Trên ghế sofa, trán La Tình Uyển chảy đầy máu, thấm ướt cả lọn tóc rơi trên sườn mặt, trợn to mắt nhìn Nam Cung Dạ Hi, đôi môi trắng bợt tái nhợt.
Cô ta đã gửi hình cho ba…… Còn có mẹ…… Còn có…… Nam Cung Ngạo……
“Không……” Giọng của La Tình Uyển nhẹ như sương, đôi mắt đẹp mở to ẩn dấu sự tuyệt vọng cùng sợ hãi, dường như chỉ có hơi thở phát ra là chứng tỏ cô ta còn sống, kế tiếp, kèm theo đó là tiếng thét kịch liệt chấn động và run rẩy: “Không!!!”
Một mặt dơ bẩn thối nát nhất…… Một mặt vô sỉ hèn hạ nhất …… Một mặt mà cô ta đã liều mạng che giấu …… Thế nhưng cứ như vậy mà bại lộ trong mắt bọn họ!!
Hồi ức ùn ùn kéo đến…… Ở trước ba mẹ, cô ta là đứa con gái ưu tú đáng kiêu ngạo nhất, cô ta là cô gái có phong cách giản lược nhưng xinh đẹp rất được hoan nghênh trên sàn thời trang Paris, cô ta là cô con dâu rộng lượng hiền thục lại trí tuệ trong lòng Nam Cung Ngạo…… Cô ta không phải là hạng gái hư hỏng! Không phải là loại phụ nữ dâm đãng dây dưa với đàn ông đã có vợ!!
Sự thật tương phản cùng với sự sợ hãi khiến La Tình Uyển thét chói tai ra tiếng, thân thể vẫn là bán khỏa thân, cả người run rẩy, thống khổ gào thét kêu khóc, toàn thân cũng co rúc, y phục rách nát che dấu không hết dấu vết tím bầm trên người cô ta…..
“Nam Cung Dạ Hi…… Mẹ nó, cô muốn chết có phải không!” Trình Dĩ Sênh bạo phát rống lên một tiếng dữ dội, kéo cánh tay của Nam Cung Dạ Hi qua, hung hăng lôi đến trước mặt mình, ánh mắt thâm thúy đen như mực của anh ta giống như muốn giết người!
“Ha ha……” Trong mắt của Nam Cung Dạ Hi ngân ngấn lệ, nhưng nhiều hơn là sự lạnh lùng độc ác cùng sự khuây khoả sau khi trả thù: “Anh cứ mắng chửi đi, nổi giận đi, cứ tiếp tục rống tôi đi!! Trước khi lái xe đụng vỡ cửa, tôi đã gửi hình của các người đi! Anh yên tâm, đây vẫn chưa đủ đâu…… Ở trong mắt mọi người, tôi chính là hạng phụ nữ hèn mọn bị chồng ruồng bỏ, anh cho rằng tôi không biết à?! Những người đó nói sau lưng tôi bao nhiêu năm qua, khiến tôi bị bao nhiêu nhục nhã khinh miệt, biết bao nhiêu kẻ đang cầm chén cơm của nhà Nam Cung tôi lại cười nhạo tôi coi thường tôi! Nhưng bây giờ thì tốt rồi…… Tôi chỉnh sụp các người…… Ha ha, cho dù trên thế giới này có địa ngục, các người cũng sẽ xuống đó trước tôi!!”
Ánh mắt Trình Dĩ Sênh âm lãnh nhìn chằm chằm Nam Cung Dạ Hi, tay nắm chặt, cũng chịu không nổi nữa, ‘Chát!’, một cái tát hung hăng đánh lên mặt của Nam Cung Dạ Hi!
Cô ta thét chói tai, đứng không vững, ‘Bịch!’, té ngã xuống trên bàn trà.
Trình Dĩ Sênh lạnh lùng thở hổn hển, túm lấy cô ta hung hăng níu lên, trong khi cô ta kêu gào bi thống, nắm cằm của cô ta bẻ qua: “Đồ hạ tiện…… Cô muốn phá hủy tôi có đúng không? Mẹ nó, tôi là chồng cô, là ba của con gái cô, cô lại muốn phá hủy tôi!! Tôi nhẫn nhịn chịu khổ ròng rã năm năm, sống khuất nhục dưới sự áp bách của nhà Nam Cung suốt năm năm, chỉ một tấm hình, cô hoàn toàn phá hủy tôi!…… Nam Cung Dạ Hi, mẹ nó, cô đúng là hung ác!”
Sắc mặt anh ta đã trở nên xanh mét dữ tợn, siết chặt cằm của Nam Cung Dạ Hi, dường như muốn bóp chết cô ta.
Nam Cung Dạ Hi vẫn cười châm biếm, nhìn gương mặt đã hoàn toàn vặn vẹo trước mắt này, cô ta đau đến gần như xương sắp gãy lìa, nhưng vẫn tươi cười ngọng nghịu nói: “Con gái của tôi…… Không có ba ba bẩn…… Như anh…… Sao tôi lại có thể yêu anh…… Nhiều năm như vậy…… Lần đầu tiên cảm thấy anh…… Xấu xí…… Cầm thú như vậy……”
Người đàn ông này đang tức giận muốn bóp chết cô ta, chính là chồng của cô ta.
Chính là tình yêu mà cô ta trân trọng suốt năm năm, cho dù sống ẩn nhẫn khổ nhục cũng muốn qua cả đời cùng anh ta.
Ba của con gái cô ta…… Ha ha……
Mà ở ngoài cửa, chiếc xe thể thao màu đỏ bị đụng nát bươm vô cùng thảm hại ngừng ở ngưỡng cửa, có người đang phá cửa xông vào.
“Nam Cung tiểu thư!!” Hai hộ vệ nhìn thấy Nam Cung Dạ Hi đang bị ấn trên bàn trà, quát to một tiếng chạy tới bên này.
Trình Dĩ Sênh kinh hãi, tay vẫn siết chặt Nam Cung Dạ Hi, đôi mắt chớp động kịch liệt, run giọng nói: “Cô lại còn mang theo người tới đây…… Nam Cung Dạ Hi, quả thực tôi đã xem thường cô, mụ đàn bà chanh chua vô sỉ này!”
Chương 296: Nha Đầu, Cháu Đối Đãi Với Sự Tín Nhiệm Của Bác Như Vậy?
“Trình tiên sinh, xin buông Nam Cung tiểu thư ra!” Hai người hộ vệ cau mày rất chặt, lạnh giọng nói!
Ánh mắt của Nam Cung Dạ Hi có chút e ngại, vào thời khắc này lại đột nhiên sáng lên, cô ta có thể nhận ra đây là hộ vệ bên cạnh ba ba, nhất thời, tất cả sự tức giận khuất nhục cũng như nỗi tuyệt vọng đau lòng cùng lúc dâng lên…… Lệ nóng trong suốt rưng rưng, hướng về phía kia hai hộ vệ kêu lên: “…… Cứu tôi…… Các anh mau cứu tôi!”
Ở trong nhà, cô ta sống an nhàn sung sướng đã quen, đối với Trình Dĩ Sênh, cô ta muốn gì được nấy cũng đã thành thói quen, lần này nhẫn tâm vạch trần một mặt xấu xa của anh ta, cô ta thật sự không ngờ, Trình Dĩ Sênh lại đánh cô ta đáng sợ như thế này…… Đúng, cô ta sợ, cô ta có thể cảm giác được Trình Dĩ Sênh đang bình nứt không sợ bể, nếu bức anh ta nóng nảy, thực sự không phải là một quyết định sáng suốt!
Trong mắt cô ta lộ ra vẻ sợ hãi, tất cả mọi người ở đây cũng đều nhìn thấy.
“Cứu, cứu tôi…… Các anh cũng cứu tôi với……” Trên sofa, La Tình Uyển khóc sụt sùi, co rúc che giấu thân thể trần truồng cùng dấu vết trên người mình, giọng nói run run: “Dạ Hi, Dạ Hi! Em kêu bọn họ cứu chị……”
“La tiểu thư……” Hai vị hộ vệ kinh hãi, nhìn bộ dáng của La Tình Uyển, có chút khó tin.
“Không được cứu chị ta!!” Nam Cung Dạ Hi hét lên một tiếng, trong mắt tràn đầy hận ý, giọng khàn khàn cáu kỉnh nói: “Cứ để cho chị ta trần truồng, để chị ta trần truồng cho mọi người nhìn! Đồ điếm hèn hạ không biết xấu hổ, tôi hận chị ta, hận không thể giết chết chị ta!”
“Nam Cung Dạ Hi…… Con mẹ nó, cô đúng là hung ác!” Trình Dĩ Sênh nghiến răng nói bên tai cô ta.
Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt không biết anh ta muốn làm gì, không nghĩ tới, Trình Dĩ Sênh lại giơ tay túm tóc cô ta kéo cô ta đứng lên, cầm bút máy trên bàn trà lên, cắn bỏ nắp bút, dùng đầu ngọn bút chỉa vào cần cổ trắng như tuyết của cô ta!
“Hai người tránh ra cho tôi…… Tránh ra!” Trình Dĩ Sênh túm lấy Nam Cung Dạ Hi kéo ra trước người mình, hai mắt đỏ hồng gầm lên đe dọa hai người kia: “Nếu không, tôi sẽ làm cho cô ta tắt thở ngay bây giờ!”
“A……” Nam Cung Dạ Hi đau đến sắc mặt tái nhợt, giùng giằng ở trước người Trình Dĩ Sênh, cảm giác được đầu ngọn bút bút bén nhọn kia đâm càng lúc càng sâu…… Trong mắt cô ta dâng trào nước mắt, trời đất cũng điên đảo, lòng cô ta tràn đầy đau nhức……
“Dừng tay! Đừng làm tiểu thư bị thương!” Hộ vệ lạnh giọng kêu lên, sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn đứng cản ở cửa.
“Trình tiên sinh, hai người là vợ chồng, cho dù đã xảy ra chuyện gì, anh cứ phải tuyệt tình như vậy sao? Anh buông Nam Cung tiểu thư ra trước đi, có điều kiện gì thì chúng ta từ từ nói……” Một hô vệ khác tỉnh táo nói.
“Tránh ra cho tôi…… Để chiếc xe đậu ở phía bên ngoài lại cho tôi!” Trình Dĩ Sênh thở hổn hển dồn dập, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, anh ta biết, nếu Nam Cung Dạ Hi đã gửi những tấm hình kia đi, khẳng định rất nhanh sẽ có người chạy tới…… Anh ta không muốn cứ như vậy mà bị hủy, anh ta muốn chạy trốn! Người phụ nữ ngu ngốc này không trói buộc được anh ta!
“Mẹ nó, tất cả có nghe thấy hay không! Tránh ra cho tôi!” Sắc mặt Trình Dĩ Sênh dữ tợn, trán nổi gân xanh gầm nhẹ một tiếng, đầu bút bén nhọn đâm vào một millimet.
Chung quanh huyên náo vô cùng, Nam Cung Dạ Hi đau đến kêu một tiếng, nhất thời hai hộ vệ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cứ uy hiếp như vậy, Trình Dĩ Sênh vượt qua vòng vây của hai người hộ vệ, mở cửa xe, một cước nhảy vào, lúc này mới nghiến răng khàn giọng nói bên tai Nam Cung Dạ Hi: “Chúng ta là vợ chồng đã năm năm…… Dạ Hi, tôi không ngờ cô lại tuyệt tình đến vậy, một đường lui cũng không lưu cho tôi! Muốn chỉnh chết tôi sao? Đâu có dễ dàng như vậy!!”
Nói xong, đột nhiên anh ta đẩy Nam Cung Dạ Hi về phía hai người hộ vệ, ngay khi bọn họ luống cuống chân tay, anh ta mau chóng lên xe, quay cửa sổ xe lên, cấp tốc khởi động xe phóng về hướng đường lớn.
“Đuổi theo!” Hai người hộ vệ trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức đuổi theo.
Ngay tại lúc đó, trên đường lớn có mấy chiếc xe lái tới, lướt qua chiếc xe thể thao màu đỏ của Nam Cung Dạ Hi mà Trình Dĩ Sênh đang cầm lái.
Xe chậm rãi dừng lại, lúc này, Nam Cung Dạ Hi mới thấy được người bên trong xe.
Là vợ chồng nhà họ La, còn có Nam Cung Ngạo……
“Ba…… Ba!!” Nam Cung Dạ Hi òa khóc chạy tới.
Nam Cung Ngạo nhìn con gái chạy tới bất thình lình, sắc mặt vốn đang cứng ngắc, nhưng khi nhìn thấy cần cổ và dấu đỏ trên mặt cô ta thì giật nảy mình, lúc nhận được tấm hình kia, cả người ông cũng sụp đổ, hiện giờ lại thấy con gái như vậy…… Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ con bé đã làm việc ngốc gì rồi?!
“Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ La xuống xe, run giọng hỏi.
“Bà mau đi nhìn Tình Uyển!!” La Mân Thành từ trên xe bước xuống, sớm đã tức giận đến sắc mặt cũng tái nhợt.
“Đúng rồi…… Tình Uyển! Con gái của tôi!” Giọng mẹ La mang theo tiếng khóc nức nở, vội vã chạy vào nhà.
Thân ảnh của Nam Cung Ngạo cũng lộ vẻ khắc nghiệt tiêu điều vô cùng, vài sợi tóc mai trắng xóa bay bay, đẩy bả vai con gái ra, hỏi: “Con thật sự đã nhìn thấy chuyện đó? Trình Dĩ Sênh đâu? Thằng khốn đó đâu?”
“Anh ta chạy…… Anh ta chạy rồi…..” Nam Cung Dạ Hi khóc đến gần như bất tỉnh, chân mềm nhũn suýt té ngã, cô ta ngồi phịch trên mặt đất: “Ba, ba phải phân xử cho con!!!”
“……” Nam Cung Ngạo nhìn con gái khóc đến tê tâm liệt phế, ông cũng sắp chống đỡ không nổi, nâng đôi mắt già nua vẩn đục lên nhìn cổng biệt thự nhà họ La, từng bước từng bước run rẩy đi vào.
Đi vào phòng khách, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn và dâm uế trên ghế sofa, Nam Cung Ngạo mới thật sự tin tấm hình kia —— hình được chụp từ cửa sổ, rõ ràng như vậy, có thể nhìn thấy hình ảnh nam nữ dây dưa giao hoan trên ghế sofa……
“Tình Uyển…… Tình Uyển!” Mẹ La òa khóc, vội vàng cởi cà vạt trói tay cô ta ra: “Đây là chuyện gì xảy ra…… Đây là chuyện gì xảy ra!!”
La Mân Thành cả kinh, nhìn cảnh tượng trong phòng khách, lảo đảo một cái suýt nữa té xỉu, tay chống được lưng ghế sofa, lắc đầu run giọng: “Làm bậy…… Làm bậy……”
“Mẹ…… Mẹ phải tin con, con là bị bắt buộc! Con không phải là loại phụ nữ như vậy! Mẹ phải tin con!!” La Tình Uyển giãy giụa, áo quần rách nát, lôi kéo cánh tay mẹ La, khóc không thành tiếng.
Lúc này, Nam Cung Ngạo đi tới, đôi mắt lạnh lùng nhìn tình cảnh trong phòng này, xoay người muốn rời đi.
“Bác trai! Bác trai!” La Tình Uyển ngã xuống từ trên ghế sofa, mặt đầy nước mắt hoảng sợ bò về phía Nam Cung Ngạo, mặc kệ bản thân mình có nhếch nhác hay không, nắm cánh tay Nam Cung Ngạo, quỳ xuống: “Bác trai, bác hiểu lầm! Cháu thật sự không phải là loại phụ nữ như thế, tất cả đều là Trình Dĩ Sênh bức cháu, là anh ta ép cháu!! Bác phải tin cháu, cháu thật lòng muốn gả cho Kình Hiên, không phải cháu cố ý giở trò, không phải cháu cố ý thất thân cho người khác! Bác trai……”
Nam Cung Ngạo nhấc tay lên, cũng không thèm nhìn cô ta, kiên định chậm rãi tránh thoát sự lôi kéo của cô ta, trong đôi mắt già nua lộ ra sự đau lòng, run giọng nói: “Uyển nha đầu…… Bác tin tưởng cháu nhiều năm, thương yêu cháu nhiều năm, cháu chính là đối đãi với sự tín nhiệm của bác như vậy? Chỉ vì để cháu có thể trở thành con dâu của nhà Nam Cung, bác cũng đã làm rất nhiều chuyện không nhân đạo, cháu……”