thâm thúy qua Trình Lan Y, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra tâm tình phức tạp: “Y Y tới đây.”

Trình Lan Y sợ tới mức chân không dám di chuyển, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên vẫn là vội vã di chuyển từng bước từng bước, bàn tay nhỏ của cô bé bị Nam Cung Kình Hiên cầm lấy, bên tai là tiếng nói thật nhỏ: “Người bạn nhỏ đó tên gọi là gì?”

Trình Lan Y cho là cậu đổi tính muốn giúp cô bé chèn ép tên tiểu tử thúi kiêu căng kia, mang theo tiếng khóc nức nở giọng nói giòn tan: “Dụ Thiên Ảnh!”

Sắc đen trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng nồng đậm, giống như biển cả cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt.

“Chuyện này không cần đi tìm ông ngoại, ngày mai cậu dẫn cháu đến trường học giải quyết.”

Vừa nghe những lời này trái tim của Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên nhảy lên, ôm con gái của mình nói: “Em không cần! Anh trai, anh không cần phải lo chuyện của em, em nhất định không để cho người khác bắt nạt con gái em, em chính là muốn dạy dỗ bọn họ một chút, coi bọn họ sau này còn dám đối nghịch với nhà Nam Cung nữa hay không!”

“Gả ra ngoài rồi cũng không cần nhắc đến nhà Nam Cung, về sau mày còn dám lấy ba chữ này diễu võ dương oai ở bên ngoài, cẩn thận tao không khách khí với mày!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quét mắt qua khuôn mặt của em gái.

“Anh trai! Em không cần, em chỉ muốn đi tìm ba!” Nam Cung Dạ Hi giận đến trợn tròn đôi mắt đẹp, đau lòng kêu lên.

“Chuyện này để cho tao giải quyết, hoặc là cả đời không cho mày bước vào cửa lớn nhà Nam Cung nữa—— chọn đi.” Ánh mắt âm trầm của Nam Cung Kình Hiên quét qua, cả người tản ra hơi thở lẫm liệt mị hoặc như Satan địa ngục, làm cho người ta không dám kháng cự lại.

“Anh….. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy!”

“Mày nói thử đi?” Ánh mắt lạnh như hàn băng nhìn cô ta chằm chằm, mang theo chút mùi vị khát máu, khiến người ta tinh tường thấy được sát khí bên trong!

Thở dốc phập phồng, đôi mắt đẹp của Nam Cung Dạ Hi bùng cháy lửa giận, cảm xúc cuồn cuộn dữ dội, được, được, cô ta cũng biết anh trai còn nhớ rõ mấy chuyện năm năm về trước, ròng rã năm năm rồi, con đàn bà hèn hạ hại cô ta sinh non vẫn còn có địa vị quan trọng như thế ở trong lòng của anh trai sao!

Sau khi róc xương lóc thịt bóng dáng mỏng manh đó ở tận đáy lòng, Nam Cung Dạ Hi ôm hận bồng con gái của mình lên: “Ngày mai để cậu theo chúng ta cùng đến trường dạy dỗ thằng nhóc kia! Dù sao hôm qua cũng đã nói là để cho phụ huynh của nó tới gánh chịu trách nhiệm! Chuyện Y Y bị thương em theo bọn họ cãi đến cùng! Chờ coi!”

Nam Cung Kình Hiên không nói một lời, trong đầu lưu lại cảnh tượng đó, bóng dáng Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh lôi kéo con trai xuất hiện ở trước mặt anh, anh có dự cảm mãnh liệt có thể khẳng định, đứa bé kia là con trai của anh.

Anh muốn gặp hai mẹ con, mỗi một phân, mỗi một khắc, mỗi một lần cơ hội.

*****

Xua tan sương sớm, ánh mặt trời chiếu sáng ở cổng chính trường tiểu học Ấu Dương.

“Đây là ngày đầu tiên mẹ đi làm, lại phải xin nghỉ.” Dụ Thiên Tuyết có chút mất mác nói một câu, giữ chặt tay Tiểu Ảnh, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng nghiêm túc nói: “Một lát nữa nếu như con nhìn thấy ba mẹ của bạn, Tiểu Ảnh nhất định phải nói thật, không cần hành động theo cảm tính, mẹ đang ở bên cạnh con, tin tưởng con có thể phân rõ ai đúng ai sai , phải hay không?”

Tiểu Ảnh ngẩng mặt lên, vẻ mặt hơi phức tạp, “Dạ” một tiếng.

Thật sự là cậu bé chưa từng sinh hoạt học tập cùng với các bạn thế này, không nghĩ tới còn có thể mâu thuẫn ầm ĩ cùng với bạn nhỏ, nhưng mà chuyện ngày hôm qua rõ ràng cũng không thể trách cậu bé, cô bé kia tự ngã xuống mà mình còn đi lướt qua!

“Mẹ, con muốn đi tiểu.” Tiểu Ảnh ngẩng mặt lên nói.

“Tiểu Ảnh, không thể trốn tránh hiện thực.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, khuôn mặt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng động lòng người, nắm chặt tay cậu bé: “Mẹ ở ngay bên cạnh mà con còn sợ sao?”

“Mẹ, không phải Tiểu Ảnh sợ! Trước kia Tiểu Ảnh và mẹ ở nước Mĩ chưa bao giờ gặp qua chuyện không phân rõ phải trái thế này, Tiểu Ảnh không sợ bọn họ, nhưng mà mẹ không cần vì Tiểu Ảnh mà chịu uất ức, con thà chuyển trường không đi học cũng không để mẹ chịu uất ức!” Tiểu Ảnh lớn tiếng nói, trong đôi mắt trong trẻo phát ra ánh sáng quật cường.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết hơi cảm động, ngồi xổm xuống xòe bàn tay ra: “Được, mẹ cũng giống như vậy, chúng ta đều tin tưởng nhau, coi như đối phương ngang ngược thì chúng ta cũng không khuất phục! Mẹ sẽ không chịu uất ức, Tiểu Ảnh tuyệt đối cũng không thể chịu uất ức!”

“Dạ!” Tiểu Ảnh trịnh trọng gật đầu, không sợ hãi ngẩng đầu ưỡn ngực lôi kéo Dụ Thiên Tuyết đi về hướng phòng học.

Trong phòng học, cô giáo Đàm đã đợi hồi lâu.

Ở tại cửa ra vào thấy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, cô giáo Đàm đi ra ngoài nghênh đón, có chút lo lắng nhìn nhìn phương hướng phòng giáo viên, hơi xấu hổ cười cười nói: “Đi thôi, phụ huynh của cô bé kia đã đi qua đó rồi, có hơi hung hãn, Dụ tiểu thư, cô đừng thấy lạ.”

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, kéo Tiểu Ảnh qua: “Dạ.”

Cửa phòng giáo viên bị mở ra, đầu tiên thấy chính là cánh tay nhỏ đã được cuộn tay áo lên lộ ra vết thương nhỏ, cô bé đang ríu rít khóc thút thít.

“Ơ, rốt cuộc cũng đã đến đúng không? Hôm qua chưa kịp nhìn, hôm nay tôi muốn nhìn thử là người nào không có mắt dám ăn hiếp cháu ngoại của nhà Nam Cung!” Nam Cung Dạ Hi cười lạnh một tiếng đặt con gái đang bồng trên người xuống đất nói.

Đôi mắt trong veo của Dụ Thiên Tuyết quét qua thương thế của cô bé kia trước, xác định không có gì đáng ngại mới nhìn về phía cô gái đang nói chuyện.

Chẳng qua là một trong nháy mắt, sấm sét vang dội cả phòng giáo viên, Dụ Thiên Tuyết bị mấy người trước mắt làm cho chấn động tại chỗ, đôi mắt trong trẻo rung động không lớn không nhỏ, sắc mặt có hơi tái nhợt.

Mà Nam Cung Dạ Hi bị bất ngờ nên sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trợn to cả kinh: “Cô….. Dụ Thiên Tuyết, tại sao là cô? !”

Không riêng gì cô ta, sau lưng cô ta khuôn mặt Trình Dĩ Sênh lại càng lộ vẻ không thể tin nổi.

“Thiên Tuyết, em…..” Trình Dĩ Sênh kích động kêu lên một tiếng, không ngờ cô vẫn còn sống, năm năm sau còn có thể sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ!

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết mát lạnh đảo qua, rơi vào trên thân người đàn ông cao ngất rắn rỏi kia, trời sanh anh quý khí quanh quẩn cả người, đôi mắt thâm thúy phát ra sự kiêu căng , chầm chậm đi tới, ưu nhã mà mị hoặc.

Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên tràn đầy nhu tình mà thâm ý nhìn cô một cái, chậm rãi ngồi xổm người xuống, vuốt ve đầu Tiểu Ảnh: “Còn nhớ chú không?”

Tiểu Ảnh cũng kinh ngạc, nhìn cô bé kia hỏi: “Chú theo chân bọn họ là quan hệ như thế nào? !”

Cô giáo Đàm thấy một màn như thế thì hơi yên tâm một chút: “Hóa ra là mọi người đều quen biết, anh thấy giải quyết như thế này được không, trẻ con không hiểu chuyện cãi nhau ầm ĩ, cũng không cần đến mức kinh động gây sức ép cho nhà trường, để cho hai đứa bé nói rõ rồi bảo đảm sẽ không có việc gì xảy ra nữa là tốt rồi, mọi người nói có đúng hay không?”

“Đúng cái gì mà đúng hả!” Một câu nói hung ác của Nam Cung Dạ Hi bức cô giáo lui về phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết, cười lạnh nói: “A, tôi thật sự không nghĩ đến năm năm sau vẫn có thể đụng phải cô, Dụ Thiên Tuyết, cô còn chưa chết sao? Không chết nên cô lớn lối vậy sao? ! Cùng người đàn ông nào sinh ra một đứa hạ tiện như thế lại dám trở về ăn hiếp con gái của tôi, cô không muốn sống nữa đúng không!”

Lời nói sắc bén như gai nhọn trực tiếp bức Dụ Thiên Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu của cô không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn Nam Cung Dạ Hi, năm năm sau, đã lâu không gặp, cô ta lại vẫn là bộ dáng phách lối đứng đầu ấy.

Nàng không có bực bội, nhưng mà Tiểu Ảnh thì tức giận.

Đôi mắt trong trẻo đột nhiên phát ra một chút sát khí, Tiểu Ảnh vòng qua Nam Cung Kình Hiên đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn hồng sáng lên sự quật cường: “Dì này, dì thật là không có lễ phép! Lúc gặp mặt người ta thường ân cần thăm hỏi, sao trước sau dì chỉ biết hỏi người ta có chết hay không? ! Mẹ cháu còn sống hay không còn sống mắc mớ gì tới dì, tại sao ở chỗ này *thuyết tam đạo tứ*! Nơi này là trường học, ngay cả lễ phép căn bản như học sinh tiểu học chúng cháu đang học ở đây dì cũng đều không có! Ba mẹ của dì cũng không dạy dì phải làm thế nào tôn trọng người khác hay sao!”

Cậu bé tức giận, giọng thanh thúy như từng làn roi hung hăng quất vào trên mặt của Nam Cung Dạ Hi! Đôi mắt trong suốt to tròn lộ ra sự căm phẫn, cực độ căm phẫn, cậu bé vừa tròn năm tuổi cũng chưa từng mất khống chế thế này, nhưng cũng chưa bao giờ dễ dàng tha thứ cho người nào đối đãi với mẹ như vậy!

Giương cung bạt kiếm! Xung đột kịch liệt nhất, lại có thể kích thích ở trên người một đứa bé đầu tiên!

“Mày…..” Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt, giận đến nói không ra lời, nổi trận lôi đình: “Thằng nhóc tạp chủng, mày là thứ gì mà dám nói tao như thế! Mày biết tao là con gái duy nhất của nhà Nam Cung không? Thậm chí các người còn dám ăn hiếp con gái của tôi, các người không còn muốn lăn lộn ở trường học này nữa rồi! Dụ Thiên Tuyết, năm năm trước con của cô bị anh trai tôi xóa sạch, năm năm sau cô lại còn có thằng con trai lớn thế này, ha, cô đúng là không thể thiếu đàn ông? Cô quả thật là ti tiện đến xương tủy!”

Tiểu Ảnh bị lời nói trắng trợn như vậy kích thích đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xông lên muốn liều mạng cùng cô ta, bị Dụ Thiên Tuyết kéo lại, nhốt chặt thân thể của cậu bé không để cho cậu bé xông về phía trước, đứa nhỏ này chưa hề kích động như vậy, hôm nay đã bị ô nhiễm quá nhiều rồi.

Kéo Tiểu Ảnh ra phía sau mình, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Nam Cung Dạ Hi, Dụ Thiên Tuyết mở miệng hỏi: “Cô mới vừa nói gì?”

Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu lên: “Tôi thật sự không nghĩ tới hôm nay đụng phải cô ở chỗ này, nhưng đụng phải tôi cũng sẽ không để cho dễ chịu! Dụ Thiên Tuyết, thằng con hoang hèn hạ kia của cô dám bắt nạt con gái tôi, tôi…..”

Một tiếng ‘Chát!’ mạnh mẽ hung ác giòn tan, vang dội cả phòng giáo viên.

“Cô thử nói lại lần nữa.” Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết lành lạnh tản ra ánh sáng lạnh như băng, hoàn toàn ngược lại với lòng bàn tay nóng rát, bình tĩnh mà khát máu: “Nam Cung Dạ Hi, cô mắng chửi tôi như thế nào cho tới bây giờ cũng không có quan hệ gì, nhưng cô có tin hay không cô lại nói đến con tôi một câu nữa, tôi sẽ để cho cô không thể bước ra khỏi cánh cửa này!”

Trong phòng giáo viên lan tỏa bầu không khí khắc nghiệt, cô gái nhỏ đứng trong góc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh.

Hồi lâu Nam Cung Dạ Hi mới phản ứng được, bụm bên mặt nóng rát đau nhức không có tri giác, giọng bén nhọn như xé rách cổ họng, nước mắt nóng bỏng rơi xuống: “Dụ Thiên Tuyết, cô lại dám đánh tôi? !”

“Tôi đánh cô là nhẹ!” Dụ Thiên Tuyết cất cao giọng, trong đôi mắt lộ ra sát khí, giọng nói lành lạnh làm mọi người trong phòng làm việc chấn động: “Không ai dạy cô làm sao làm người hôm nay tôi sẽ dạy cho cô, miệng mồm không sạch sẽ thì ra ngoài súc rửa cho sạch rồi hãy đi vào!”

*Thuyết tam đạo tứ: trách móc phê bình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK