Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 273: Không Được Để Cô Ấy Ra Cửa

“YES!, thiếu gia……” Nói xong, hộ vệ chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đột nhiên anh ta nhíu mày lại, giơ tay đè tai nghe bên tai, cẩn thận nghe một hồi, lại thấp giọng hướng về phía Nam Cung Kình Hiên nói: “Thiếu gia, phía bắc có động tĩnh.”

Đôi mắt vốn trầm tĩnh của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên trở nên sa sầm đông cứng.

Ánh mắt anh khắc nghiệt quét qua, lạnh lùng nhìn chằm chằm hộ vệ kia: “Động tĩnh gì?”

Phía bắc, Trình Dĩ Sênh.

“Tối hôm qua, anh ta cùng La tiểu thư nói chuyện qua điện thoại, quá muộn cho nên chưa kịp thông báo tình hình cho anh, Trình Dĩ Sênh rất cẩn thận, vì thế thời điểm gọi điện thoại tránh được người của chúng ta, cơ sở ngầm của chúng ta không thể nghe lén.” Hộ vệ cung kính mà nghiêm cẩn nói.

Kể từ khi xảy ra chuyện kia cho tới nay, Trình Dĩ Sênh cũng không hề liên lạc với La Tình Uyển.

Mà bây giờ bọn họ nối liên lạc, hơn nửa đêm, có khả năng nói chuyện gì?

Nam Cung Kình Hiên nhíu mày rất chặt, nhất định anh phải biết rõ, rốt cuộc thì mục tiêu của hai người kia là cái gì, 2h chiều nay chính là mở họp báo, nếu như trước 12 trưa anh có thể đón được Tiểu Ảnh trở về, vậy thì chuyện hủy bỏ hôn ước cũng là sự tình ván đã đóng thuyền, ai cũng không sửa đổi được.

Với tính tình của La Tình Uyển, vào lúc này chỉ ngồi chờ chết, có khả năng sao?

Ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên thoáng nhìn phía trước, chậm rãi xoay người, sải bước đi ra ngoài, giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn có hai tiếng, lạnh lùng nói: “Bên Đài Bắc tăng gấp đôi người cho tôi, nói cho bọn họ biết, nếu như Tiểu Ảnh gặp chuyện không may, bọn họ ở lại bên đó cả đời không cần trở lại!”

“Dạ!” Vẻ mặt của hộ vệ cũng trở nên nghiêm túc, đè tai nghe bắt đầu hoàn thành từng bước chỉ thị.

Trở lại chỗ nghỉ ngơi, Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Thiên Tuyết, nhưng sợ giờ này cô vẫn còn chưa thức giấc, suy tư trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Thiên Nhu.

“Chị của em dậy chưa?” Anh băn khoăn lo lắng, thiếu nữ ở thời kỳ này rất nhạy cảm, anh không muốn vì một cú điện thoại lại khiến cô hiểu lầm, cho nên câu đầu tiên mới nói rõ ràng.

Thiên Nhu hơi ngẩn người, thời điểm nhận điện thoại cô còn do dự, cho là mình lầm, cho đến khi nghe được giọng của anh trong điện thoại, nhưng không nghĩ tới, anh gọi là để hỏi tình huống của chị.

“Em đang nghe sao? Thiên Nhu,” Trong lòng Nam Cung Kình Hiên khẩn trương cực độ, lo lắng bên Thiên Tuyết có thể bị người thừa cơ lợi dụng: “Chị của em đã dậy chưa?”

Thiên Nhu nhìn thoáng qua trong phòng, lắc đầu: “Chị ấy còn ngủ.”

“Vậy chờ cô ấy dậy em nói cho cô ấy biết, chung quanh khu Bích Vân đều có người của tôi, hôm nay, trước khi buổi họp báo kết thúc, tốt nhất không nên ra cửa, cần gì thì trực tiếp cho người đi mua, nghe chưa?”

“Nhưng mà…… Tại sao……”

“Đừng hỏi tại sao! Em nhớ những điều này là được rồi, cũng trông chừng đừng để cô ấy ra cửa, biết chưa?”

“Dạ, em biết rồi.” Thiên Nhu gật đầu, nghiêm túc đáp ứng.

“Cứ vậy đi……” Sự căng thẳng như dây cung trong lòng của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi buông lỏng một chút: “Hôm nay em và chị của em nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, anh liền cúp điện thoại, ở tại chỗ yên lặng trong chốc lát, nghĩ tới mưa to tầm tả bên Đài Bắc và sự bố trí chặt chẽ cẩn thận, trong đầu suy tính xem còn bất kỳ phân đoạn nào có thể xảy ra sai lầm, tinh thần khẩn trương đến cực hạn.

*****

Một tiếng đồng hồ sau, Đài Bắc.

Bởi vì mưa to tầm tả nên bị kẹt xe, mặt đường rất trơn xe cộ đều chạy chậm, không ai dám phóng nhanh vượt ẩu.

Tiểu Ảnh ngồi sau xe lắc lắc chân nhỏ, nằm sấp ở cửa sổ: “Chú, kẹt xe rồi, kẹt xe làm sao bây giờ? Chúng ta có thể trở về hay không?”

“Tiểu thiếu gia,” Sắc mặt hộ vệ khẩn trương quay cửa sổ xe lên: “Cậu không thể mắc mưa, đông lạnh bị bệnh là lão gia tìm chúng tôi tính sổ.”

“Nhưng cháu muốn mau chóng nhìn thấy mẹ, chú, không phải mấy chú cố ý không muốn để cháu đi đó chứ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh sa sầm, âm hiểm hỏi.

“Tôi đang nghĩ biện pháp,” Hộ vệ nhìn thoáng qua bên ngoài, cau mày lại, hướng về phía tài xế, nói: “Thử xin ý kiến của lão gia xem, có thể dùng phương pháp khác để đến sân bay hay không, hiện giờ đường phía trước khẳng định là người chết cũng không qua được, có thể quay lại đi đường vòng không?!”

Một lát sau, tài xế ngắt điện thoại, cung kính nói: “Tiểu thiếu gia, nếu lịch bay hôm nay đều bị lỡ, chắc chúng ta phải đi vào hôm……”

“Không thể!” Tiểu Ảnh trợn to hai mắt, giơ tay chỉ anh ta, lớn tiếng nói: “Ông cụ không thể đổi ý,ông ấy đã đồng ý cho cháu gặp mẹ, ông ấy không thể đổi ý!”

Vẻ mặt tài xế rất lúng túng, đành phải quay đầu xe, theo đường cũ trở lại, dọc đường xe đông nghìn nghịt, xếp hàng dài cả một con phố, không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể chạy lên làn đường dành cho người đi bộ.

Vòng qua đoạn đại lộ hỗn loạn nhất này, trước mặt là ngõ hẻm khu dân cư, vượt qua dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng không ngờ, chạy tới nửa đường, bất thình lình xe thắng lại!!

Xe đột ngột thắng lại, làm cho tất cả người ngồi phía sau đều nhào về phía trước, chiếc xe đi theo đằng sau cũng đột ngột dừng lại.

“Chết tiệt…… Tiểu thiếu gia, chúng ta phải đổi xe.” Hộ vệ lễ phép nói.

Tiểu Ảnh có chút nghi ngờ, cảm nhận động tĩnh chung quanh, gật gật đầu, đợi cửa xe mở ra ngoan ngoãn bước xuống, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn xung quanh, đường xá ngang dọc chồng chéo, rộng rãi nhưng phức tạp, cây dù đen thật to che trên đỉnh đầu, cậu bé thoáng hoảng hốt, đột nhiên thấy có một chiếc xe quẹo vào đầu hẻm.

“……!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh trắng bệch, căn bản là không kịp kêu lên, chiếc xe kia đã dùng tốc độ như sét đánh vọt tới, xẹt sát qua bọn họ, một tiếng nổ ‘Ầm!’, chiếc xe mà cậu bé vừa mới bước xuống đã bị đụng vô cùng thảm thiết!!

‘Ầm’, tiếng nổ lớn ở bên tai, động tác đầu tiên của hộ vệ chính là ôm lấy Tiểu Ảnh bổ nhào trên mặt đất, hai chiếc xe bay vọt lên không trung lăn lộn rơi xuống ở chỗ không xa, ngay sau đó, một loạt đạn lia nhanh tới!

‘Pằng’ ‘Pằng’, tiếng súng nổ vang ở bên tai, đinh tai nhức óc, cả người nằm ở vũng nước bùn trên mặt đất, sắc mặt Tiểu Ảnh trắng bệch, hai bàn tay nhỏ bé chống mặt đất, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ cảm thấy hộ vệ đè ở trên người mình rất nặng, thay cậu bé chắn âm thanh đáng sợ kinh khủng này, nhưng ngay sau đó, hộ vệ kia ’Á!’ lên một tiếng đau đớn, một viên đạn mang theo tiếng xé gió mạnh mẽ bắn vào đầu của anh ta!

Hộ vệ trợn mắt, giãy giụa hai cái, té xuống đất.

Toàn thân Tiểu Ảnh lạnh ngắt, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn qua, nhìn thấy ánh mắt vùng vẫy giãy chết của người hộ vệ, rất nhiều rất nhiều máu từ trên mặt người chết nhỏ giọt xuống đầy cả khuôn mặt của cậu bé……

“Oa” một tiếng, hoảng sợ tới cực độ khiến Tiểu Ảnh cũng không chịu nổi nữa, thảm thương khóc lớn thành tiếng.

Bắn nhau vẫn còn tiếp tục, tất cả người trên mấy chiếc xe mà ông cụ phái tới đều lao xuống, nhanh chóng thối lui đến hai bên để phản kích, hướng về phương hướng đầu hẻm hung hăng bắn trả, ai cũng không biết bọn họ gặp phải loại người nào, tóm lại, chính là chết cũng phải bảo vệ tốt tiểu thiếu gia!

Ý đồ của đối phương cực kỳ rõ ràng, trong mưa to bàng bạc, một loạt bóng đen lần theo ngõ hẻm áp sát tới, đến gần cổ thi thể đang đè ép Tiểu Ảnh.

 

Chương 274: Là Mẹ Kêu Mấy Chú Tới Cứu Cháu

Tiếng súng pằng pằng vẫn liên tục vang trong ngõ hẻm, từng trận tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế truyền đến.

Mưa càng lúc càng lớn.

Thi thể của người hộ vệ nằm sát chân tường, Tiểu Ảnh nằm trong vũng nước bùn khóc lớn, sợ đến mức dùng hết sức giãy dụa muốn tránh thoát thi thể lạnh như băng đang đè nặng trên người, bàn tay nhỏ bấu được rào chắn, cố sức muốn bò ra ngoài.

Bàn tay nhỏ bé trắng noãn kia bởi vì dính nước bùn mà rất dơ bẩn, Tiểu Ảnh bắt lấy mấy lần mới run rẩy bấu được cạnh rào chắn, vẫn khóc nức nở, miệng kêu: “Mẹ ơi”, cố sức mấy lần, cuối cùng, trong mưa to tầm tả từ dưới thi thể giãy giụa ra ngoài, bóng dáng nho nhỏ bị mưa to xối ướt run rẩy lảo đảo, quỳ cũng quỳ không ổn định, nương theo rào chắn, chống tay, bò ra phía đầu hẻm khác trong làn đạn chồng chéo bay khắp nơi.

Người hai bên vẫn đang sống mái với nhau, nhưng theo bản năng tránh đi cậu bé phía dưới cỗ thi thể kia.

“Mẹ ơi……” Tiểu Ảnh run giọng kêu to, hai mắt nhạt nhòa đẫm lệ, nước mưa cùng bụi bẩn sặc vào cổ họng làm cậu bé ho khan, bóng dáng nho nhỏ lắc lắc bò trên mặt đất, liếc mắt nhìn chiếc xe bị đụng hỏng cùng làn đạn bay tới bay lui sau lưng, hướng về phía ngõ hẻm trước mặt lảo đảo chạy đi.

“Tiểu thiếu gia!” Hộ vệ núp sát sau chiếc xe màu đen kêu to một tiếng, sắc mặt tái nhợt nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất ở chân tường, cả người hoảng sợ tới cực điểm…… Bọn họ không thể đánh mất cậu bé, tuyệt đối không thể!

“Chạy tới phía trước, vượt qua con hẻm kia, nhanh lên! Tôi cản trở, mấy người các anh xông tới!” Hộ vệ khàn giọng la to, trong mắt lộ ra vẻ âm lãnh cùng sự liều lĩnh, nhanh chóng giơ súng lên, ‘Pằng pằng pằng’, ngăn cản ở phía trước để mấy người sau lưng xông về hướng ngõ hẻm.

Nhưng không ngờ, mấy người vừa xông tới liền bị một loạt đạn bắn trúng tay chân, nằm ngay đơ ngay tại chỗ.

Đối phương có chuẩn bị mà đến, hỏa lực còn rất mạnh.

Hơn nữa, một câu đối phương cũng không nói, vừa bắt đầu đã trực tiếp tàn bạo hung ác tiêu diệt, mục đích rất rõ ràng, đó là muốn cướp đứa bé! Không tiếc trả bất cứ giá nào!

“Shit!!” Hộ vệ cầm đầu mắng một tiếng, đổi một khẩu súng khác, số người còn lại sắp không chống đỡ được nữa, còn người của đối phương đã thừa dịp loạt hỏa lực vừa rồi mà vòng qua chân tường, cùng lúc đó, có người ngừng nổ súng ngồi lên xe, từ đầu hẻm lái vào, muốn trực tiếp bắt đứa nhỏ lên xe!

Mắt thấy tình thế càng lúc càng xấu, ngay lúc này, một tiếng ‘Két ——!’ bén nhọn vang lên từ khúc quanh phía sau lưng, một chiếc Lincoln màu đen vọt ra, tông vào hai chiếc xe đang cháy do đụng nhau khi nãy, kèn xe kêu vang liên tục, trong mưa như trút nước, liều mạng hướng về phía làn hỏa lực ở phía đối diện mà mạnh mẽ vọt tới.

Trong nháy mắt, người hộ vệ liều chết ngăn cản kia có hơi mất hồn, không rõ chiếc xe này từ nơi nào xông tới, tiếp đó, lại là chiếc xe thứ hai, thứ ba……

Cực kỳ rõ ràng, đây là hai nhóm người, hơn nữa, thoạt nhìn đúng là tới giúp bọn họ!

Cái này…… Thật sự quá tốt!

Mà giờ khắc này, Tiểu Ảnh lảo đảo chạy trong ngõ hẻm, mờ mịt không hề có phương hướng, cậu bé muốn chạy vào nhà dân trốn tránh, chạy đến trước cửa một nhà liều mạng vỗ cửa, nhưng bên trong, cho dù có động tĩnh cũng không mở cửa, cậu bé chỉ đành tận dụng hết sức lực toàn thân mà chạy về phía trước, hoàn toàn mất hết phương hướng, đột nhiên ‘Bịch!’ một tiếng, cậu bé té xuống trong vũng bùn

“A!……” Tiểu Ảnh đau đớn thét lên một tiếng, khắp người đều là nước bùn, hai tay và cằm đập vào trên mặt đất vô cùng đau đớn, chắc là đã bị thương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch nhác của cậu bé đều là nước bùn hòa lẫn cùng nước mắt, đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng, cậu bé nhếch miệng khóc lớn, hai bàn tay nhỏ đau đến phát run, miệng càng không ngừng ho khan, càng không ngừng kêu mẹ, tiếp tục bò dậy chạy về phía trước.

Khi sắp chạy đến cuối con hẻm, chiếc Lincoln vượt qua làn đạn ngang dọc khắp nơi bất thình lình thắng lại ở trước mặt cậu bé!

Tiểu Ảnh trợn to hai mắt, sợ tới mức vội vàng chạy ngược trở về.

Xe ngừng lại, người trên xe cũng nhanh chóng mở cửa xe chạy xuống, người cầm đầu mặc tây trang màu đen, trong nháy mắt nhìn thấy cậu bé, mắt anh ta chợt lóe sáng, vừa cấp tốc chạy tới, vừa mở miệng kêu: “Tiểu thiếu gia!”.

Tiểu Ảnh sợ tới mức khóc càng dữ dội hơn, vừa lau nước mắt vừa liều mạng chạy, người phía sau xuất toàn lực chạy mấy bước mới đuổi kịp, bắt lấy cánh tay của cậu bé kéo qua, lớn tiếng nói: “Tiểu thiếu gia! Đừng chạy nữa! Đừng chạy nữa…… Không sao, tôi không phải người xấu, cậu mở mắt nhìn xem, tôi không phải người xấu!”

Bị túm chặt, trong nháy mắt Tiểu Ảnh hét lên một tiếng, khóc lớn giãy giụa, cả thân thể nho nhỏ bị thấm ướt nước bùn liều mạng vùng vẫy, ở trong lồng ngực người đàn ông đấm đá, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ tới cực điểm.

“Đừng đụng vào cháu…… Cháu muốn mẹ…… Cháu muốn mẹ……”

“Đừng sợ…… Cháu đừng sợ! Chú không phải người xấu…… Là mẹ cháu kêu chú tới, đừng sợ!” Hộ vệ đành phải ôm cậu bé vào trong ngực, lặp đi lặp lại lời nói, đôi mắt sắc bén nhìn về phía trước đã hỗn chiến thành một bãi chiến trường, không còn kịp giải thích gì thêm, ôm lấy cậu bé đi tới chiếc Lincoln.

‘Cạnh!’ một một tiếng, một viên đạn bắn vào trên cửa xe!

Đang định đưa tay mở cửa xe, hộ vệ vội khom người né xuống, ôm cậu bé thật chặt vào trong ngực che chở, nằm úp sấp trên cửa xe, sắc mặt trắng bệch không dám thở mạnh, đợi đến khi tiếng súng qua đi mới mở cửa xe, ôm cậu bé nhanh chóng ngồi vào trên ghế sau.

“Đi mau!” Hộ vệ mím đôi môi tái nhợt khạc ra mấy chữ, nhìn người phía trước, nói: “Phía sau khẳng định có người đuổi theo, chúng ta phải nhanh chóng cắt đuôi!”

Người phía trước không đợi anh ta nói xong đã khởi động xe, tiếng bánh xe bén nhọn vang lên, xe vọt như tên bắn lao ra khỏi ngõ hẻm trong làn đạn giăng khắp nơi.

Trời mưa to, giao thông cả Đài Bắc càng thêm trở nên cực kỳ hỗn loạn, bọn họ chạy theo đường nhỏ đã trở lại lần trước, cấp tốc tránh né mấy chiếc xe đuổi theo phía sau, cuối cùng, ra khỏi mấy ngõ hẻm chằng chịt chạy tới trên đường lớn.

Cửa sổ xe bị đạn bán nát, cánh tay hộ vệ cũng bị bán trúng, máu đỏ thẫm từ trong cánh tay chảy ra, anh ta cắn răng chịu đựng, hít mạnh một hơi, mấy người bên cạnh vội vàng băng bó cánh tay cho anh ta.

Tiểu Ảnh co rúc ở trong xe, khóc đến mức thở không thông, mấy người bên cạnh muốn ôm cậu bé nhưng cậu bé vẫn vùng vẫy kịch liệt, người hộ vệ bị thương kia cắn răng chịu đựng chờ vết thương băng bó xong, giơ một cánh tay qua ôm lấy cậu bé, sắc mặt tái nhợt, khàn giọng nói: “Đừng sợ, mấy chú tới bảo vệ cháu, bây giờ chúng ta không sao nữa, chúng ta đi tìm mẹ cháu được không? Đừng khóc……”

Trải qua một loạt kinh tâm động phách, trên đường lớn cực kỳ hỗn loạn, qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy mấy chiếc xe đuổi theo phía sau đã bị dòng xe chạy ngăn chận lại, hơn nữa, bọn người kia cũng không dám nổ súng ở nơi đây.

Trong đầu Tiểu Ảnh vẫn còn cảnh tượng hai chiếc xe đâm nhau bốc cháy khi nãy, hình ảnh hộ vệ bị đạn xuyên thủng đầu, sợ tới mức cả trái tim cuồng loạn cho đến bây giờ, thật vất vả mới xác định mình không còn nguy hiểm, có người ôm mình vào trong ngực nói muốn dẫn mình đi tìm mẹ, cậu bé mới ngưng giãy giụa, trong đầu hồi tưởng những hình ảnh kinh hãi khủng hoảng kia, giơ hai cánh tay ôm cổ của hộ vệ mà khóc lớn ra tiếng.

Gào khóc vô cùng thảm thiết, chứng tỏ đứa nhỏ này đã bị bao nhiêu kinh hãi khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK